Vạn Tộc Thiên Tổ

Chương 33: Tiểu Thiên Mất Tích

Một năm hơn sau khi Vân La đi về phương bắc Cổ Hoạ.

"Tiểu Thiên, ngươi đâu rồi a, lần này ta dẫn thêm tiểu Mục đến đây."

Một cái hình kê tiểu thú hướng về trong góc đâu đó bụi rậm nói.

Trong miệng nó tiểu Thiên chính là hài tử được sinh ra cách đây không lâu của Hoạ Phù.

Hắc Thiên.

"A hù chết ta." Tiểu Kê bị Hắc Thiên đẩy nhẹ một cái giật mình hô lên.

"Tiểu Kê, ngươi như thế này rất dễ bị thịt a, đổi lại một cái khác hung thú e rằng ngươi đã . ." Hắc Thiên cười nói.

So với lúc trước quấn trong trăn thời điểm, tiểu bạch hồ đã lớn lên một chút.

Hai cái to tròn con mắt, một bộ tiểu manh manh dáng vẻ.

"Hừ, ngươi mới bị thịt, ta đường đường là chân phượng hoàng giáng thế làm sao có thể bị thịt." Tiểu Kê ngưu bức nói.

Hắc Thiên nghe vậy cũng là liếc nhìn nó.

Tại Dạ Yến này, hầu như các loại động vật nhỏ đều có thể là bạn cùng Hắc Thiên.

Thế nhưng ngưu bức lại nhát gan nhất một cái, chính là trước mắt tiểu Kê.

Nó luôn miệng nói bản thân là phượng hoàng chuyển thế.

"Đúng rồi, đây là ai ?" Hắc Thiên chỉ về đang run như cầy sấy một con tiểu xà nói.

"Đây là tiểu Mục muội muội, chính là bạn mới của ta, ngưoi cũng đến kết giao một hai đi." Tiểu Kê nói.

Hắc Thiên gật đầu hướng tiểu Mục hô: "Ta là Hắc Thiên, tiểu Mục muội gọi ta là tiểu Thiên là được."

Tiểu Mục là một cái kim xà, nó trên thân nhẵn nhụi như gương bóng, thậm chí có thể soi thấy hình ảnh xung quanh.

Nàng gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tiểu Thiên, ta là cùng ngươi sinh một ngày, không thể gọi ta là tiểu muội a."

Hắc Thiên giật mình, lại nghe tiểu Kê tiếng cười: "Tiểu Thiên, chúng ta đều là mắt cao hơn đầu hạng người, bản phượng hoàng kết giao đều là thiên địa này vĩ đại nhân vật."

"Nói một chút cho ngươi, tiểu Mục chính là chân long giáng thế."

Đến lúc này, Hắc Thiên vô pháp lại nói được, một cái tự xưng chân hoàng, một cái lại là chân long.

Hắn chỉ từng nghe mẫu thân giảng qua mấy cái này thần thú truyền thuyết, cũng chưa từng gặp được, cũng càng không quan tâm.

Hắc Thiên rất tinh nghịch, phần lớn là tò mò.

Hiếu kì lúc, cho dù đêm khuya đáng sợ hắn cũng dám đi.

Nhiều lần bị Hoạ Phù hoặc Hắc Bào bắt được lúc, lại ăn no đòn một trận.

Thế nhưng hắn chỉ cười khì khì, sau đó lại tiếp tục.

Vì vậy mỗi cái ngóc ngách tại Dạ Yến đều là bị hắn tìm hết đi ra.

Mỗi một đầu sinh linh được đưa đến Dạ Yến hắc lâm này, có con nhỏ đều thành hắn bạn tốt.— QUẢNG CÁO —

Đếm sơ sơ đã là mấy chục đầu.

Hắc Thiên chính là lão đại bên trong.

Hắn quân sư chính là tiểu Kê con này ngưu bức phá thiên gà tơ.

Mấy cái tiểu manh manh hội hợp nhau, khiến cho Dạ Yến vốn dĩ ban đầu tĩnh mịch.

Hiện tại lại ríu rít không ngừng, sinh khí thịnh vượng.

Hoạ Phù sau khi sinh nở, được Hắc Thanh vị này nhạc phụ hết sức lo lắng, cho người đưa đến rất nhiều thuốc bổ tẩm dưỡng.

Tu vi nhanh chóng tiến nhanh một bước, trở thành Yêu Quái trung kỳ giai đoạn.

Nàng phần lớn giành thời gian trông nôm Hắc Thiên, thỉnh thoảng mới tu luyện một hai cho nên có phần trễ nãi một chút.

Thế nhưng đối với nàng, đây là mãn nguyện sự tình, nàng không cầu gì hơn.

Có cầu mong, cũng chỉ là duy nhất việc báo thù.

Mà chuyện này cũng là để sau này nàng cường đại lúc lại nói, đây là trong lòng nàng suy nghĩ thầm kín.

Nàng muốn vì Hoạ Linh vị này phụ quân của mình, thắp lên nén hương, đặt Hoạ Hãn Hoạ La đám người đầu lâu phía trước tế mộ.

Đối với Hắc Thiên, nàng chỉ muốn nó một đời bình yên, an an ổn ổn mà sống.

Nàng sẽ vì nó mà chống đỡ hết thảy.

Về phần Hắc Bào, cùng Hắc Thanh vị này rất mực thương yêu cháu trai.

Chỉ là thỉnh thoảng mới có thể đến chơi, bởi vì binh bộ công việc rất nhiều cần binh trưởng Hắc Bào quản lý.

Làm đại trưởng lão trong tộc, Hắc Thanh hầu như thay Hắc Tuyệt quản lý Hắc Ngạc tộc.

Hắc Tuyệt chính là cuồng nhân tu luyện, hắn chỉ xuất hiện khi Hắc Ngạc tộc gặp nguy hiểm.

. . .

"Tiểu Kê, ngươi có từng đi ra bên ngoài hay sao ?" Hắc Thiên hướng tiểu Kê nói nhỏ.

Tiểu Kê lắng nghe, hai đầu lông mày xoắn lại nói: "Chưa từng."

Hắc Thiên nhìn tiểu Mục một chút, cũng nghĩ đến nàng chưa từng ra, cho nên lắc đầu không nói.

Hắc Thiên cười nói: "Như vậy, muốn hay không ra ngoài một phen ?"

Tiểu Kê giật mình, lùi lại ba bước nói: "Đừng a, ngươi làm thế chắc chắc Phù di sẽ đánh đòn ngươi a, kẻo lại liên lụy bản phượng hoàng."

Hắc Thiên kéo lại tay tiểu Kê nói: "Ngốc tử, ta không nói các ngươi không nói, sẽ không ai biết a, chỉ là ra ngoài nhìn một chút."

Tiểu Kê bối rối nói: "Ta từng nghe mẫu thân nói qua, Dạ Yến hắc lâm xung quanh biên giới đều có cấm chế trận pháp gì đó, cho nên không thể ra được."

"Chỉ có duy nhất một lối đi."

Thấy Hắc Thiên gật đầu nhìn mình cười, tiểu Kê vội vàng lắc đầu nói: "Không được đâu a, lối đi này có người trông coi bên ngoài, ngươi càng không thể đi qua."— QUẢNG CÁO —

"Hừ, ta chỉ muốn ra ngoài nhìn xem a." Hắc Thiên chán nản nói.

"Chịu, phụ mẫu chúng ta thì có thể, nhưng mấy cái tiểu oa chúng ta là không được." Tiểu Kê bỉu môi.

Tiểu Mục lúc này nói: "Tiểu Kê huynh, ta nghe mẫu thân thanh âm gọi về, ngươi dẫn ta về a."

Tiểu Kê cười nói: "Được, để ca dẫn tiểu Mục về nhà, tiểu Thiên ngươi cũng nên về đi, kẻo Phù di lại khắp nơi tìm kiếm."

Dạ Yến hắc lâm rất bình yên, không có nhục nhược cường thực, cũng không có cường giả vi tôn.

Nơi này có trồng rất nhiều linh hoa diệu quả, số lượng cùng giống loại đều rất tốt.

Mà lại, Dạ Yến thổ nhưỡng địa tức là đại trưởng lão Hắc Thanh đích thân tiến về trung địa Cổ Hoạ mua được loại cực phẩm mang về.

Giá cả vô cùng đắt đỏ.

Cho nên về vấn đề lương thực, Dạ Yến là không thiếu thốn.

Sinh linh tại đây mỗi một cái đều được tuyển chọn kĩ lưỡng, không thể phạm vào ăn thịt qui tắc.

Chỉ cần thoả điều kiện này, đều được chấp nhận di dời đến Dạ Yến hắc lâm bên trong sinh sống.

Tiểu Kê cùng tiểu Mục còn có mấy cái khác nhà, đều là thuộc diện này tuyển chọn ra.

Dạ Yến chi chủ, cũng chính là Hoạ Phù cùng Hắc Bào.

Ưu điểm, tôn lên một nơi vĩnh viễn bình yên, minh bạch rõ ràng.

Nhược điểm, làm hậu thế mất đi nhuệ khí, sau này ra ngoài lại khó sinh sống thích ứng.

Hai điều này, đều được từng cái trưởng bối tại Dạ Yến cân nhắc qua, cũng đều được chấp nhận.

Lúc này, Hắc Thiên chỉ còn lại một mình tại chỗ.

Hắn đối với của mình chín đầu bạch xà đuôi nhỏ nói: "Từ a Nhất đến a Cửu, các ngươi nói xem ta làm thế nào mới có thể trốn ra ngoài a ?"

"Mẫu thân chắc chắn không cho phép ta đi ra xem."

Cửu đầu bạch xà chỉ là xì xì thanh âm nhìn nhau, bọn chúng không trả lời được Hắc Thiên.

Ngay tại lúc này, từ phía sau thân cây đi ra một cái mặc hắc bào người.

Hắc bào có vải trùm, không thấy rõ ràng khuôn mặt.

Chỉ nghe một loại nhẹ nhàng thanh âm nữ tử vang lên: "Tiểu đệ, ta có thể giúp ngươi ra ngoài."

Hắc Thiên đầu tiên là giật mình, sau đó quay đầy lại nhìn hắc bào người nói: "Ngươi là ai ?"

Nữ tử áo đen nói: "Thật là thất lễ, ta gọi tiểu Vân, là một cái nha hoàn đến đây đưa đồ cho Hoạ Phù công chúa mà thôi."

Nếu Thiên Hồng cùng Động Ba ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra được, nữ tử áo đen này chính là bọn hắn Ám Lâu phân đà chủ.

Nàng chính là Vân La.

Suốt một năm hơn biến mất kể từ lần cuối tại Tôn Thiết phủ đệ.— QUẢNG CÁO —

Lần nữa xuất hiện, nàng đã tiếp cận được mục tiêu, Hắc Thiên.

Chỉ là nàng chưa từng nghĩ đến, cũng có lẽ do thù hận che mất lý trí.

Hắc Thiên chỉ vừa ra đời cách đây gần một tháng.

Nhưng một năm về trước, Tôn Thiết đã cho nàng tiến về Hắc Ngạc tộc bắt lấy Hắc Thiên.

Tôn Thiết làm sao biết được hài tử Hoạ Phù sẽ là Hắc Thiên tên gọi ?

Đối với một sát thủ, đây là thiếu chuyên nghiệp.

Hoặc là, Vân La có khác kế hoạch.

. . .

"Thiên nhi nhà ta có hay không đến qua các vị nhà a ?"

Chiều tối hôm đó, Hoạ Phù khắp nơi đi tìm Hắc Thiên.

Như vậy diễn ra đã là rất nhiều lần, mỗi lần Hắc Thiên đều trước tiên hướng nàng cúi đầu xin lỗi.

Mặc dù, no đòn vẫn là không thể tránh khỏi.

Nhưng cũng vì vậy, nàng rất hiểu hài tử mình, ngay thẳng cùng đơn thuần suy nghĩ.

"Thiên nhi . .Thiên nhi . ."

Một đêm trôi qua, Hoạ Phù tinh thần sa sút rất nhiều, nàng dường như đã lật tung Dạ Yến hắc lâm mỗi tấc đất đi lên.

Không tìm thấy Hắc Thiên.

Một bên tiểu Kê tiểu Mục đám tiểu oa cũng hô hào tìm kiếm khắp nơi.

Hoạ Phù lo lắng nước mắt không kìm được chảy xuống, tiểu Kể cùng tiểu Mục lúc này đi đến trước mặt nàng.

Ấp úng lát lâu tiểu Kê mới nói: "Phù di, tiểu Thiên có thể hay không đã rời đi nơi này ?"

Thấy Hoạ Phù một mặt khó hiểu, tiểu Kê cùng tiểu Mục mới là mô tả hôm qua sự tình.

Hoạ Phù sửng sốt sau khi, lập tức vội vàng chạy ra Dạ Yến, hướng về binh bộ trụ sở.

. . .

____