Chiếm Lấy Em

Chương 2: Anh là ai

biết tin mình lưu lạc đến Thượng Hải Bảo Vy vô cùng lo lắng, cô ở trong phòng đứng ngồi không yên, cô muốn liên lạc ra bên ngoài nhưng xung quanh toàn người canh giữ

mãi đến tôi khi Lục Tư Phàm về đến nhà, anh ta bước vào phòng, khuôn mặt lạnh lùng đến vô cảm, anh ta thậm chí còn không thèm nhìn Bảo Vy 1 cái, đi thẳng vào phòng, anh ta đang tháo cà vạt ra thì Bảo Vy mạnh dạn tiếng lại hỏi

" tại sao anh lại đưa tôi đến đây hả?" Bảo Vy nói

Lục Tư Phàm vẫn không quan tâm

" anh có biết tội bắt cóc người trái phép là tội nặng không hả? anh muốn làm gì, nếu anh muốn tiền tôi có thể cho anh mà?" Bảo Vy nói

Lục Tư Phàm đi đến cái cặp, lấy ra 1 giấy

" em nghĩ tôi cần tiền à?"" Lục Tư Phàm lạnh lùng nói sau đó đưa cho cô tờ giấy

Bảo Vy nghi ngờ nhưng cô cũng cầm lên xem thử, dòng chữ đầu tiên là giấy bán thân, người mua là Lục Tư Phàm còn người bán là Bảo Vy, giấy tờ đầy đủ còn cỏ cả chữ ký và dấu găng tay

Bảo Vy hoảng hốt, cô rõ ràng đâu f,có bán thân cơ chứ, Bảo Vy nắm lấy áo của Lục Tư Phàm

" anh đang lừa tôi đúng không hả? tôi không có ký mấy tờ giấy này" Bảo Vy vội vàng giải thích

" tôi không biết" Lục Tư Phàm nói

" tờ giấy này là giả, anh thả tôi đi, đi hứa sau khi về lại Dương gia tôi sẽ trả anh số tiền gấp đôi" Bảo Vy nói

" tiền đối với tôi không quan trọng" Lục Tư Phàm lạnh lùng nói

" các người là đồ lừa đảo, tôi sẽ kiện mấy người ra tòa"" Bảo Vy tức giận nói

" kiện? được em cứ kiện đi, em nghĩ em kiện thắng được tôi à?" Lục Tư Phàm nói

Bảo Vy nghe thấy thì thất thần ngồi bẹp xuống đất, nước mắt cô rơi trên má

" tôi thật sự không có ký mà" Bảo Vy đau khổ nói

Lục Tư Phàm cuối người xuống, lấy trong áo ra 1 cái khăn rồi lau nước mắt cho Bảo Vy

" em không nhận ra anh sao?" Lục Tư Phàm dịu dàng nói, đôi mắt đầy hy vọng

Bảo Vy mơ hồ nhìn Lục Tư Phàm, khuôn mặt hiện rõ lên sự ngạc nhiên, quả nhiên là cô đã không còn nhớ đến anh nữa, khuôn mặt Lục Tư Phàm trầm đi, anh đứng lên rồi quay lưng đi, anh vào trong phòng tắm để lại 1 mình Bảo Vy ngồi đấy

ở trong nhà tắm, Lục Tư Phàm đứng dưới vòi sen, anh nhìn bản thân mình trong gương, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng

anh nhắm mắt lại nhớ về quá khứ

chuyện cách đây 10 năm về trước

trong 1 bệnh viện lớn

Lúc đấy Bảo Vy còn nhỏ, cô ngồi cạnh giường chăm sóc cho mẹ bị bệnh ung thư, cô lúc nào cũng chăm ngoan và yêu thương mẹ của mình

1 ngày nọ cũng như những ngày bình thường, Bảo Vy đem theo 1 hộp bánh quy vào trong phòng cho mẹ

" mẹ con đem bánh đến cho mẹ nè, cha đã cất công vào bếp để làm đấy" Bảo Vy vui vẻ nói

" ukm" Mẹ dịu dàng nói

Bảo Vy nhìn thấy giường bên cạnh có 1 anh trai đang ngồi trên giường, mắt của anh ta còn bị bịt lại, Bảo Vy thấy thế liền chạy qua đưa cho anh vài cái bánh

" anh có muốn ăn không? bánh cha em làm ngon lắm" Bảo Vy nói

" tránh ra" Lục Tư Phàm lạnh lùng nói

" anh sao vậy? anh không thích đồ ngọt à?" Bảo Vy lại gần hỏi

" Biến đi" Lục Tư Phàm hét lớn nói khiến cho Bảo Vy sợ hãi và rụt rè

Bảo Vy cũng không giám lại gần anh nữa, đêm hôm đó Bảo Vy không về nhà, cô không về nhà mà ở lại bệnh viện cùng mẹ

" để cô đưa mẹ đi thay đồ, con ở đây nha" cô y tá nói

" dạ" Bảo Vy ngoan ngoãn nói

Bảo Vy ngồi đọc truyện 1 mình, đột nhiên Lục Tư Phàm bị co giật liên hồi, Bảo Vy nhìn thấy liền cảm thấy lo sợ

không không biết phải làm như nào, cô chạy đến hỏi " anh có sau không? anh có sau không?"

Anh ấy cứ co giật mãi, cô nắm lấy tay anh không biết nên làm gì, chợt cô định chạy đi tùm người thì Lục Tư Phàm nắm lấy tay cô lại, đưa tay cô lên miệng rồi cắn lấy cô

Bảo Vy vô cùng đau đớn nhưng vẫn cố gắng không hét lên, cô cắn răng chịu đựng, Lục Tư Phàm vẫn cứ cắn, cắn đến tay cô rỉ cả máu