*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 50: Phượng Hoàng
Liễu Nhi tò mò nhìn con gà nhỏ mỏ màu đỏ, chỉ thấy con gà nhỏ này rất nhân tính hóa còn biết liếc mắt, cúi đầu hung hăng mổ vào giữa lòng bàn tay nàng một cái.
Liễu Nhi đau đến kêu a một tiếng, chỗ con gà nhỏ mổ cũng bị thủng, còn chảy ra rất nhiều máu.
Nàng cảm thấy đau đến nhăn miệng, con gà nhỏ tâm tình vui sướиɠ ở trên tay nàng nhảy vài cái, vui vẻ nói: "nhân loại ngu ngốc, ngươi mới có bệnh, đáng đời ngươi! ha ha!"
Liễu Nhi nhíu mày nhìn nó, nói: "ngươi biết nói!"
Con gà nhỏ lại tàn nhẫn mổ nàng thêm một cái, lần này Liễu Nhi bị mổ đau đến lợi hại, ta không tự chủ liền buông ra.
Con gà nhỏ xám xịt ngạc nhiên ồ lên một tiếng, từ trong tay nàng hạ xuống đất.
Liễu Nhi nhìn hai tay mình đầy máu, đưa lên miệng thổi phù phù hai cái, nhưng vẫn đau, da thịt đều bị con gà nhỏ không chút lưu tình phá nát, thực sự rất đau.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt nàng, cúi đầu nhìn con gà nhỏ, vốn tưởng rằng đối phương ngã trên đất sẽ rất đau, nhưng không ngờ nó lại đắc ý đi đi lại lại trên đất, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên lá cây, từ chỗ này qua chỗ khác.
Bên tai nàng, đầy tiếng cười bén nhọn đắc ý của con gà nhỏ.
Liễu Nhi theo bản năng nhíu mày, nàng không thích con gà nhỏ trước mắt này, nó rất xấu a.
Liễu Nhi xoay người đi tới bờ sông, không muốn để ý đến nó, nhưng con gà nhỏ không muốn một mình, thân thể nhỏ nhưng sức bật lại rất lớn, đứng trên cái lá nhẹ nhàng giậm chân một cái liền bay lên đầu nàng.
Liễu Nhi bị móng vuốt sắc nhọn của nó nắm lấy tóc, đau đến kêu một tiếng, ngẩng đầu liền thấy Ngô Mộng Thu cùng Ngô Tầm Xuân, đang nhìn tôm tép bên bờ sông, không chú ý đến động tĩnh của nàng.
Liễu Nhi suy nghĩ một chút, cảm thấy con gà nhỏ biết nói chuyện khẳng định không phải bình thường, nó đối với mình hung hãn như vậy, nói không chừng còn tổn thương đến bằng hữu của mình.
Không được, nàng không thể cứ như vậy đi qua đó.
Vì vậy, Liễu Nhi đổi đường đi, ngược lại đi ra phía sau một cái cây, ngẩng đầu rồi lắc đầu, lại bị con gà nhỏ nắm đau hơn.
Nàng nhăn miệng nói: "ngươi xuống đây."
Con gà nhỏ cười ha ha hai tiếng nói: "ngươi nói ta xuống, ta xuống, ta đây mất mặt cỡ nào a."
Khuôn mặt bánh bao của Liễu Nhi nhíu lại nói: "vậy ngươi muốn thế nào?"
Đôi mắt đỏ của con gà nhỏ dạo qua một vòng nói: "ta quyết định, ngươi chính là người hầu của ta."
"Người hầu?" Liễu Nhi ngơ ngác lặp lại từ này.
Con gà nhỏ ở trên đầu nàng nhảy nhót vài cái, móng vuốt nắm lấy một nhúm tóc của nàng, lại đưa tóc đến trước mặt nàng.
Đôi mắt đỏ nhìn vào đôi mắt hạnh của Liễu Nhi, "đúng vậy, ngươi là nhân loại ngu ngốc, bây giờ ngươi ngoan ngoãn làm người hầu của ta không thì ta ăn ngươi, còn không..."
Con gà kêu một tiếng bén nhọn, Liễu Nhi cảm giác tai mình như bị âm thanh của nó đánh vỡ.
Con gà nhỏ thấy vậy, liền đưa cái móng vuốt khác lên đá lên chóp mũi Liễu Nhi, nói: "nếu không... mỗi ngày ta sẽ dày vò ngươi, khiến ngươi ăn không được uống không xong, cuối cùng gầy như xác khô, đáng thương mà chết."
"Ngươi sao lại, hư hỏng như vậy?" Liễu Nhi rốt cuộc nổi giận.
Con gà nhỏ lại đạp mũi nàng môt cước nói: "chỉ có nhân loại các ngươi mới xấu, tuy ta vừa trọng sinh không lâu, nhưng ta vẫn có thể nhớ rõ những kiếp trước, đều bị nhân loại ép chết, đều là lỗi của các ngươi, ngươi là nhân loại cũng không phải thứ tốt, ta phải nô dịch sai bảo ngươi, hừ!"
Liễu Nhi ngồi dưới đất, vươn tay đặt trước mặt con gà nhỏ, ý bảo nó lên tay mình đứng, nàng mềm mại nói: "ta thực sự xin lỗi, nhưng mà ta không có, tổn thương qua ngươi."
Con gà nhỏ liếc nàng một cái nói: "vậy cũng không được, ta không biết đâu, ta đói bụng rồi, ngươi là người hầu mau đi tìm đồ ăn cho ta!"
Liễu Nhi không vui liếc mắt nhìn nó, nói: "ta hiện tại, ở bên ngoài, không có đồ ăn."
Con gà nhỏ ha ha cười nhạt hai tiếng, âm thanh u lãnh, khiến Liễu Nhi sợ run lên.
Con gà nhỏ tức giận phồng mình lên, bộ lông xám trên người nở ra, cả người phình lên như quả cầu bông mềm, nhin qua có chút đáng yêu.
Con gà nhỏ lạnh lùng nói: "ngươi không kiếm đồ ăn cho ta, ngươi sẽ phải hối hận!"
Nó nói, phính cái thân mình tròn tròn đi ra ngoài, nhảy vào bụi cỏ xanh, rất nhanh thì mất tích.
Liễu Nhi bất ăn cắn môi, cảm giác con gà nhỏ này sẽ làm chuyện đáng sợ.
Nàng vội vàng nhổ cỏ ướt trên đất, lau máu trong lòng bàn tay, nhưng như vậy nhìn vẫn rất đáng sợ, nàng liền chạy ra thượng du bờ sông rửa sạch.
Thịt lòng bàn tay đều đã lộ ra, máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài.
Liễu Nhi đau đến sụt sịt, nhưng vẫn không có khóc, Ngô Tầm Xuân thấy nàng chạy đến thượng du, tò mò tới chỗ nàng hô: "Liễu Nhi, ngươi qua bên kia làm gì? qua bên này đi a."
Liễu Nhi vội vàng lên tiếng, lấy một cái khăn sạch trong ngực, quấn lên lòng bàn tay.
Nàng đi tới, cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện con gà nhỏ xám kia, nàng mới thở dài một hơi nói: "các ngươi không sao chứ/.
Ngô Tầm Xuân cẩu thả nói: "đương nhiên là không có việc gì rồi, ta không xuống nước, đều là tỷ tỷ lo lắng quá thôi, ta chỉ cới áo ra chơi thôi, thấy nàng đã vội vàng rồi."
Ngô Mộng Thu giơ tay lên gõ xuống đầu hắn, lực đạo của nàng nhẹ nhàng, Ngô Tầm Xuân lại làm như đau thật, nằm trên đất lăn lộn, còn kêu thảm: "hảo tỷ tỷ, ta biết sai rồi, ngươi đừng đánh ta."
Ngô Mộng Thu bị hắn chọc đến bật cười, nàng tới trước mặt Liễu Nhi, nhìn hai mắt nàng phiếm hồng, không khỏi nhíu mày nói: "Liễu Nhi, làm sao vậy?"
Nàng cẩn thận quan sát Liễu Nhi, thấy nàng luôn để hai tay sau lưng, trên người dường như còn có vết máu, sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội đưa tay ra nắm lấy tay Liễu Nhi.
Chờ nhìn thấy rõ lòng bàn tay nàng bị thương, cả khuôn mặt nàng đều nhăn lại nói: "sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, lòng bàn tay nát hết rồi. Đi, đừng chơi nữa, về nhà trước, tìm nhị bá nương của ta thoa thuốc cho ngươi."
Liễu Nhi cảm động trong lòng, cười nói: "xin lỗi, nhưng mà, cũng không quá đau, một chút thì khỏe rồi."
"Khỏe cái gì mà khỏe." Ngô Mộng Thu bất mãn bĩu môi nói: "ngươi bị thương nặng như vậy, nếu không quan tâm hai tay cơi chừng bị hủy không dùng được a, tương lai sao còn thi cử được?"
"Ah!" Liễu Nhi cùng Ngô Tầm Xuân cùng a một tiếng, Ngô Tầm Xuân nhìn vết thương trong lòng bàn tay Liễu Nhi, dường như hắn cũng thấy đau theo, cau mày nói: "nếu tỷ tỷ nói như vậy, Liễu Nhi a, chúng ta về nhà trước đi."
Liễu Nhi cúi đầu nhìn lòng bàn tay cười nói: "được, ta biết rồi, nhưng không qua nhà ngươi, nhà ta cũng có thuốc, là mẫu thân ta tự tay làm, hiểu quả tốt."
"Ah, vậy a," Ngô Tầm Xuân á một tiếng nói: "hôm nay người về trước đi a, chúng ta chút nữa cùng về nhà."
Ngô Mộng Thu lại lo lắng nói: "nếu không, ta đưa ngươi về nhà a."
"Không cần," Liễu Nhi vội khoát tay, dư quang nàng nhìn thoáng qua tàn ảnh màu xám, sợ đến sắc mặt trắng bệch, cố cười nói: "tự ta về thì được rồi, được rồi, gặp lại sau."
Nàng nói, liền vội vàng đi, Ngô Mộng Thu nhìn bóng lưng nàng bỏ chạy, bất an nói: "cảm giác Liễu Nhi hình như có việc gạt chúng ta, rốt cuộc sao nàng lại bị thương a?"
Ngô Tầm Xuân ngáp một cái, nói: "không phải lòng bàn tay bị thương thôi sao? ta bình thường cũng bị dập đầu a, lần trước ngã đến sưng ót, suýt thành trái dưa hấu a."
Ngô Mộng Thu liếc hắn một cái nói: "đó là tại ngươi, ai kiêu ngươi đi lên phòng bắt mèo hoang, Liễu Nhi còn ngoan ngoãn, sao giống như tên hầu tử ngươi a."
Ngô Tầm Xuân bĩu môi nói: "ah, nhưng Liễu Nhi cũng không phải cô nương, tương lai nàng có sẽ giống như ta, phải lấy thê tử sinh con, tỷ tỷ sao ngươi lại quan tâm nàng như vậy, lẽ nào..."
Ngô Mộng Thu đỏ mặt, tuổi nàng còn quá nhỏ, không hiểu những chuyện này, chỉ biết đây là chuyện mắc cỡ.
Nàng liền nhào đến, túm lấy miệng Ngô Tầm Xuân nói: "ngươi còn dám nói mò, hôm nay ta phải cẩn thận dạy ngươi một chút a."
Ngô Tầm Xuân vội vàng cầu xin tha thứ, hàm hồ nói không dám nữa.
Liễu Nhi nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng cười đùa, trong lòng cũng có chút an tâm, nàng đi ven đường, không dám về nhà liền, giọng nói nho nhỏ: "con gà nhỏ, ngươi ra đi."
Nàng có thể cảm giác được con gà nhỏ kia vẫn đi theo nàng, chỉ là không biết đối phương trốn ở đâu, muốn làm cái gì.
Liễu Nhi bất an nhíu mày, đi đến cạnh buijcor, ôm lấy Đại Bạch còn đang ăn cỏ, nói: "Đại Bạch, chúng ta về nhà, tìm nương thân."
Nương thân rất lợi hại, bình thường hay lên núi săn thú, con gà nhỏ hung hãn như vậy, ngươi bình thường khẳng định không đối phó được nó, nhưng nàng tin nương thân có bản lãnh này, nhất định có thể chế phục con gà nhỏ kia.
Nàng nghĩ như vậy, tâm tình muốn về nhà càng vội, nhưng không ngờ con gà nhỏ đột nhiên từ trong góc xông ra.
Nó đứng trên lá cây, thân thể nhẹ nhàng phiêu theo phiến lá trong gió.
Ánh mắt nó đỏ như máu, nói: "ta nói rồi, ngươi sẽ hối hận!"
Liễu Nhi bị nó dọa sợ lùi về mấy bước, nói: "ta hiện tại, phải về nhà, ta có thể, cho ngươi ăn."
Con gà nhỏ cười nhạt, nói: "đã quá muộn."
Đang nói, nó chợt lao về phía Liễu Nhi.
Liễu Nhi sợ hãi ôm chặt con thỏ trong ngực, con thỏ nhỏ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiều phương diện, hé miệng chợt cắn Liễu Nhi một ngụm, từ trong ngực Liễu Nhi nhảy nhảy trốn đi.
Liễu Nhi ôm tay bị cắn đau, vội vàng muốn đuổi theo, đã nhìn thấy con gà nhỏ từ trên lá cây nhìn xuống, chỉ huy con thỏ nói: "đến đây cho ta."
Con thỏ nhấc thân thể cứng ngắc, tựa như bị đứng hình, sau đó liền xoay người đến trước mặt con gà nhỏ.
Liễu Nhi thấy vậy liền ngạc nhiên, mặc dù Đại Bạch được nàng nuôi từ lâu, nhưng nàng nói Đại Bạch còn không nghe, nhưng con gà nhỏ vừa nói, đối phương liền nghe theo.
Con gà nhỏ này.... không lẽ là mẫu thân của Đại Bạch?
Nhưng mà nhìn không giống a?
Chắc là mẹ nuôi a?
Cái đầu nhỏ của Liễu Nhi không nghĩ được nhiều, chỉ nghĩ mình biết ngoan ngoãn nghe lời nương, cho nên con thỏ Đại Bạch cũng nghe lời con gà nhỏ kia, nói không chừng trước kia ở trong núi, lại được còn gà nhỏ này một tay nuôi lớn.
Cho nên, con gà nhỏ đi tìm mình, nói không chừng là vì con thỏ Đại Bạch này.
Nàng nghĩ như vậy, đang chuẩn bị nói gì đó, liền thấy con gà nhỏ chợt há to miệng, cái miệng to hơn thân mình nó vài lần, một ngụm đem Đại Bạch nuốt xuống.
Liễu Nhi sợ đến kêu một tiếng, con gà nhỏ ăn xong Đại Bạch, thân thể lại biến về nguyên dạng
Nếu không phải Liễu Nhi tận mắt nhìn thấy, thì tuyệt đối không tìn một màn vừa rồi.
Lần này nàng thực sự nhịn không được khóc lên, Đại Bạch là người bạn đầu tiên chơi với nàng, là nương thân tự mình lên núi bắt về, mặc dù có lúc không nghe lời, nhưng phần lớn thời gian đều ngoan ngoãn.
Nhưng hôm nay, lại bị một con gà nhỏ từ trên cây rớt xuống ăn hết!
Liễu Nhi lớn như vậy, lần đầu tiên cảm giác được căm hận.
Nàng tức giận đi đến, giơ tay muốn bắt được con gà nhỏ, nhưng con gà nhỏ lại cực kỳ linh hoạt, không những tránh được nàng, còn đắc ý đứng trước mặt nàng nhảy nhót.
Không chỉ như vậy, nó còn chọn một cọng cỏ xỉa răng, vẻ mặt chê bai nói: "mùi vị quá ngấy, ta thích thịt nạc hơn, con thỏ này nhiều mỡ quá."
Liễu Nhi tức đến nổ tung, nàng lau nước mắt, nói: "ngươi... đồ xấu xa!"
Con gà nhỏ vui vẻ nói: "giờ ngươi hiểu rồi a, nhân loại các ngươi đối với ta như vậy a, cho nên đáng đời nhà ngươi a."
Liễu Nhi hít sâu một hơi, nói: "ta sẽ không, tha thứ cho ngươi, ngươi hỗn đản!"
Con gà nhỏ xì một tiếng khinh miệt, vung cái đầu nhỏ cao ngạo lên nói: "ah, ta mới không sợ ngươi a, ngươi còn nói thêm câu nữa, ta ăn cả ngươi luôn a, nói đến, ngươi nhìn gầy chắc nạc nhiều a."
Nó nói, bộ dạng như nước bọt cũng sắp chảy xuống.
Liễu Nhi cực giận, nhưng cũng không muốn bị nó ăn sống, không biết vì sao, nàng con gà nhỏ này nói thì sẽ làm như vậy, việc vừa rồi là một ví dụ.
Nghĩ đến nó ăn mất Đại Bạch, Liễu Nhi đau lòng không thôi, nàng thầm nói: con gà nhỏ này đúng là tai tinh, hôm nay gặp phải nó cơi như khổ tám đời.
Nàng không muốn nhìn thấy nó, lau nước mắt xoay người đi về nhà.
Con gà nhỏ cũng không muốn một mình liền nhảy lên vai nàng, ngồi trên vai nàng như là đại gia, nói: "ai nha, sắp qua nhà ngươi ăn tiếp a? vậy thì tốt quá."
Bước chân Liễu Nhi dừng lại, sau đó nghĩ đến nương thân cùng mẫu thân đều ở nhà, nàng cũng không cần sợ con gà nhỏ hỗn đản này.
Vì vậy, nàng liền tăng nhanh tốc độ, nào ngờ con gà nhỏ liền dùng móng vuốt bám lấy vành tai nhỏ của nàng, ở bên tai nàng nói: "vì đề phòng ngươi dùng đầu óc với ta, ta hiện tại phải ký kết khế ước với ngươi a."
Nói, Liễu Nhi cũng cảm giác được con gà nhỏ cắn nát vành tai nàng, Liễu Nhi che lỗ tai bị đau lại, máu lại chảy ra, mặc dù không nhiều, nhưng vẫn đau đến đáng sợ.
Nàng ôm bên tai của mình bị đối phương cắn, khóc nói: "ngươi làm cái gì a?"
Con gà nhỏ dùng đầu lưỡi hồng liếʍ máu chảy ra từ vành tai của nàng, nói: "đánh dấu a, ngươi là người hầu của ta rồi, nếu ta xảy ra chuyện, ngươi cũng không sống được, hiểu chưa?"
Sau đó, nó chậc chậc hai tiếng, nói: "ta nhớ có nhiều loại khế ước chủ tớ, vì sao khế ước này lại phiền như vậy a."
Nó nói như vậy, ôm lấy một lọn tóc của Liễu Nhi, quơ đến trước mặt Liễu Nhi, bẹp một cái liền vỗ lên gò má Liễu Nhi.
Liễu Nhi vội vươn tay túm nó, lại bị đôi mắt đỏ của con gà nhỏ nhìn chằm chằm, đối phương lạnh lùng nói: "đừng nhúc nhích."
Thân thể của nàng như bị hỏng, không thể động đậy được.
Liễu Nhi sợ toát mồ hôi, con gà nhỏ đắc ý bước trên mặt nàng, nói: "chờ đó, chờ ta hoàn thành khế ước."
Dứt lời, con gà liền leo đến trước mắt nàng, đôi mắt đỏ nhìn vào mắt trái của nàng, móng vuốt hướng vào con ngươi đen nhánh của nàng hung hăng ghim xuống.
Liễu Nhi sợ không thể khống chế được rơi lệ, cảm thấy đầu tê dại, còn tưởng ràng mắt bị đối phương đâm rồi, nàng chịu ủy khuất lớn, thân thể nhỏ bé đứng khóc đến run lên.
Con gà nhỏ là xí một tiếng nói: "sao còn chưa xong, ta mệt rồi a."
Nó đem cái eo lười biếng dựa vào miệng Liễu Nhi, cái mỏ đo mổ miệng Liễu Nhi một ngụm, đầu lưỡi còn vươn ra chẹp chẹp liếʍ vài cái, cảm thấy hương vị thịt thơm thơm không tệ a.
Liền không kịp chờ lại mổ thêm một cái, khiến miệng Liễu Nhi cũng bị rách.
Nó tiếp tục bò xuống, tới trước ngựa Liễu Nhi, dừng ngay chỗ tim đập, dùng đầu đυ.ng bên phải vài cái, nói: "thứ đồ chơi này nhảy