Tối Chung Trí Năng

Chương 111: Chênh lệch.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn : Vipvandan

Trụ sở chính của cục Cảnh vệ thực ra cách cũng không xa cho nên có thể dễ dàng liên lạc giữa hai nơi.

Đấu trường của trụ sở đặc công tổng cộng gồm ba cái, đấu trường lớn nhất mở cho tất cả các cảnh sát, tất cả các cô gái trong tổng cục đều có thể tự do tham gia, còn hai nơi khác lại có hạn chế nhất định, ví dụ như đám người Đỗ Thừa hiện tại tới trận đấu này, chỉ có những nữ cảnh sát của tổng bộ đặc công mới có thể tham gia.

Tuy nhiên tình hình hiện tại rất phức tạp, những hạn định này tự nhiên sẽ bị xóa bỏ.

Đợi khi đám người Đỗ Thừa tới, phòng tập với diện tích gần năm trăm mét vuông đã bị tới không dưới ba trăm người bao vây.

Nhưng hơn ba trăm người này đều là nữ đặc công, từng người từng người đều giống như những con gà mái kiêu ngạo nhìn đám người Đỗ Thừa với với vẻ mặt khinh thường.

Thật ra cái này cũng không thể trách bọn họ, những thách thức kiểu này vẫn thường gặp, chỉ có điều kết quả thường chỉ có một, đó chính là thua.

Trong số các đại quân không có người nào là đối thủ của Ma Quỷ Hoa, cho nên từ khi Ma Quỷ Hoa đến cái đấu trường này thì chưa từng bại lần nào.

Điều này cũng làm cho những nữ đặc công này hình thành tính cách kiêu ngạo, cứ như là mỗi người bọn họ đều là Ma Quỷ Hoa vậy, đặc biệt là một nhóm nữ cảnh sát, bọn họ càng giống như những cái máy chiến đấu trong số những con gà mái kiêu ngạo này vậy.

Cũng vì lí do này mà tuy rằng mỗi người trong đám người Thiết Quân đều rất phẫn nộ nhưng lại không có ai dám thốt ra một tiếng, bọn họ ở đây đã chịu nhục đủ rồi, trước khi chưa thắng nổi Ma Quỷ Hoa thì bọn họ vĩnh viễn vẫn thuộc hạng thấp hơn.

“Các ngươi phái ai lên?”

Bành Vịnh Hoa lúc này đã trở thành người mạnh nhất trong đấu trường, trên người cô, hay trước bộ trang phục của cô vẫn đang đội mũ nắng cùng kính gọng to, chỉ là trên người Bành Vịnh Hoa khi đứng trên võ đài này lại ẩn chứa một khí chất đặc biệt, ở đây, cô giống như một vị vua vậy.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt ẩn dưới mũ nắng của Bành Vịnh Hoa lại đặt trên người Đỗ Thừa.

Thực lực của Thiết Quân cô hiểu rất rõ, tại cục cảnh sát, thực lực mạnh nhất vẫn là Thiết Quân và A Hổ, tuy nhiên hai người này đều không phải là đối thủ của cô. Lần này Thiết Quân tự tin như vậy, rõ ràng là đã tìm được trợ thủ rất mạnh.

Chỉ có điều những người ở trong cục cảnh sát cô ít nhiều cũng đều biết mặt, trong số hơn trăm người chỉ có Đỗ Thừa là khác biệt.

“Chẳng lẽ là hắn?”

Dưới tấm kính trong suốt, ánh mắt của Bành Vịnh Hoa lóe lên một tia khó hiểu, trong mắt cô, Đỗ Thừa chẳng có gì đặc biệt, tuy rằng hắn so với những người khác có phần điểm trai hơn, hơn nữa khí chất cũng bất phàm nhưng thân thể Đỗ Thừa lại yếu kém nhất.

Chỉ có điều Bành Vịnh Hoa không vì vậy mà coi thường Đỗ Thừa bởi vì Bành Vịnh Hoa nàng cũng là người gầy yếu, cho nên Bành Vịnh Hoa tuyệt đối không vì điều đó mà xem nhẹ Đỗ Thừa.

“Đỗ Thừa, xin cậu đấy”.

Ánh mắt Thiết Quân quay sang nhìn về phía Đỗ Thừa, A Hổ cùng tất cả các huynh đệ cũng vậy.

Đỗ Thừa chỉ gật gật đầu, cũng không nói gì thêm, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, y đi thẳng tới võ đài.

Đôi mắt ẩn dưới tấm kính của Bành Vịnh Hoa sáng ngời, cô biết mình đã đoán đúng, nếu Thiết Quân đã dám để hắn lên võ đài thì thực lực của hắn chắc chắn phải mạnh hơn đám người Thiết Quân.

Còn về mạnh tới mức độ nào.

Nhìn thoáng qua, khuôn mặt Đỗ Thừa tuy rất dửng dưng, nhưng nụ cười lại vô cùng tự tin, Bành Vịnh Hoa cũng biết mình cơ bản không thể nhìn ra được.

“Chúng ta đánh tới khi một người ngã xuống thì thôi”.

Đây là câu nói đầu tiên của Đỗ Thừa sau khi lên võ đài, đối phương là nữ nhi, tuy rằng rất mạnh nhưng cho dù một nữ nhi mạnh ở trước mặt hắn thì cũng không có bất kỳ khác biệt nào.

Chỉ là Đỗ Thừa có lòng tốt, nhưng đổi lại chỉ là những trận cười vang.

Những nữ cảnh sát ở bên dưới võ đài người nào cũng coi sự khách khí của Đỗ Thừa là lời cầu xin tha mạng, bọn họ từ trước tới giờ đã quen với chiến thắng, chưa bao giờ nghĩ tới sự thất bại, bởi vì cho dù là đối thủ có mạnh thì cuối cùng cũng bại dưới tay Bành Vịnh Hoa.

Sắc mặt đám người Thiết Quân có chút khó coi, tuy nhiên từng người bọn họ đều vô cùng tin tưởng vào Đỗ Thừa, chưa từng dao động. Tuy Ma Quỷ Hoa rất mạnh nhưng những gì mà Đỗ Thừa làm cho bọn họ kinh ngạc lúc trưa lại không có nửa phần yếu kém.

Chỉ có điều, Đỗ Thừa càng khách khí thì Bành Vịnh Hoa lại càng xem trọng hắn.

“Được, chúng ta đánh tới hạ đo ván thì thôi”.

Bành Vịnh Hoa không hề có ý gì, có vài phần khách khí lên tiếng đồng ý, thanh âm có vẻ yếu hơn đám người Thiết Quân nhưng vẫn là một sự lạnh lùng.

“Bắt đầu đi, cô trước!”

Đỗ Thừa cúi người hướng về Bành Vịnh Hoa làm tư thế mời, tuy nhiên hắn không hề có chút ý nghĩ coi thường cô.

Trên đường đi tới đây, Đỗ Thừa đã biết được đặc điểm của Vĩnh Xuân Quyền từ Hân Nhi.

Theo dòng lịch sử, Vĩnh Xuân Quyền cũng dần dần trở thành một môn quyền thuật vô cùng khoa học và nhân văn, điểm mạnh của nó là ở chỗ lấy thân để kích. Quyền nhanh mà phòng thủ chặt chẽ, mã bộ linh hoạt cùng với lên xuống nhanh chóng, công thủ đồng thơi thủ công chú trọng lấy nhu thắng cương, khí lực tiêu hao ít, cũng là một trong những điểm phù hợp nhất với nữ giới trong số những môn võ thuật.

Hơn nữa bản tính nữ nhi suy nghĩ sâu xa cho nên rất nhiều phụ nữ có thể luyện Vịnh Xuân Quyền tới bước rất mạnh, Bành Vịnh Hoa cũng vậy.

Nói cách khác, điều mà Đỗ Thừa phải chú ý trong trận này chính là không để cho Bành Vịnh Hoa gần mình, nếu như để Bành Vịnh Hoa tới gần, trừ khi Đỗ Thừa lấy Hân Nhi khống chế bản thân, nếu không chỉ sợ rằng sẽ gặp nguy mất.

Bành Vịnh Hoa không hề khách khí, hay có thể nói với tư cách là một quân nhân, trong tình thế này thì tuyệt đối không nên chú ý tới việc khách khí.

Cho nên, thanh âm Đỗ Thừa vừa trầm xuống, Bành Vịnh Hoa liền động thủ rồi.

Tốc độ Bành Vịnh Hoa rất nhanh, so với Thiết Quân phải hơn tới ba phần, thân hình làm cho người ta có cảm giác nhanh như điện vậy.

Tuy nhiên trong ánh mắt tràn đầy động thái của Đỗ Thừa, tốc độ của Bành Vịnh Hoa cho dù có nhanh hơn nữa thì hắn cũng có thể nhìn rõ từng động tác của cô.

Có điều, Đỗ Thừa đang chờ đợi cơ hội, chờ tới khi Bành Vịnh Hoa tới gần mình.

Không tới nửa giây sau, Bành Vịnh Hoa vốn cách Đỗ Thừa tới năm bước chân giờ đã ở ngay trước mắt Đỗ Thừa, sức bật vô cùng kinh khủng.

Tuy nhiên, chính lúc Bành Vịnh Hoa tới sát Đỗ Thừa thì hắn lại né ngay được.

Tốc độ của Đỗ Thừa rất nhanh, so với trận mà hắn đánh với Thiết Quân ít nhất cũng nhanh hơn gấp đôi. Lúc đó, tốc độ của Đỗ Thừa nhanh hơn Thiết Quân, cho nên hiện tại có thể nói tốc độ của Đỗ Thừa vượt xa Thiết Quân rất nhiều. Tuy tốc độ của Bành Vịnh Hoa nhanh nhưng lại không thể so được với Đỗ Thừa.

Dựa theo tốc độ mà Hân Nhi dự tính, tốc độ của Đỗ Thừa đã đạt tới ba trăm rồi, còn Bành Vịnh Hoa nhiều nhất cũng chỉ đạt khoảng hai trăm mà thôi.

Đỗ Thừa không dám để cho Bành Vịnh Hoa tới gần, bởi vì kỹ thuật của hắn có thể còn thiếu sót, nếu như để cho Bành Vịnh Hoa tiến tới gần, cách duy nhất chỉ có thể là để Hân Nhi khống chế bản thân hắn lại.

Cho nên lựa chọn của Đỗ Thừa chỉ có một, đó chính là đánh du kích.

Hắn lùi về phía sau, trong lúc Bành Vịnh Hoa xông lên tấn công thì Đỗ Thừa lại nhanh chóng lùi lại.

Sức bật của Bành Vịnh Hoa không bằng Đỗ Thừa, tốc độ cũng không bằng Đỗ Thừa, cô không thể tấn công mạnh trong khi Đỗ Thừa cứ né đòn như vậy được, cho nên, Đỗ Thừa đang đợi đến khi Bành Vịnh Hoa dừng đòn lại, vừa rồi trong lúc hắn rút lui, thì đã đi ngược lại với giới hạn của con người có thể phóng lên tấn công.

Đông thời, Đỗ Thừa tung người lên bay thẳng đến chỗ Bành Vịnh Hoa.

Ánh mắt Bành Vịnh Hoa lóe lên một tia kinh ngạc, chỉ cần dựa vào tốc độ này của Đỗ Thừa thì cô đã biết được Đỗ Thừa mạnh hơn những đối thủ trước đây mà cô từng gặp rất nhiều, hơn nữa về mặt tốc độ rõ ràng cô không bằng Đỗ Thừa.

Chỉ có điều trong chiến đấu không phải chỉ có tốc độ với sức mạnh là được, khi chân Đỗ Thừa quét tới, Bành Vịnh Hoa mãnh liệt xông lên trực tiếp tấn công vào trong ngực Đỗ Thừa.

Chiêu này lấy thủ pháp Lý luyện âm dương chưởng làm cơ sở, quan trọng là chú ý xuất thẳng rút thẳng, thân hình Bành Vịnh Hoa rung động, bàn tay nhỏ nhắn của cô đã đi tới giữa bàn chân đang quét tới của Đỗ Thừa mà đánh trúng ngực bụng của hắn.

Đỗ Thừa chỉ cảm thấy bụng mình bị một lực mạnh đánh vào, toàn bộ cơ thể trong nháy mắt cứ như sững ra.

Lực công kích quá mạnh khiến cho Đỗ Thừa cảm thấy bụng mình sôi như sóng ngoài hải đảo, may mà Đỗ Thừa sau khi tu luyện thân thể thì cơ nhục cho dù rất mềm nhưng tính phòng ngự vẫn vô cùng vững chắc, nếu không thì với đòn vừa rồi của Bành Vịnh Hoa có lẽ hắn đã không thể đứng vững được rồi.

Từ đó có thể thấy uy lực của Bành Vịnh Hoa trong chưởng này mạnh tới mức nào.

Nhìn thấy Đỗ Thừa bị Bạnh Vịnh Hoa đẩy ra, Thiết Quân cùng A Hổ dán mắt vào xem, trong ánh mắt có vài phần lo lắng, những anh em khác cũng ngơ ngác nhìn nhau có vẻ không thể nào chấp nhận được.

Nếu như thật sự thất bại, vậy thì từ nay về sau cục cảnh vệ không còn mặt mũi nào nữa.

Rất nhiều nữ cảnh sát đã lên tiếng cười nhạo, rõ ràng tốc độ của ĐỗThừa rất nhanh nhưng trong mắt bọn họ lại không thể địch bằng Bành Vịnh Hoa, đối mặt một cái thì đã bị đẩy ra rồi, cho dù có mạnh nữa thì cũng không ích gì.

“Mạnh thật”.

Đỗ Thừa trong lòng thất kinh, hắn vốn cho rằng chỉ cần không để Bành Vịnh Hoa tiến sát người là được nhưng hắn lại quên mất sự tấn công của bản thân, thực chất đây cũng là một loại cận thân biến tướng.

Có thể nói, về mặt kỹ thuật Đỗ Thừa rõ ràng qua thua kém, còn Bành Vịnh Hoa lại là một nhân vật khác người, khoảng cách giữa hai người có thể nói là cách một trời một vực, việc đối mặt một cái là bị đối phương trực tiếp đẩy ra thực ra cũng là một chuyện rất bình thường.

Có điều, Đỗ Thừa lại tuyệt đối không vì thế mà nản chí, bởi vì vẫn còn có Hân Nhi ở đây thì Đỗ Thừa hoàn toàn không đứng ở vị trí thất bại, cho nên Đỗ Thừa định thử lại một lần nữa. Nếu như thực sự thất bại, đến lúc đó mời Hân Nhi ra cũng không muộn.

26-08-2012, 03:22 AM

Tối Chung Trí Năng

Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm