Edit&Beta: Hâm Đình
Cố Từ nhìn thấy là em gái quen biết mấy ngày trước, lại nhớ tới tình cảnh mình bị bắt nạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Cậu làm gì vậy! Tránh ra." Tiểu Béo mở tay Tô Đào ra, tức giận trừng mắt nhìn Tô Đào một cái, chê cô xen vào việc của người khác.
Mu bàn tay Tô Đào lập tức đỏ lên, làn da cô mềm mại, có khi ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái là có thể ra một dấu đỏ, bình thường vợ chồng Diệp Ngưng ôm cô cũng không dám dùng sức, một tiểu cô nương trắng nõn mềm mại như vậy không thể chịu được.
"Cậu bắt nạt người khác, cậu không phải đứa trẻ ngoan, tôi muốn nói cho cô giáo, để cho cô giáo nói cho ba mẹ cậu biết." Đứa nhỏ hẳn là sẽ sợ một chiêu này đi, Tô Đào trong lòng nghĩ.
"Cậu cư nhiên muốn đi mách lẻo, cậu là đồ mách lẻo." Tiểu Béo quả nhiên sợ hãi, lực đạo trên tay nắm cổ áo Cố Từ đều buông lỏng, Tô Đào cuối cùng cũng nửa đẩy nửa kéo Cố Từ ra.
Tô Đào đỡ Cố Từ dậy, kéo ra phía sau chắn lại. Tuy rằng Tiểu Béo thấp hơn nửa cái đầu, nhưng khí thế trên người Tô Đào cũng không thua, tiểu đồng bọn của Tiểu Béo đã sớm chạy, chỉ còn lại một mình cậu to gan hỏi Tô Đào, "Cậu là ai vậy?"
"Tôi là bạn của cậu ấy.", Tô Đào nhếch môi ôm ngực, bộ dáng ác bá.
Tiểu Béo giống như là không nghe rõ.
"Nói đi! Tại sao cậu lại bắt nạt cậu ấy, nếu không tôi sẽ nói với giáo viên." Tô Đào lạnh lùng, làm cho Tiểu Béo nhớ tới bộ dáng ba cậu đánh cậu, dọa lui về phía sau vài bước.
"Tôi không có.", Tiểu Béo lớn tiếng cứng miệng nói.
Tô Đào nghe vậy híp mắt, trẻ con vẫn phải giáo dục tốt từ nhỏ, hiện tại đã biết bắt nạt người, lớn lên còn không biết có thể làm ra chuyện gì nguy hiểm cho xã hội, Tô Đào siết chặt nắm đấm hướng Tiểu Béo đi tới, chẳng qua bàn tay nhỏ bé hiện tại của cô thoạt nhìn thịt thịt, hù dọa người khác không lợi hại như vậy.
Nhưng dọa trẻ em là đủ.
"Tôi muốn chơi đồ chơi của cậu ta, cậu ta không cho.", Tiểu Béo không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Đào, ánh mắt nhìn chung quanh, Tô Đào vừa nhìn liền biết cậu có chủ ý gì, nhất định là muốn chạy.
"Chào cô giáo, bạn này khi dễ bạn học, cướp đồ chơi của bạn học.", Tô Đào cao giọng hô to phía sau Tiểu Béo, lập tức hấp dẫn hai giáo viên.
Cố Từ phía sau mở to hai mắt, em gái nhỏ thật lợi hại!
Tiểu Béo này vẫn bắt nạt cậu, cậu ta mập như vậy cậu cũng đánh không lại, cáo trạng cũng không biết, vẫn bị áp bách.
Bạn học mũm mĩm được giáo viên dạy dỗ nghiêm túc, khóc không ra nước mắt, không phải là cậu ta nói sẽ không nói với giáo viên sao! Tiểu nha đầu này không chỉ hung dữ mà còn nói chuyện không giữ lời.
Tiểu Béo cực kỳ ủy khuất.
Theo "yêu cầu" của cô giáo, Tiểu Béo không tình nguyện nói xin lỗi, Tô Đào mới hài lòng trở về, cuối cùng cô còn ở bên tai Tiểu Béo nói một ít lời uy hϊếp, cảnh cáo cậu không nên bắt nạt Cố Từ nữa.
Sau khi trở lại lớp học, cô giáo đang dạy các em học các bài đồng dao, các em nhỏ trong phòng hát các bài đồng dao và lắc đầu qua trái, qua phải, một đứa trẻ làm như vậy là bán manh, còn một nhóm trẻ làm như vậy trông hơi ngớ ngẩn.
Tâm tư Tô Đào không đặt ở bài đồng dao, cô lại nhớ tới chuyện vừa rồi, cô vẫn phải thu dọn những thứ mình có trước khi trọng sinh, kiếp trước, cô đã là đai đen trước khi tham gia công tác, cận chiến và võ thuật cổ đại đều tham gia, nếu sau này gặp phải người xấu, còn có thể có năng lực tự bảo vệ mình.
Tô Đào là kiểu người khổng lồ trong suy nghĩ, người khổng lồ trong hành động, mỗi ngày sau khi rời giường cô đều tập thể dục trên đài trước, đây là thói quen cô vẫn duy trì, sau đó bắt đầu theo trí nhớ thân thể luyện tập Taekwondo, từng chiêu từng thức cơ hồ trở thành bản năng của thân thể cô. Diệp Ngưng mỗi lần nhìn thấy bộ dáng khoa tay múa chân của con gái đều cảm thấy Tô Đào cực kỳ đáng yêu, nhìn một cái trái tim đều tan chảy.
Tô Đào nghĩ phải tranh thủ thời gian để mẹ đăng ký một lớp cho cô, cũng không thể thi cấp nói là tự học, cái này cũng không ai tin a!
Chờ vài ngày nữa sẽ cùng mẹ đề cập tới.
Từ khi Tô Đào "cứu" Cố Từ một lần. Mỗi lần Cố Từ đi học đều mang cho cô một ít đồ ăn ngon, Tô Đào còn có đồ ăn vặt mẹ mang theo, có đôi khi ông bà nội còn có anh trai cũng nhét một ít. Tô Đào tự mình ăn không hết, đều chia cho các bạn nhỏ ăn.
Có lần Tô Đào đang đem miếng sữa nhỏ của Cố Từ đưa cho Nhan Thanh Thanh và Lưu Địch, Cố Từ đến tìm cô chơi thì nhìn thấy, mấy ngày cũng không để ý tới Tô Đào.
Tô Đào còn buồn bực không biết chuyện gì xảy ra, qua vài ngày Cố Từ lại bắt đầu mang đồ ăn vặt cho cô, còn nhấn mạnh nói rõ là cho cô, Tô Đào khó hiểu gật gật đầu, đều đưa cho cô, không phải cho cô ăn thì cho ai ăn.
Đối với việc này, Tô Đào đem Cố Từ mấy ngày nay giận dỗi tổng kết thành đứa trẻ hỉ nộ vô thường*.
*Vui buồn thất thường.
Cô là một người lớn, tự nhiên sẽ không so đo với con nít.
Thời gian nghỉ trưa ở trường mẫu giáo đã đến. Buổi sáng Tô Đào điên cuồng chạy nửa ngày, hơn nữa bản thân chính là thân thể trẻ con, lúc này đã mệt mỏi không mở được mắt.
Tô Đào đang ngủ thì cảm giác được có người tới gần mình, cô cho rằng là cô giáo tới xem các bạn nhỏ có đạp chăn hay không.
Kinh nghiệm nhiều năm từ cảnh sát làm cho tính cảnh giác của cô cao hơn người khác rất nhiều, rốt cuộc buông lỏng một tia cảnh giác, chờ đến khi cô ý thức được không đúng đã không còn kịp nữa rồi.
Lúc Tô Đào tỉnh lại thì đang nằm trong một chiếc xe tải xóc nảy, hít phải một mùi hăng hắc. Lúc này cô mới thấy rõ tình huống trước mắt, thùng xe tải không lớn hoàn toàn khép kín, chỉ có lỗ thông hơi phía trên là có không khí tràn vào, trong xe có năm sáu đứa nhỏ, người nhỏ nhất trạc tuổi cô, lớn tuổi thoạt nhìn giống Tô Lê, hẳn là tám chín tuổi.
Mấy đứa trẻ này trên đều người rách nát, còn những đứa tốt hơn bất quá thoạt nhìn cũng bẩn thỉu, làm cho Tô Đào cảm thấy kỳ quái nhất chính là những đứa trẻ này đều không khóc không nháo, nhìn kỹ trên mặt bọn họ cũng không có biểu tình gì, ánh mắt đều đờ đẫn.
Tô Đào chuyển động tròng mắt một chút, dưới thân sắt thép lạnh lẽo cô run rẩy một cái.
"Em tỉnh rồi?" Một giọng nói êm ái và dễ chịu vang lên, tiếp theo Tô Đào liền cảm giác mình bị người ôm lên, sau đó lại buông xuống để cho cô ngồi xuống.
Tô Đào nghi hoặc nhìn về phía chàng trai đã ôm cô lên kia, chỉ là liếc mắt một cái, Tô Đào liền choáng váng, anh thật đẹp trai!
Đẹp không tả nổi! Nhất là đôi mắt kia, cười rộ lên phảng phất có một ngôi sao vỡ vụn ở bên trong, lưu quang tràn đầy, xán lạn như sao, ngay cả hiện tại dung nhan còn non nớt, cho dù trên mặt có vài vết dơ bẩn đen nhánh, cũng có thể tưởng tượng ra phong tư* sau khi anh lớn lên.
*Phong độ, tư thái.
"Em gái nhỏ, em có đói không?" Lâm Cảnh thấy cô bé ngơ ngác nhìn anh, cho rằng cô sợ hãi, bèn lên tiếng dời đi sự chú ý của cô.
Tô Đào a một tiếng mới phản ứng được mình vừa rồi đang suy nghĩ cái gì, trong lòng thầm mắng mình một câu cầm thú, "Em không đói, cám ơn anh."
Kinh nghiệm của Tô Đào nói với cô rằng cô đã bị bắt cóc!!!
....
【Truyện được đăng duy nhất tại s1apihd.com @xin_ting_】