Xuyên Thành Thế Thân Nữ Phụ

Chương 10: Trừng phạt mông nhỏ

Công dân Hoắc Đình Sâm không biết xấu hổ chậm rãi xoa nắn ngực Trầm Thư, sau đó chân dài bước ra.

Anh ôm Trầm Thư đi tới gần bồn rửa mặt, làm cả người cô ghé vào bên trên bàn giặt, như vậy toàn bộ mông nhỏ là có thể chu lên tới để anh xem rõ ràng. Anh vén chiếc váy bao mông dọc theo phía dưới đùi lên tới vòng eo, bởi vì là váy ôm ngang hông nên khi nâng chiếc qυầи ɭóŧ cũng di chuyển theo váy hướng lên trên, chiếc qυầи ɭóŧ vốn dĩ có thể che đi cái mông nhỏ một cách hoàn hảo, giờ bị kẹt ở kẽ mông.

Bởi vì vừa rồi trêu chọc cùng vuốt ve, Trầm Thư sớm đã ướt đẫm, trên qυầи ɭóŧ lộ ra một vệt nước giống như đường may lỗ thủng.

Bạch bạch hai tiếng, Hoắc Đình Sâm dùng tay vỗ vỗ cái mông nhỏ trắng như tuyết, bởi vì Trầm Thư thật sự là quá trắng, lập tức để lại hai cái vết đỏ. Trầm Thư không nghĩ tới anh sẽ đánh chính mình, theo bản năng mông run run, trong miệng nức nở xin tha: “Anh trai đau quá, không muốn.”

“Đây cũng không phải là anh trai muốn đánh em, là tiểu tao huyệt trộm chảy nước, anh trai là ở trừng phạt tiểu tao huyệt.” Hoắc Đình Sâm không biết xấu hổ trả lời.

“Anh trai buông tha Tiểu Thư được không, Tiểu Thư có thể dùng miệng giúp anh trai...” Trầm Thư dựa vào trên bàn giặt tiếp tục xin tha.

"Làm sao có thể được, vốn dĩ tiểu tao huyệt trộm chảy nước nên trừng phạt tiểu tao huyệt, anh trai đều buông tha tiểu tao huyệt chỉ trừng phạt mông nhỏ, như thế nào có thể đổi cái miệng nhỏ đâu..." Dứt lời, để cho Trầm Thư hai chân kẹp chặt côn ŧᏂịŧ của mình, thọc vào rút ra bắt chước hành động giao hợp.

Toàn bộ côn ŧᏂịŧ cách qυầи ɭóŧ không ngừng cọ xát đè ép tiểu huyệt, làm đến Trầm Thư tiểu huyệt ngứa ngáy khó nhịn, phần da đùi bên trong bị cọ xát cũng có chút đau đớn.

Hoắc Đình Sâm đưa tay ôm eo Trầm Thư, để cô dùng tay chống lên bàn giặt, sau đó từ hai bên eo một đường sờ đến chỗ ngực, nắm lấy núʍ ѵú nhỏ xoa xoa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trầm Thư cảm giác lại muốn cao trào...

Cô vô cùng hận tại sao cơ thể mình lại mẫn cảm như vậy, vẫn còn chưa cắm vào, chỉ là bị sờ sờ liền lại muốn chảy nước, quả nhiên là nữ phụ thịt văn a!

Quả nhiên, Hoắc Đình Sâm còn không có bắn, Trầm Thư đã run run rẩy rẩy mông nhỏ đạt cao trào. Cao trào qua đi Trầm Thư thật sự là thể lực chống đỡ hết nổi, chân mềm nhũn, cả người suýt nữa phải quỳ trên mặt đất. Cũng may Hoắc Đình Sâm đã đem cô túm lên, ôm vào chính mình trong lòng ngực.

Trầm Thư mang theo chút nức nở lên án nói: “Anh trai, buông tha em đi, Tiểu Thư thật sự chịu không nổi.”

“ Được rồi, Tiểu Thư ngoan, anh trai ôm em một lát liền tốt.” Hoắc Đình Sâm hôn hôn Trầm Thư cái miệng nhỏ trấn an nói. “Anh thật là khó chịu, Tiểu Thư giúp anh trai bắn ra có được không?"

Trầm Thư chớp chớp mắt, gật gật đầu. May mà Hoắc Đình Sâm còn có chút tính người, chỉ là để Trầm Thư dùng tay giúp anh. Cuối cùng, Hoắc Đình Sâm có chút kiên trì không được, cắn răng để Trầm Thư làm nhanh hơn, đồng thời anh cũng nắm chặt bàn tay nhỏ của Trầm Thư, cùng nhau nhanh chóng loát động. Thẳng đến một tia chất lỏng màu trắng phun ra, bắn tới trên đùi Trầm Thư, Hoắc Đình Sâm mới buông tha cô.

Sau khi Trầm Thư lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đùi, sửa sang lại tốt quần áo, mới cùng Hoắc Đình Sâm một trước một sau đi ra ngoài.

Hà Nhất thấy ông chủ của mình vào lâu như vậy, còn dẫn theo một người phụ nữ ra ngoài, trong lòng càng thêm khó hiểu, trước khi đến cậu ta đã bí mật điều tra sơ qua về thân phận của người phụ nữ này, cũng không có gì đặc biệt cả, hơn nữa ông chủ của mình còn cấm dục giống cái hoà thượng, nhưng là vừa rồi khẳng định bọn họ ở trong đó... Thẳng đến khi thấy được khuôn mặt người phụ nữ này, nháy mắt đã hiểu được gì đó, nhìn về phía Trầm Thư ánh mắt mang theo chút phức tạp.

"Hà Nhất, đưa thuốc cho cô ấy.” Hoắc Đình Sâm vừa đi ra đã khôi phục lại cảm giác lãnh đạm và cao ngạo, cả người lộ ra hơi thở ưu việt không thể phản kháng.

Hà Nhất lấy thuốc cùng nước ấm đã chuẩn bị ra, đưa cho Trầm Thư rồi giải thích: “ Trầm tiểu thư, cô biết đến, để tránh những rắc rối và tranh chấp không đáng có, cô hãy uống chúng và giữ bí mật về những gì đã xảy ra tối hôm qua. Nếu không, công ty chúng tôi sẽ cử một đội luật sư giỏi nhất, nỗ lực hết sức để kiện cô tội vu khống danh tiếng của chủ tịch công ty. ”

Trầm Thư giả vờ bị chấn kinh, cắn cắn môi, liền uống nước ấm uống thuốc tránh thai. Sau đó xoay người, nhìn Hoắc Đình Sâm ánh mắt kiên định nói: "Thưa vị này, anh có thể yên tâm, tôi nói rồi tôi sẽ không dây dưa anh. Tối hôm qua đi nhầm phòng quấy rầy anh, thực xin lỗi."

Sau đó nhặt lên túi cùng điện thoại từ trên mặt đất chuẩn bị đứng dậy rời đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô xoay người đối với Hà Nhất nói: “ Tôi sẽ trả tiền chiếc váy này, nói cho tôi bao nhiêu tiền, tôi hiện tại liền chuyển cho anh.”

“Không cần, cho cô.” Hoắc Đình Sâm mang theo chút không vui thay Hà Nhất nói.

Trầm Thư hiện tại chỉ nghĩ nhanh chóng thoát đi hiện trường, cô giả dối cảm ơn một chút Hoắc Đình Sâm, quay đầu liền dẫm lên giày cao gót đi ra ngoài, Hoắc Đình Sâm cũng không hề có ý giữ lại cô, ánh mắt nặng nề nhìn về phía bóng dáng Trầm Thư chạy trối chết.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng khách sạn, Trầm Thư thật dài thở phào nhẹ nhõm, cô đúng là muốn để lại ấn tượng cho Hoắc Đình Sâm để tiện cho việc phát huy sau này, nhưng trường hợp xấu hổ như vậy vẫn là thôi đi.

Cô mở zfb và wx ra kiểm tra số dư, có chút may mắn là Hoắc Đình Sâm vừa mới không có tịch thu tiền của cô, bằng không giả vờ bị vả mặt tại chỗ cũng là một cái chết xã giao.

Nhưng Trầm Thư trong cuốn sách này cũng quá nghèo đi, như thế nào có thể so với chính mình còn nghèo, hơn nữa kỳ quái chính là nghèo như vậy thế nhưng còn có thể ở khách sạn xa hoa, thật là khiến người không thể tin được... Cũng may hoàn thành nhiệm vụ liền có 10 triệu đô la Mỹ, bằng không cô hiện tại lập tức liền đâm cột chết.

(*10 triệu đô la Mỹ = 227.650.000.000,00 VNĐ)

Đi đến cửa khách sạn, cô xử lý trả phòng, khi chuẩn bị thanh toán thì phát hiện trợ lý của Hoắc Đình Sâm đã thanh toán tiền cho cô, chẳng trách vừa rồi Hà Nhất gọi cô là Trầm tiểu thư, xem ra là đã điều tra qua mình.

Cô mở ra Taobao để tìm địa chỉ của mình, thuận tay đánh cái taxi chuẩn bị về nhà. Cô ở trong đầu gọi ra Đức Phù, làm cô ấy cho chính mình một ít thuốc tránh thai đặc hiệu, đỡ phải đến lúc đó xuất hiện kịch bản tiểu thuyết kinh điển bá tổng chi mang cầu chạy. Cô cũng sẽ không ngu ngốc như vậy, mặc dù trong tiểu thuyết không nói là nữ phụ có thai, nhưng đề phòng vạn nhất không thể sai được.

(*Taobao: Một trang web mua sắm trực tuyến nổi tiếng có trụ sở tại Trung Quốc)

“Tốt ký chủ, tôi đã nhận được yêu cầu của cô. Cửa hàng hệ thống có một loại thuốc tránh thai đặc biệt, có thể tránh thai trong vòng một năm chỉ với một mũi tiêm, hiệu quả có thể đạt tới 99.9%, hơn nữa sẽ không gây bất kì thương tổn nào đến thân thể ký chủ." Đức Phù giống một cỗ máy bán hàng tàn nhẫn điên cuồng thúc đẩy việc mua hàng của Trầm Thư.

“Sẽ không đòi tiền đi?” Trầm Thư hỏi ngược lại.

“ Ký chủ thân mến, lọ thuốc này có thể sử dụng ngay lập tức chỉ với 200 RMB." Thanh âm Đức Phù ngọt ngào như một kẻ lừa đảo viễn thông.

(*200 RMB: 704.068,50 VNĐ)

“ Cái gì, 200 RMB cô như thế nào không đi ăn cướp đi?” Trầm Thư nhịn không được mắng chửi người.

“Bổn cửa hàng hệ thống thu phí hợp lý, tuyệt đối dựa theo tinh tế tiêu chuẩn nghiêm khắc chấp hành, xin cô hãy yên tâm, nếu phát hiện bất kỳ vị phạm nào của chúng tôi, có thể gửi đơn khiếu nại. Nếu hiện tại cô không có đủ tiền, có thể ghi nợ và thanh toán trong vòng một tháng, hệ thống chỉ thu nho nhỏ một chút lãi suất." Đức Phù cười như một kẻ gian thương.

(*Gian thương: Người buôn bán có nhiều mưu mô lừa lọc)

"Okk, được rồi, được rồi, mau tới cho tôi một châm, chuyện tiền bạc một lát lại nói." Trầm Thư nhất thời ấm đầu, xúc động tiêu phí một phen, dù sao tiền cũng phải tiêu!

———————————————

Thư Tử: Nghe nói anh lúc trước cấm dục giống cái hoà thượng...

Chó Hoắc: Vợ à, đừng nghe bọn họ nói bậy, anh so với hòa thượng càng mạnh!