*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 8: Chẩn bệnh
Y quán lớn nhất trên trấn tên là Bách Thảo Đường, lấy tự điển cố là "Thần nông nếm bách thảo"
Đến nay cũng đã truyền thừa hơn 1000 năm không suy, trong cả nhân gian nổi tiếng xa gần, luôn có chi nhánh ở kinh thành.
Đến cả triều đình hoàng đến, đều phải nể bách thảo đường vài phần, nghe truyền sau lưng Bách Thảo Đường có chỗ dựa vững chắc lai lịch không hề nhỏ, cho nên không ai dám trêu chọc.
Không chỉ như vậy, ở tu tiên giới mỗi nơi phố chợ ở tu tiên giới đều có chi nhánh của Bách Thảo Đường, các tu sĩ cũng không dám đắc tội với thế lực này.
Kinh Ngạo Tuyết đối với chuyện này cũng hiểu rõ vài phần, nguyên chủ xuất thân từ gia tộc tu tiên bậc trung, trước khi linh căn chưa bị hủy, gia chủ cũng đã cho người hết lòng dạy dỗ kế thừa.
Cũng chính vì vậy, nàng tiếp xúc với nhiều tư liệu bí ẩn trong tu tiên giới, trong đó có cả Bách Thảo Đường.
Chỗ dựa vững chắc nhất của Bách Thảo Đường chính là Thần Mộc Tông đan tu tông cường đại nhất trong tu tiên giới, Thần Mộc Tông là tu tiên giới đứng đầu trong 10 đại hình tông môn, vì bề ngoài đặc thù, cho dù là đạo tu hay ma tu, cũng không sẽ không đắc tội tông môn như vậy.
Trong tông môn lại có Nguyên Anh Đại Năng tọa trấn, đệ tử tinh anh vô số, cho nên mới có thể đứng vững vạn năm không ngã.
Kinh Ngạo Tuyết xem qua ký ức, đối với đan tu có vài phần hứng thú, bất quá trước vẫn phải chữa lành vết thương trên người nàng đã rồi mới nói được.
Vừa từ cửa trấn đi đến, nàng đau đến ra một thân mồ hôi, khi nhìn thấy y quán quy mô, nàng mới dừng bước lại, xoa mồ hôi trên mặt.
Nàng ngẩng đầu nhìn biển hiệu, sau khi xác nhận không lầm liền nhấc chân đi vài bước, hương khí cỏ cây nồng nặc liền xộc vào mũi.
Theo đến còn có rất nhiều mộc hệ nhân tử, khiến cho mộc hệ dị năng trong người nàng chuyển động.
Nháy mắt nàng dừng tại chỗ, không thể khống chế bị mộc hệ nhân tử hấp dẫn, vì chỗ này mộc hệ nhân tử so với trên núi còn cao hơn.
Cho đến khi y phục trên người bị kéo vài cái thì nàng mới phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua Thẩm Lục mạn đang thu tay về, nhẹ giọng nói tiếng cám ơn, liền nhấc chân đi vào.
Trong Bách Thảo Đường có rất nhiều người, bầu không khí vô cùng im lặng, xem bệnh bốc thuốc đều có trình tự.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, sau đó đi đến khu vực hốt thuốc, nhìn nam nhân trung niên sau quầy nói: "ta muốn bốc thuốc."
Nam nhân trung niên đang vội làm việc của mình, nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng một cái nói: "đem toa thuốc ra, chờ một chút."
Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút nói: "ta không có toa thuốc, nhưng từng xem qua mấy quyển y thuật, nên biết được mình mắc bệnh gì, cũng biết trị liệu thế nào, chỉ là không biết tên thuốc, cơ thể để ta tự mình chọn lựa không?"
"Hồ đồ!" vẻ mặt nam nhân trung niên tức giận nói: "việc này sao có thể đùa được? ngươi cho là xem qua mấy quyển sách thuốc, thì có thể trở thành đại phu rồi sao?"
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy cũng không nói gì, lúc đầu nàng cũng không hiểu nhiều về y thuật, xem bệnh trị liệu đều dựa vào mộc hệ dị năng.
Nàng từng được lãnh đạo căn cứ khuyên đến bệnh viện học vài ngày, nhưng bác sĩ bệnh viện dựa vào nghề này kiếm ăn, đem bản lĩnh có được giấu kỹ, đến cả quyển sách cũng không muốn cho nàng mượn.
Nàng thấy chán ngán, cũng không học hiện tại lại có vài phần hối hận.
Nàng lại nghĩ trong lòng khi nào rảnh rỗi nên học thêm chút y thuật, nét mặt lộ vẻ tươi cười nói: "để ta tự bốc thuốc thử một chút a..."
Nàng ôn tồn, nam nhân trung niên cũng không phải người cổ hủ, muốn nàng để đại phu xem bệnh mới cho bốc thuốc.
Kinh Ngạo Tuyết bị hắn chọc tức không nhẹ, Thẩm Lục Mạn tiến lên khuyên nàng nói: "mấy ngày trước ngươi cũng không khỏe, hay là xem đại phu trước đi xem sao, rồi bốc thuốc cũng không muộn."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ đi đến trước mặt một vị đại phu ngồi xuống, vươn tay cổ tay ra để người ta bắt mạch.
Ria mép đại phu đã hoa râm, thoạt nhìn là người lớn tuổi nhất Bách Thảo Đường.
Hắn vuốt râu, thần tình ban đầu lạnh nhạt sau đó liền đổi sắc mặt, nhìn Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu, thở dài nói: "ngươi còn trẻ, sao mạch tượng lại hỗn loạn như vậy? kinh mạch trong cơ thể đứt hơn phân nửa, xem ra sống không được mấy ngày."
Âm thanh của hắn không cao không thấp, khiến mọi người xung quanh đều nghe được.
Những người thấy bệnh nhân bên này sống không lâu nữa, nhao nhao quay đầu nhìn lại, liền thấy một người chừng 20, mới chừng đó tuổi đã phải sắp chết, trong lòng bọn họ cũng thấy đáng tiếc.
Bọn họ cũng không nhận ra nguyên chủ, cho nên không biết hành vi xấu xa trước kia của nguyên chủ, nếu không nghe thấy tin nàng sắp chết, xem chừng còn vỗ tay hoan hô đâu.
Thẩm Lục Mạn nghe vậy sắc mặt liền trắng nhợt, mặc dù nàng không thích Kinh Ngạo Tuyết, nhưng xưa giờ vẫn không mong nàng chết.
Huống chi, năm đó sở dĩ nàng tiến vào Kinh phủ làm nha hoàn, cũng vì âm thầm chiếu cố Kinh Ngạo Tuyết, kết quả hiện tại...
Kinh Liễu Nhi bĩu môi khóc lên, nàng không hiểu nhiều chết là gì? nhưng biết mẫu thân bệnh nặng, trước đó còn nằm trên giường hôn mê nhiều ngày.
Nàng kéo tay Kinh Ngạo Tuyết, vội vàng nói: "mẫu, mẫu thân, người.... không thể, không thể..."
Âm thanh nàng nghẹn ngào, nói không ra lời.
Kinh Ngạo Tuyết ngẩn người, nàng lớn như vậy rồi nhưng chưa từng có ai quan tâm đến sống chết của nàng, ở căn cứ cũng ai cũng muốn nàng chết không phải vì nàng mà vì mộc hệ dị năng của nàng.
Lúc này thấy Liễu Nhi khóc thương tâm, sắc mặt Thẩm Lục Mạn càng thêm tráng, trên mặt nàng không tự chủ hiện lên một nụ cười.
Nàng quay đầu nói: "đừng lo, thân thể của ta chính ta rõ nhất, đại phu, có thể để cho ta một cái phê chuẩn, để ta tự đến quầy bốc thuốc không?"
Lão đại phu làm nghề y vài chục năm, thường thấy đủ loại bệnh nhân, nhưng là lần đầu nhìn thấy người biết rõ mình sống không được lâu, vẻ mặt còn bình thường như vậy.
Hắn thở dài một hơi, xoay người nháy mắt với nam nhân trung niên, nam nhân trung niên cũng cho phép Kinh Ngạo Tuyết đến tủ thuốc tự mình bốc thuốc.
Kinh Ngạo Tuyết đạt được mục đích, vội vàng đứng dậy đi đến phía trước, đứng trước tủ thuốc nheo mắt lại, phát huy mộc hệ dị năng, chọn nhiều thuốc trong tủ.
Nàng từng ở căn cứ làm việc này nhiều năm, mỗi khi có dị năng giả trong đội đoàn mang thực vật biến dị bên ngoài về, đều đưa đến trước mặt nàng trước, để nàng dùng mộc hệ dị năng kiểm tra, đối với lần này nước chảy mây trôi có thể nói là cưỡi xe nhẹ lướt qua đường quen.
Sau một hồi, nàng liền chọn được hơn 10 loại thảo dược không rõ tên, cùng tử tủ thuốc lấy đi hơn phân nửa hàng trữ, đặt lên quầy, tính tiền với nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên nhíu mày vì lần đầu gặp được người tự mình bốc thuốc như vậy, chân mày nhíu đến sắp dính lại.
Hắn lắc đầu, đem thảo dược gói kỹ trong giấy, một bên gảy bàn tính, cuối cùng nói: "tổng cộng là 75 lượng."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, lấy hà bao đếm bạc đưa ra, vốn hà bao đang phồng to cũng hao đi hơn phân nửa, chỉ còn lại vài lượng bạc.
Trong lòng nàng chậc lưỡi không ngớt, thầm nghĩ: dược liệu ở cổ đại này thật đắt a, khi nãy nàng chọn dược liệu, cũng đã nghĩ đến bản thân dành dụm được, đặc biệt chọn dược liệu có chất lượng kém đi một chút, không dám chọn dược liệu tốt, kết quả đã phải trả hết 75 lượng bạc.
Xem ra, chữa thương xong, chuyện đầu tiên cần làm là kiếm tiền a.
Nàng cầm lên gói thuốc đã được cột kỹ, nói tiếng đa tạ với lão đại phu liền xoay người ly khai.
Nàng biết trước kia ở trên trấn nguyên chủ từng mướn một cái viện tử, liền dẫn Thẩm Lục Mạn cùng Liễu Nhi đi đến viện tử.
Nửa đường nàng mua mấy cái tiểu hỏa lô, than củi cùng ấm thuốc, đi qua hai con đường lại nghe thấy mùi thức ăn, nàng suy nghĩ một hồi, nên mang hai cái đuôi sau lưng đi ăn cơm trước a.
Các nàng đến một cái hàng ăn nhỏ, gọi ba phần hoành thánh, Kinh Ngạo Tuyết chống cằm có chút hăng hái nhìn phố thời cổ đại, trong lòng thầm nói: trấn trên này người qua lại rất náo nhiệt a, người nhà giàu cũng không thiếu, nói vậy thì kiếm tiền rất dễ a.
Nàng nhưng lại nhàn nhã tự tại, sắc mặt Thẩm Lục Mạn lại khó coi, Liễu Nhi cũng nhãn lệ rưng rưng nhìn Kinh Ngạo Tuyết, bĩu môi muốn nói chuyện, lại không biết nói gì.
Kinh Ngạo Tuyết ban đầu không chú ý các nàng, khi xoay đầu nhìn lại thì thấy phản ứng của các nàng, dở khóc dở cười nói: "làm sao vậy? ta nói rồi không có chuyện gì đâu."
Liễu Nhi liền nói: "thật? thật không?"
Kinh Ngạo Tuyết nhéo nhéo mặt nàng, tiểu cô nương gò má bụ bẫm, sờ lên xúc cảm vô cùng tốt, nàng nhịn không được lại bóp vài cái.
Tiểu cô nương ngốc ngơ ngác, không biết tránh, liền ngoan ngoãn ngồi cho nàng bóp.
Kinh Ngạo Tuyết cảm giác như mình bị đánh trúng, xem ra trên đời này đúng là có manh vật gϊếŧ người vô hình a, xem ra nàng cũng hiểu được các đồng đội nữ khác khi nhìn thấy động vật lông mềm liền hét chói tai rồi a.
Thẩm Lục Mạn cũng không cản nàng, trong lòng mang tâm sự không tin lời Kinh Ngạo Tuyết nói.
Không phải là nàng không tin y thuật của đại phu, nhưng nàng vẫn tin cảm giác của mình hơn.
Thể chất nàng đặc thù, cũng không phải là đặc thù nhân loại, trước đó nghe đại phu chẩn bệnh, sắc mặt trắng bệch liền theo bản năng dùng chút bí thuật, cảm ứng thân thể Kinh Ngạo Tuyết một phen.
Kết quả cư nhiên đúng như lời lão đại phu, sinh cơ trong người Kinh Ngạo Tuyết đứt hơn phân nửa, trừ phi có linh đan diệu dược ở tu tiên giới, còn không thì....
Nghĩ vậy tâm tình Thẩm Lục Mạn phức tạp nhìn Kinh Ngạo Tuyết vui vẻ ăn uống, đột nhiên nghĩ đến một câu "hoàng đế không gấp thái giám đã gấp."
Ăn no uống say, nàng vội nắm tay Liễu Nhi đi theo sau Kinh Ngạo Tuyết, đến viên tử đối phương thuê.
Diện tích viện này không nhỏ, giá cũng không thấp, thực tế không đáng để thuê.
Vì viện tử này từng bị sòng bạc nổi danh mua được, từng phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn, lần lượt chết vài người, sau lại không bán nữa nguyên chủ đến liền bị dao động coi tiền như rác mà mướn nó.
Kinh Ngạo Tuyết không để ý những thứ này, nàng nói với Thẩm Lục Mạn vài câu, nhờ nàng nấu nước nóng, thuận tiện đem mấy ấm thuốc đi rửa, cho tiểu cô nương Liễu Nhi tự mình chơi, còn nàng thì quay về phòng nguyên chủ.
Liễu Nhi không đi chơi, bám theo sau nàng, Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ đơn giản để nàng đi theo.
Nàng lấy 10 gói thuốc một gói một phần, đem xếp chung với nhau, ba lượng cùng một hỗn hợp.
Chờ Thẩm Lục Mạn rửa ấm thuốc xong, nàng liền đốt than củi trên hỏa lô, đem ấm thuốc bỏ lên, cho nước sạch vào rồi cho thuốc vào, liền tăng lửa bắt đầu nấu thuốc.
Thẩm Lục Mạn không biết nàng chữa như thế nào, nghĩ đối phương cần nhiều nước nóng, liền xoay người đến phòng bếp, tiếp tục nấu nước, sợ Liễu Nhi đứng đây làm vướng bận, liền nghĩ đem Liễu Nhi đi theo.
Lúc này Kinh Ngạo Tuyết đóng cửa phòng lại, nhắm mắt điều động mộc hệ dị năng ít ỏi trong cơ thể, lướt vào trong các ấm thuốc một vòng rồi kích phát dược tính mạnh nhất của dược liệu, chờ vài phút sau thuốc trong bình chỉ còn lại phân nửa, liền dùng mộc hệ dị năng đem luyện một hồi.
Sau khi nước đã hoàn toàn cạn hết, nàng tắt lửa đem cặn thuốc trong ấm đổ vào một cái chén, dùng mộc hệ dị năng luyện thêm mấy chục lần nữa, cho đến khi trong chén thuốc hóa thành màu xanh, cặn thuốc được vo thành một viên thuốc hoàn chỉnh.
Nàng cầm chén thuốc chuẩn bị uống, thì Thẩm Lục Mạn gõ cửa phòng, nói nước nóng đã nấu xong.
Nàng buông chén, đi đến mở cửa phòng, cho Thẩm Lục Mạn đem nước đổ và mộc dũng.
Hơi nước tràn ngập, Kinh Ngạo Tuyết đem một viên thuốc cho vào nước nóng, nước nóng liền hòa tan viên thuốc thành màu xanh nhạt.
Nàng lại cho thêm chút nước giếng, chờ nhiệt độ cao hơn cơ thể một ít, nàng ngẩng đầu uống hết chén thuốc kia, nhân tiện chờ Thẩm Lục Mạn, cởi hết quần áo trên người đi vào mộc dũng.
Thẩm Lục Mạn không ngờ nàng làm như vậy, không nghĩ đến lại thấy hết thân thể đối phương, nàng chỉ cảm thấy cái lưng đối phương trắng đến chói mắt.
Nàng liền cúi đầu, một màn khi nãy cứ vờn trong đầu, làm sao cũng không thể quên được.