Xuyên Thành Thế Thân Nữ Phụ

Chương 18: Lâm heo heo sắc sắc

Trầm Thư ở bên trong xe có chút mơ màng sắp ngủ, cảm giác được xe đã dừng lại, mới mang theo giọng nói có chút lười biếng hỏi: “Ân đã tới rồi sao? Thật nhanh.”

Dáng vẻ Trầm Thư còn buồn ngủ ở trong mắt Lâm Việt nhìn qua vô cùng mê người, trong xe cửa sổ xe đóng chặt, có chút oi bức, Trầm Thư mặt hơi hơi đỏ lên, tóc rối bù xù vương vãi ở trên mặt.

Từ góc độ của Lâm Việt, có thể nhìn đến không sót gì sự nghiệp tuyến hấp dẫn của cô. Nhìn qua gầy gầy yếu ớt, như thế nào ngực còn rất lớn, Lâm Việt nghĩ như vậy.

Anh không chút nào do dự đè qua đi, hôn đến Trầm Thư thiếu chút nữa không thể hô hấp được. Đôi tay Lâm Việt vốn dĩ đặt ở hai bên sườn ghế chỗ ngồi Trầm Thư, hôn đến động tình là lúc, một bàn tay chậm rãi chuyển qua đầu vai cô, sau đó một đường trượt xuống, sau khi chạm được đến bộ vị mà anh ngày đêm mơ ước, toàn bộ tay đặt ở mặt trên xoa bóp.

Bởi vì hôm nay váy mà Trầm Thư mặc là kiểu cổ áo thấp vuông, cho nên vừa bị Lâm Việt lôi kéo, hai con thỏ trắng lớn không có chỗ chống đỡ, lập tức liền nhảy ra ngoài, mặt trên dán keo silicon nhũ dán loáng thoáng có thể nhìn đến hồng hồng đầṳ ѵú.

Trầm Thư không nghĩ tới anh lại mạnh bạo như vậy, kêu lên một tiếng, trong miệng kêu không được. Tiếng kinh hô này dừng ở bên tai Lâm Việt nghe tới càng giống như là tiếng thở dốc, nghĩ đơn giản hơn đó chính là dục cự còn nghênh.

Anh nhìn khuôn mặt đã sớm ửng hồng của Trầm Thư, hôn một cái, xấu xa cười nói: “Thư Thư tại sao mỗi lần đều không mặc bra a, anh như thế nào nhịn được a."

“Em có mặc!!” Trầm Thư đầy mặt đỏ bừng, vội vàng biện hộ nói.

Ngón tay Lâm Việt ở xung quanh nhũ dán vòng quanh, biết rõ vẫn cố hỏi: “Là cái này sao? Anh nhìn nhưng không giống đâu.”

Vừa dứt lời, Lâm Việt một chút liền xé rách nhũ dán, có chút đau đớn, nhưng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầṳ ѵú cô dựng đứng cứng ngắc lên. Trầm Thư xấu hổ muốn che lại ngực, Lâm Việt lại bắt lấy hai tay cô từ trước ngực dời đi.

Ánh mắt Lâm Việt nhìn chằm chằm vào con thỏ trắng to lớn của Trầm Thư không bỏ, làm Trầm Thư rất là xấu hổ, không thể hiểu được cảm thấy có một dòng mật nước chảy ra từ tiểu huyệt của mình. Ah, chỉ là bị nhìn xem chằm chằm, sao lại cảm thấy hưng phấn như vậy a.

Lâm Việt thấy cô ngại ngùng dời đi ánh mắt, buông ra tay cô, còn đôi tay của mình lại không kiêng nể gì bắt đầu nắn bóp. Đầu tiên là nắm ở trong tay tạo thành đủ loại hình dạng, vừa bóp vừa dùng giọng nói trầm thấp ở bên tai Trầm Thư nói "Thật mềm, sao lại có thể mềm như vậy, thật muốn ăn.” Trầm Thư nghe xong lời này càng thêm ướt đến rối tung rối mù.

Sau đó chính là nhéo nhéo đầṳ ѵú hồng mềm của cô, ấn xuống chờ nó nảy lên rồi sau đó lại ấn đi xuống, làm đến cả người Trầm Thư tê tê dại dại, hai chân không tự chủ được siết chặt lại.

Nhìn thấy kết quả mà mình muốn xem, Lâm Việt lập tức dùng một tay sờ lên đùi Trầm Thư, sau đó đi vào thăm dò. Bởi vì hôm nay Trầm Thư mặc tất chân màu da, cho nên Lâm Việt chỉ có thể dùng ngón tay cọ xát tiểu huyệt của cô qua một lớp tất.

Điều này đối với Trầm Thư tới nói vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không chờ Lâm Việt cọ xát thêm vài lần, liền đỡ lấy cánh tay Lâm Việt, trong miệng kêu lên: “Ân ân a a a Việt Việt em không được a a a a” sau đó cao trào.

“Thư Thư thật là mẫn cảm a, bị người cách tất chân sờ cũng có thể cao trào nhanh như vậy sao, muốn ngón tay của anh cắm vào tiểu huyệt sao?” Thật ra bản thân Lâm Việt cũng đã cứng đến thật mau sắp mất khống chế.

Sau khi Trầm Thư cao trào qua đi, đột nhiên lý trí đã trở lại, bắt đầu bật chế độ thanh tỉnh, cô đẩy tay của Lâm Việt ra, nhỏ giọng nói: “Từ bỏ Việt Việt, chúng ta lần sau đi khách sạn làm đi, ở trên xe làm sẽ bị người khác nhìn thấy."

“Bị nhìn thấy không phải càng tốt sao, Thư Thư sau khi bị nhìn thấy chắc chắn là sẽ càng hưng phấn đi.” Lâm Việt tâm trạng đang rất là tốt, cũng không nghĩ bỏ qua cho Trầm Thư.

Trầm Thư giả vờ mình thật tức giận, cầm áo gió lên, chuẩn bị kéo ra cửa xe muốn đi. Lâm Việt biết chính mình đêm nay lại muốn tự an ủi, có chút tức giận đem Trầm Thư kéo lại, đè lên ghế xe điên cuồng hôn. Hôn đến khi Trầm Thư phát ra ô ô ô phản kháng, mới buông cô ra, nhìn chằm chằm cô im lặng một lúc, hỏi: “Thư Thư, có phải hay không em không muốn làm chuyện đó với anh?”

“Việt Việt, em muốn, em muốn làm với anh.” Trầm Thư vô cùng kiên định nhìn anh.

Lâm Việt vốn dĩ sinh ra một chút ý tưởng muốn mạnh mẽ làm cô ở trên xe, nhưng vừa thấy ánh mắt sáng ngời của cô trong lòng đột nhiên dịu đi xuống. Nếu cưỡng bức cô, có khả năng cả đời này cô đều sẽ không bao giờ quan tâm đến mình nữa.

Lâm Việt vừa nghe vậy lập tức hăng hái lên, nhấc lên chiếc váy nhỏ của Trầm Thư, để cô đem tất chân cởi ra, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, sau đó lấy ra khổng lồ cự vật đã sớm cứng ngắc chịu không nổi, muốn Trầm Thư dùng tay giúp anh loát. Trầm Thư nhìn côn ŧᏂịŧ lớn của anh, ngay từ đầu còn có chút xấu hổ, không nghĩ tới Lâm heo heo trông đáng yêu như vậy, thế nhưng côn ŧᏂịŧ lại rất là đáng sợ. Lâm Việt một hồi còn cảm thấy không hài lòng, lại làm Trầm Thư giúp anh cầm tất chân đặt ở trên côn ŧᏂịŧ lớn của anh, cách tất chân loát động lên.

Dưới sự không ngừng cố gắng của Trầm Thư, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc phun mạnh ra, bắn trúng vào tất chân của cô. Lâm Việt rút lấy hai tờ giấy ăn trong xe, lâu tay cho Trầm Thư. Sau đó cầm lấy chiếc tất dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình lên, mỉm cười đầy sắc tình với Trầm Thư, sau đó cúi đầu ở bên tai Trầm Thư nói nhỏ: “Là của anh!”

Trầm Thư bị Lâm Việt nói sắc tình như vậy, chỉ có thể xấu hổ nhanh chóng mặc vào quần áo, nói lời tạm biệt, rồi nhanh như chớp lao vào căn hộ của mình.

Thấy Trầm Thư vào nhà, Lâm Việt lại bắt đầu tự làm với tất chân của Trầm Thư ở trong xe, trong đầu tất cả đều hình ảnh anh đè nặng Trầm Thư, trong miệng kêu cũng tất cả đều là Thư Thư. Thật là, một lần sao có thể đủ đâu.

————————

Lâm heo heo: Tôi muốn làm!!!! Tôi khi nào mới có thể làm ở trên xe!!!

Thư Tử: Xem biểu hiện của anh