Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Đỗ Thừa mở cửa xe đem Trình Yên nhẹ nhàng đặt ở bên trong, hơn nữa để cho nàng nằm nghiêng, tránh cho chân bị thương đυ.ng chạm.
Cảm nhận được Đỗ Thừa ôn nhu, tuy rằng trên chân vẫn không ngừng cảm nhận được sự đau đớn truyền đến, nhưng trên mặt Trình Yên cũng đã có vài phần ngọt ngào, chỉ là, nàng cũng là không dám liếc mắt nhìn Đỗ Thừa một cái, nàng vô cùng thẹn thùng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đều hạ thấp.
Cũng may Đỗ Thừa lúc này cũng không có tâm tình lại để ý tới cảm thụ Trình Yên, trực tiếp đem vali da của Trình Yên cất vào sau xe, sau đó Đỗ Thừa liền lái xe hướng tới một tiệm thuốc gần nhất ở phụ cận.
Trình Yên nhìn qua gương khuôn mặt chăm chú lái xe của Đỗ Thừa, trên mặt có chút thống khổ, nhưng lại mười phần ngọt ngào.
Đỗ Thừa bằng tốc độ nhanh nhất đi tới một hiệu thuốc bên ngoài siêu thị, mua một lọ dầu thuốc lưu thông máu cùng với một lọ cao có tác dụng trị thương đối với gân cốt, nhanh chóng về lại trong xe, hơn nữa đem xe lái tới một góc hẻo lánh không người.
Trình Yên chân trật khá nặng, Đỗ Thừa cũng không muốn lãng phí lúc này đi tìm chỗ, bên trong xe cũng mười phần thích hợp.
Chờ dừng xe, Đỗ Thừa trực tiếp đi ra ghế sau, chân Trình Yên đang được gác ở trên ghế da, động tác mười phần tao nhã, nhưng cũng mê người.
Bởi vì chân khá dài, hơn nữa Trình Yên là mặc váy ngắn cùng tất bó sát người, cho nên từ góc độ của Đỗ Thừa, ánh mắt có thể xuyên thấu qua bên trong một ít, nhìn thấy được một ít phong cảnh bên trong váy, còn có bên trong đùi bị tất chân gắt gao bao vây kia, thậm chí, lấy nhãn lực kinh người của Đỗ Thừa, còn có thể thấy cái qυầи ɭóŧ màu trắng của Trình Yên ở bên trong tất chân, rất nhỏ nhưng cũng thực mê người.
Trình Yên hiển nhiên cũng là chú ý tới ánh mắt Đỗ Thừa, mặt nhất thời một trận đỏ bừng, chỉ là tư thế nàng lại không thể nhúc nhích nửa phần, xấu hổ khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhanh thấp đến trên bộ ngực.
Cũng may ánh mắt Đỗ Thừa chỉ là nhìn lướt qua liền thu hồi, đối với Đỗ Thừa mà nói, trị khỏi chân cho Trình Yên mới là quan trọng nhất.
Trình Yên chân bị trật khá nặng, mắt cá chân chỗ hồng hồng, các khớp xương đã muốn xoay sai vị, muốn trị liệu mà nói, phải đem các khớp xương xoay đúng vị trí trước.
“Trình Yên, em không hối hận sao?”
Đỗ Thừa sau khi hơi suy nghĩ, liền đưa tay nhẹ nhàng cầm lên chỗ khớp xương sai vị trí kia của Trình Yên, sau đó nhẹ giọng hướng tới Trình Yên hỏi.
“Em không hối hận".
Nghe được Đỗ Thừa nói như vậy, Trình Yên mặt càng đỏ một ít, nàng biết Đỗ Thừa hỏi là cái gì, cho nên, Trình Yên trả lời mười phần kiên quyết.
Tại một đêm kia, sau khi Đỗ Thừa đưa nàng về tới biệt thự, nàng suy nghĩ rất nhiều, nàng phát hiện chính mình thì ra đã để ý Đỗ Thừa tới như vậy.
Một lần rồi lại một lần gặp nhau kia, còn có mỗi một lần ngạc nhiên cùng vui mừng kia, đều cho Trình Yên cảm giác khó tả, mà loại cảm giác này đối với một cô gái mà nói, không thể nghi ngờ là mười phần trí mạng.
Đặc biệt là vừa rồi khoảnh khắc Đỗ Thừa lái xe trực tiếp từ trước mắt nàng đi qua, Trình Yên cảm giác như con tim mình trong một khắc này như tan nát vậy, tại một khắc kia, Trình Yên rốt cuộc ý thức được Đỗ Thừa trong lòng nàng đã có một vị trí, lại còn là một vị trí rất quan trọng.
Mà lúc này, tay Đỗ Thừa đã nhẹ nhàng cầm lấy chỗ mắt cá chân bị trật của Trình Yên, Đỗ Thừa động tác rất nhẹ.
Trình Yên chỉ cảm thấy bàn tay Đỗ Thừa mười phần lửa nóng, nhẹ nhàng vuốt ve giống như là có ma lực vậy, làm cho nàng cảm giác có chút hơi hơi tê dại, liền ngay cả đau đớn đều bớt đi một ít.
“Trình Yên, vậy em hiểu anh sao?"
Nghe được Trình Yên trả lời, Đỗ Thừa trong lòng thở dài, bất quá cũng là một bên xoa bóp một bên nhẹ giọng hỏi.
Nghe vậy, Trình Yên ánh mắt rõ ràng có chút hơi sững sờ.
Bởi vì Trình Yên phát hiện, nàng đối với thân thế, gia thế Đỗ Thừa, cái gì cũng đều căn bản là không có nửa điểm hiểu biết, điều này làm cho trong lòng Trình Yên bỗng nhiên có một cỗ cảm giác sợ hãi, bởi vì trực giác nói cho nàng, Đỗ Thừa sẽ có lời nói đối với nàng.
Chỉ là, Trình Yên chờ đợi là Đỗ Thừa nói, mà là Đỗ Thừa lại là hành động.
Ngay tại trong lúc Trình Yên suy tư, Đỗ Thừa trong tay bỗng nhiên dùng một chút lực, ngay sau đó, một tiếng rắc rất nhỏ vang lên. Khớp xương sai vị trí của Trình Yên đã bị Đỗ Thừa cứng rắn di chuyển trở về.
Trình Yên chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn cấp tốc lan truyền khắp toàn thân, trên mặt nháy mắt tái nhợt, trên trán từng giọt mồ hôi lạnh lại ứa ra.
Đỗ Thừa từ bên trong hộp giấy một bên rút ra hai tờ giấy thấm, đưa về phía Trình Yên rồi nói: “Tốt rồi, khớp xương sai vị trí anh đã muốn giúp em chuyển trở về, chỉ cần xoa bóp một chút, đợi lát nữa sẽ không có việc gì".
Đỗ Thừa nói xong, Trình Yên cũng đã từ trong đau đớn hoãn khí lại, nghe được Đỗ Thừa nói, nàng nhẹ nhàng giật giật chân bị thương, mặc dù có chút sưng đỏ, nhưng là cũng đã không có gì đáng ngại.
Điều này làm cho Trình Yên trên mặt nhất thời hơn vài phần thoải mái, sau khi tiếp nhận khăn giấy Đỗ Thừa đưa, một bên lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên mười phần ngạc nhiên, “Thực không có việc gì?"
"Ừm", Đỗ Thừa nhẹ nhàng đem giày trên chân Trình Yên bỏ ra, sau đó từ bên cạnh cầm lấy dầu thuốc lúc nãy mua, hướng tới Trình Yên nói: “Không cần lộn xộn, anh trước xoa bóp cho em một chút, bằng không ngày mai khả năng sẽ có chút đau”.
“Ừm”.
Trình Yên mười phần nghe lời gật gật đầu, nghe giọng điệu ôn nhu của Đỗ Thừa, nàng trong lòng có thể nói là vô cùng ngọt ngào.
Chỉ là, chờ sau khi Đỗ Thừa xoa bóp dầu, mới phát hiện một vấn đề, đó là Trình Yên mang tất chân, cách tất chân mát xa căn bản là không có hiệu quả gì.
Sau khi ngẫm nghĩ, Đỗ Thừa đành phải kiên trì hướng tới Trình Yên nói: “Trình Yên, em đem tất chân cởi ra đi”.
Trình Yên trên mặt nhất thời hiện lên một trận đỏ bừng, ngay cả bên tai đều cảm giác có chút nóng, cúi đầu lấy một loại thanh âm nhỏ không thể nghe thấy nói: “Vậy anh quay qua đi, không cần nhìn lén”.
Trình Yên là nằm nghiêng, Đỗ Thừa không cần nghĩ cũng đều biết một màn kế tiếp sẽ mê người như thế nào, trong thân thể một cỗ dục hỏa nảy sinh, cũng may, Đỗ Thừa định lực vẫn là cũng đủ, vội vàng tựa đầu hướng tới chỗ cửa kính xe quay đi.
Thấy Đỗ Thừa quay đầu, Trình Yên lúc này mới thẹn thùng đem cái mông nhẹ nhàng nâng lên, sau đó mới nhẹ nhàng kéo váy ngắn, đưa tay cởi bỏ tất chân ra.
Chỉ là Trình Yên cũng không biết, Đỗ Thừa đem ánh mắt chuyển hướng về phía cửa kính xe, hai mắt cũng trợn to lên.
Audi cửa kính là màu đen, ở bên trong ngọn đèn chiếu rọi, giống như là gương vậy.
Cho nên, lấy vị trí của Đỗ Thừa hiện nay, hơn nữa góc độ ánh sáng, vừa lúc có thể thông qua cửa kính nhìn thấy mỗi một động tác của Trình Yên phía sau, hơn nữa còn mười phần rõ ràng.
Đỗ Thừa mười phần rõ ràng nhìn thấy, Trình Yên nhẹ nhàng đem váy ngắn của nàng kéo lên trên đùi, bàn tay nhỏ bé lại nhẹ nhàng đem tất chân cuốn xuống phía dưới, lộ ra cặp đùi vô cùng trắng nõn mê người, cùng với cái qυầи ɭóŧ màu trắng nhỏ kia.
Mà ở giữa cái qυầи ɭóŧ trắng nhỏ kia, bởi vì Trình Yên nhẹ nhàng nâng mông lên, cho nên càng thấy một khoảng nhô lên một cách rõ ràng.
Thấy một màn như vậy, Đỗ Thừa chỉ cảm thấy trong cơ thể mình dục hỏa giống như là không khống chế được, muốn bùng nổ, cũng may Đỗ Thừa ý chí cũng đủ kiên định, tại loại tình huống này, cũng cố mà nhịn xuống.
“Được rồi”.
Trình Yên khi cởi tất chân, khuôn mặt thẹn thùng không dám nhìn Đỗ Thừa một cái, mà chờ nàng cởi xong tất chân ánh mắt chuyển hướng về phía Đỗ Thừa, cũng thấy được ảnh ngược của khuôn mặt Đỗ Thừa trên cửa kính xe, còn có hai mắt Đỗ Thừa đang thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mình.
“Đỗ Thừa, anh là đại sắc lang".
Thấy một màn như vậy, Trình Yên phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó khuôn mặt nguyên bản đã muốn một mảng đỏ bừng nhất thời càng đỏ hơn, giống như là một quả táo chín mọng vậy, khuôn mặt nóng ran lên, trong lòng đã tràn ngập vô cùng xấu hổ.
“Anh, anh không phải cố ý”.
Đỗ Thừa xác thực không phải cố ý, chỉ là Đỗ Thừa cũng thật không ngờ tất cả lại đúng dịp như thế.
Trình Yên thấy thần sắc vô tội của Đỗ Thừa, trong lòng cũng tức giận, trực tiếp nũng nịu nói: “Vậy anh là có ý, đúng không, đại sắc lang”.
Trình Yên trong lòng có tức giận, đó là bởi vì nàng phát hiện chính mình đêm nay đã muốn bị Đỗ Thừa chiếm hết tiện nghi, nhưng mà Đỗ Thừa lại ra bộ dáng vô tội như vậy, nếu thực không phải cố ý mà nói, vừa rồi trực tiếp nhắm mắt lại là có thể, chứ đâu mà trợn mắt so với trâu còn lớn hơn.
Bị Trình Yên nói như vậy, Đỗ Thừa có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó trực tiếp cầm chân của Trình Yên đã bỏ tất chân đi, hiển lộ chân trắng động lòng người, nhẹ giọng nói: “Được rồi, anh trước giúp em mát xa, bằng không chờ thời gian lâu chỉ sợ cũng không tốt khôi phục".
Thấy Đỗ Thừa cố ý dời đi lực chú ý của mình, Trình Yên lại muốn giận, chỉ là chân bị Đỗ Thừa nắm, nàng trong lòng nhất thời bị một cỗ cảm giác khác thường tràn ngập, lại cũng không thèm nhắc lại, mà là tùy ý để Đỗ Thừa nắm chân nàng, hơn nữa bắt đầu mát xa lên.
Làn da trên chân Trình Yên thật mềm mại, giống như không xương vậy, sau khi được bôi thêm dầu lại càng trơn mượt, Đỗ Thừa nhẹ nhàng mát xa, cũng là cảm giác tay đang ôm một khối nhuyễn ngọc, xúc cảm vô cùng thoải mái.
Chỉ là Trình Yên cảm giác cũng là hoàn toàn khác, chân bị Đỗ Thừa mát xa, nàng chỉ cảm thấy trên chân một chỗ cảm giác tê ngứa chậm rãi từ chân truyền ra, dần dần, Trình Yên cảm giác trong thân thể mình giống như là có vô số con kiến đang di chuyển vậy, cảm giác kia vô cùng tê dại, làm cho thân thể nàng dần dần có chút nóng lên, liền ngay cả hô hấp cũng biến trầm trọng một ít.
12-11-2012, 07:33 PM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm