Tối Chung Trí Năng

Chương 145: Lấy bạo trị bạo

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn : Vipvandan

Đỗ Thừa đóng cửa sổ xe lại, nữ cảnh sát lập tức có kích động muốn đập cửa xe, tuy lần trước sau khi trở về cô có tra xem giá xe này bao nhiêu tiền thật, nhưng mà hiện tại, nhất thời cô cũng không quản nhiều như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, cho đến tận bây giờ cô cũng chưa phải chịu qua cái kiểu tức thế này, mà ngay cả mấy tháng trước cũng bởi vì một vụ án mà bị điều động đến nơi này, cô cũng không tức thế này.

Cũng may, hai nam cảnh sát kia cũng hiểu tính cách của nữ cảnh sát này, nhìn thấy mọi chuyện không ổn, vội vàng lôi kéo cô lui về sau một chút, trong đó, có một cảnh sát tên là Vương Kiệt.

Anh ta đối với thân phận của Đỗ Thừa có một nỗi sợ hãi không giải thích được, cũng không muốn nữ cảnh sát gặp rắc rối về sau, cấp trên lại lôi hai người họ ra chịu tiếng xấu thay cho người khác.

Mà lúc này đây, Bành Vịnh Hoa đã xuống xe.

Vịnh Hoa không nói gì, chỉ là lẳng lặng đi tới trước mặt nữ cảnh sát kia, sau đó lúc này mới nói một chữ: “Cút”.

Nữ cảnh sát lạnh lùng, có điều hiện tại xem ra, Bành Vịnh Hoa so với cô còn lạnh lùng hơn, hơn nữa còn rất là trực tiếp.

Nhìn dáng bộ của Bành Vịnh Hoa, hơn nữa nhìn vẻ mặt coi thường, lại thêm chữ cút của đối phương, nữ cảnh sát chỉ cảm thấy một luồng khí huyết trào dâng trong lòng, thiếu chút nữa giận đến ngất tại chỗ.

Một nam cảnh sát khác đứng bên cạnh cô hiển nhiên là cũng tức không chịu nổi, nhưng lại kiêng kị biển số xe của Đỗ Thừa, nên chỉ có thể quát to: “Mấy người là quân nhân cũng không tránh khỏi quá kiêu ngạo, không có vương pháp gì hết”.

Bành Vịnh Hoa chỉ lạnh lùng liếc nhìn nam cảnh sát đó, sau đó tiến về phía trước, tung một quyền đám thẳng vào bụng nam cảnh sát kia, người nam cảnh căn bản cũng không có bất kỳ lực phản kháng nào, trực tiếp nằm trên mặt đất.

Nhìn thấy cảnh này, nữ cảnh sát kia đứng bên cạnh sững sờ, cô đã từng gặp qua người dám mắng cảnh sát, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy ai dám đánh cảnh sát như vậy

“Ngươi, các ngươi cũng quá là không có vương pháp” Nữ cảnh sát tức giận, khuôn mặt trắng bệch, thói quen hướng phía bên hông sờ soạng, đáng tiếc, giờ đây cô đã không có tư cách mang theo súng.

“Vương pháp trong mắt tôi và cô có ý nghĩa không giống nhau”.

Bành Vịnh Hoa dùng ánh mắt lạnh lùng tiếp tục nhìn nữ cảnh sát kia, thân phận cô đặc biệt, trong mỗi loại ý nghĩa đều không có hạn chế của vương pháp

Nữ cảnh sát còn muốn nói điều gì, nhưng mà cô nhìn ánh mát Bành Vịnh Hoa không có bất cứ cảm xúc nào thêm vào đó là khí thế mạnh mẽ như vậy, bất tri bất giác lui sang một bên, đặc biệt là vừa rồi Bành Vịnh Hoa ra tay kinh khủng như vậy, càng làm cho trong nội tâm cô thấy sợ hãi.

Mà Vương Kiệt kia, tự nhiên là không có khả năng chống đỡ, cũng đã lui đến một bên.

Thấy động tác của đối phương, lúc này Bành Vịnh Hoa mới xoay người quay vào trong xe.

Nhìn chiếc xe Audi đi xa dần, nữ cảnh sát lúc này mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, sắc mặt lập tức biến vô cùng nổi giận, sau đó trực tiếp gọi điện thoại trở lại cục cảnh sát, quát: “Cảnh sát cơ động, cử mười người đến cho tôi, có người đánh lén cảnh sát”.

Đỗ Thừa không ngờ rằng nữ cảnh sát kia thật khó chơi, vòng trở lại biệt thự số 15 còn không mất quá hai mươi phút, bên ngoài biệt thự đã bị năm, sáu cỗ xe cảnh sát bao vây. Mười nhân viên cảnh sát vây quanh ở bên ngoài.

Có điều, có Bành Vịnh Hoa ở đây, những chuyện này tự nhiên cũng không cần Đỗ Thừa động thủ.

Ngoài cửa lớn, Bành Vịnh Hoa chỉ đứng lẳng lặng ở đó, có điều khi bước đến cửa lớn, Bành Vịnh Hoa đã gọi một cú điện thoại.

Mà bên ngoài, nữ cảnh sát kia đang tranh luận gì đó với một người cảnh sát trung niên, ngữ khí có phần kịch liệt.

Vị cảnh sát trung niên nhìn thoáng qua Bành Vịnh Hoa, lại nhìn thoáng qua chiếc xe Audi đang đỗ ngoài cửa, trong lúc nhất thời không dám hạ lệnh đi lên bắt người.

Mà trong lúc hai người tranh luận, điện thoại của vị cảnh sát trung niên đó vang lên, sau khi nghe máy xong, mặt của vị cảnh sát trung niên trở nên tái nhợt, hung dữ nhìn nữ cảnh sát sau đó trực tiếp dẫn đại đội rời đi, chỉ để lại này nữ cảnh sát và xe cảnh sát của cô.

Cùng lúc đó, điện thoại của nữ cảnh sát kia cũng vang lên.

Nhìn thấy như vậy, Bành Vịnh Hoa liền trực tiếp xoay người vào trong biệt thự, bởi vì cô biết rằng sự tình đã được giải quyết.

Trong biệt thự, Cố Giai Nghi và Cố Tư Hân vào trong phòng, hiển nhiên hai chị em đã lâu không gặp, tự nhiên có rất nhiều chuyện muốn hàn huyên.

Đỗ Thừa không đi lên trên lầu tham gia náo nhiệt, mà nhận một quyển truyện từ trong tay Chung Luyến Lan đọc cho mẹ mình đọc, Hạ Hải Phương và Tô Tuệ đang chuẩn bị cơm trưa, bởi vì Cố Tư Hân trở về, cho nên Đỗ Thừa bảo Hạ Hải Phương chuẩn bị một bữa thật ngon, Tô Tuệ tự nhiên cũng xung phong nhận việc hỗ trợ , tuy tay nghề của cô không bằng Hạ Hải Phương, nhưng mà hỗ trợ rửa rau thì không có vấn đề.

Chung Luyến Lan thì ngồi bên cạnh xem Đỗ Thừa đọc sách, những ngày này, lúc này Đỗ Thừa là đọc truyện cho mẹ hắn nghe, trên cơ bản mỗi ngày đều đọc một giờ.

Mà quay về đến biệt thự, Bành Vịnh Hoa chỉ lẳng lặng đứng ở ngoài cửa nhìn, ánh mắt cụp xuống, có phần không hiểu.

Đỗ Thừa cũng không đọc quá lâu, bởi vì lúc này đã gần giữa trưa, hơn nữa Tô tuệ và Hạ Hải Phương đã nấu xong cơm trưa , Đỗ Thừa đọc xong hai chuyện xưa liền ngừng lại, thấy Bành vịnh hoa đứng ở ngoài cửa nhìn mình, sau khi nghĩ. Liền chỉ chỉ ra ngoài cửa, sau đó đi ra ngoài.

Ánh mắt Bành Vịnh Hoa lóe lên một tia kích động, không hề nghĩ ngợi. Liền trực tiếp đi theo phía sau lưng Đỗ Thừa đi ra ngoài.

“Cô thật sự muốn học Vịnh Xuân quyền sao?”

Chờ đi tới hồ nước bên ngoài, lúc này Đỗ Thừa mới ngừng bước, nhìn thoáng qua sau đó đi đến chỗ Bành Vịnh Hoa, Đỗ Thừa đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi.

“Không sai” Bành Vịnh Hoa gật đầu, sau đó nói tiếp: “Tôi giờ đây đã không phải là người của tổng bộ vũ cảnh, lại trở thành vệ sỹ của em của anh, anh hẳn là có thể yên tâm?”

“Vậy cô có ý định làm vệ sỹ cho Tư Hân bao lâu?” Đỗ Thừa nghĩ nghĩ một lát, lại hỏi một câu.

Nghe được Đỗ Thừa nói như vậy, Bành Vịnh Hoa không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp đáp: “Quá lâu thì tôi không dám cam đoan, nhưng mà trong vòng năm năm tuyệt đối không có vấn đề”.

“Được rồi, buổi sáng ngày mai tôi bắt đầu dạy cô, hy vọng cô có thể tuân thủ ước đinh của chúng ta” Đỗ Thừa lo lắng chính là Bành Vịnh Hoa học xong sau liền lập tức thay người, nhận được lời cam đoan của Bành Vịnh Hoa, Đỗ Thừa liền yên tâm. Về phần những huynh đệ kia, để Bành Vịnh Hoa làm vệ sỹ Cố Tư Hân, Đỗ Thừa không hề lo lắng bọn họ có chỗ bất mãn .

“Ok”.

Bành Vịnh Hoa lên tiếng, hai mắt tràn đầy kích động cùng hưng phấn, chỉ là sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Bởi vì có thêm một người là Bành Vịnh Hoa, Cố Giai Nghi liền đem thư phòng của mình cho Bành Vịnh Hoa ở lại.

Cũng may giờ đây Cố Giai Nghi cũng ít sử dụng cái thư phòng đó, bình thường công việc của công ty đều làm ở phòng của mình, cho nên, Cố Giai Nghi cũng không có đồ đạc gì, có một giá sách nhỏ thì Bành Vịnh Hoa muốn giữ lại, cho nên, buổi chiều, sau khi Cố Giai Nghi và Bành Vịnh Hoa cùng nhau đi ra ngoài mua một số vật dụng hàng ngày sau, vấn đề phòng ngủ Bành Vịnh Hoa có thể tự do quyết định.

Sau khi Cố Giai Nghi và Bành Vịnh Hoa rời khỏi, Đỗ Thừa liền cùng Cố Tư Hân đến phòng đàn dương cầm.

“Tư Hân, em có nghĩ đến việc chính mình tự sáng tác nhạc không?” Cố Tư Hân ngồi ở phía trước đàn dương cầm, khí chất càng ngày càng thánh khiết, Đõ Thừa đứng ở bên cạnh đàn dương cầm nhẹ giọng hướng về phía Cố Tư Hân hỏi.

“Chính mình sáng tác, cái này, em có thể chứ?” Cố Tư Hân đang nhẹ nhàng đánh đàn dương cầm, nghe thấy Đỗ Thừa hỏi như vậy, đầu tiên là cô ngẩn ra, sau đó hướng về hướng phía Đỗ Thừa hỏi.

“Có thể, em không có thử qua làm sao biết chính mình không thể, đúng không nào?” Đỗ Thừa mỉm cười, nếu như không bảo Cố Tư Hân đi đến con đường này, Đỗ Thừa làm sao biết Cố Tư Hân được thiên phú trong phương diện này mà trở lên xuất sắc như vậy.

Cố Tư Hân tuy cũng hướng tới, nhưng mà tin rằng mình không đủ năng lực trong phương diện này nên đáp: “Nhưng, cho tới bây giờ em vẫn chưa sáng tác qua, em không có kinh nghiệm trong phương diện này”.

Đỗ Thừa mỉm cười, sau đó nhẹ giọng cất lời giải thích: “Sáng tác muốn chú ý linh cảm, cũng không phải nói sáng tác lập tức có thể sáng tác được, em cần tìm được phương hướng thích hợp cho chính mình, sau đó đi tìm thường linh cảm sáng tác, sau đó lại dựa theo linh cảm để tiến hành sáng tác”.

“Linh cảm”.

Cố Tư Hân trầm tư, ở phương diện này cô vốn được thiên phú rất mạnh, một khi Đỗ Thừa nhắc đến, tự nhiên lại có cảm giác được khai sáng.

Đỗ Thừa không làm gián đoạn suy nghĩ của Cố Tư Hân, mà lẳng lặng cùng đợi.

Ước chừng mười phút sau, Cố Tư Hân mới hồi phục thần trí, sau đó hướng vè phía Đỗ Thừa nói: “Đỗ Thừa, em cảm giác chính mình hình như là bắt được một cái gì đấy, nhưng lại cảm thấy có phần không cách nào bắt”.

“Đây là một loại linh cảm, có điều bây giờ em mới nhập môn, chỉ cần chịu khó học nhiều một chút, hẳn là có thể” Đỗ Thừa vừa nói, vừa mở một cái hộp phổ cầm bên cạnh, từ đó lấy ra một phần cầm phổ đưa về hướng Cố Tư Hân nói: “Những bản cầm phổ đều thích hợp loại hình của em, em có thể, hoặc là tham khảo một chút, có lẽ sẽ có linh cảm”.

Cố Tư Hân gật nhẹ đầu, sau đó nhận số phổ cầm trong tay Đỗ Thừa, tổng cộng có hai mươi mấy phần, chỉ là Cố Tư Hân lật ra một lần, phát hiện trong những bản cầm phổ này không có một phần nào cô cảm thấy quen thuộc hoặc trông thấy qua, nghĩ đến đây, Cố Tư Hân liền tỏ vẻ hiếu kỳ nhìn về phía Đỗ Thừa hỏi: “Đỗ Thừa, những tác phẩm này do anh sáng tác sao?”

Tất nhiên Đỗ Thừa sẽ không nói chính mình sao chép cầm khúc tương lai, đành phải đồng ý, có điều, Đỗ Thừa lại kêu một câu: “Tư Hân, những bản cầm khúc này khả năng cũng chưa có hoàn thiện, hoặc là còn có một số chỗ thiếu hụt, em tập luyện trước, sau đó lại dựa theo cảm giác của mình tiến hành sửa chữa, xem có thể càng hoàn thiện hay không?”

Những khúc cầm này Đỗ Thừa đều cố ý sửa lại một ít, đây cũng là mục đích của Đỗ Thừa, bắt Cố Tư Hân thử tiến hành sửa chữa trước, như vậy mới có thể giúp cô tìm được sáng tác linh cảm nhanh hơn.

04-09-2012, 10:24 AM

Tối Chung Trí Năng

Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm