Hôn Nhân Tàn Khốc Với Chồng Phúc Hắc

Chương 53: Diệt khẩu

Tử Đằng ngước mắt nhìn người đàn ông ấy đang hăm dọa mình mà nét mặt cô vẫn bình tĩnh như không.

Ánh mắt của cô sắc như dao hướng về người đàn ông ấy với ý chí sắt đá cũng không thể lay chuyển.

Tử Đằng cương quyết không khoan nhượng: "Kẻ âm mưu đứng đằng sau ấy chẳng những muốn phá hoại chuyện kinh doanh của tôi mà còn muốn lấy mạng của tôi nữa.

Mà tôi đoán có lẽ mục đích của kẻ đó không đơn thuần chỉ là như thế đâu.

Ông bảo tôi không nên xen vào là thế nào? Hôm nay dù bất cứ giá nào ông cũng phải nói, nếu không tôi đảm bảo sẽ cho ông ở tù mọt gông"

Nghe đến đó, Trần Thái Hòa liên phá lên cười: "Ha ha..."

Tiếng cười của hẳn ta vang dội khiến mấy nhân viên cảnh sát ở bên ngoài giật mình liền chạy vào trong xem: "Có chuyện gì vậy?"

Tử Đằng quay sang nháy mắt: "Không có chuyện gì cả.

Tôi còn có chuyện muốn nói với ông ấy"

Nhân viên phòng giam thấy Tử Đằng bình an mới yên tâm đi ra.

Trần Thái Hòa cười một tràng dài, sau đó thì lại ho sặc sụa.

Ho được một lát, trên bức tường của phòng giam văng vào giọt máu li ti làm Tử Đằng hốt hoảng: "Ông làm sao thế?"

Trần Thái Hòa giơ tay ra hiệu cho cô im lặng để ông ta nén cơn khó chịu trong người xuống.

Sau khi lấy lại được tâm trạng bình thường ông ta mới nói: "Cô gái trẻ! Cô nói đúng, tôi quả thật là chưa từng đến tập đoàn đá quý của cô mua trang sức. . Bạn đang đọc truyện tại { TRUмtгц уen.м e }

Cũng chưa từng kết oán gì với cô.

Nhưng cô thấy rồi đó, tôi mắc bệnh nan y thời kỳ cuối không sống được bao lâu nữa.

Mà gia cảnh của tôi lại càng khó khăn hơn.

Đứa con trai thì bị tai nạn giao thông nằm một chỗ, còn vợ thì bỏ đi theo người đàn ông khác.

Là "người đó"

đã cho tôi một ít tiên và còn hứa sẽ chu cấp toàn bộ chi phí nằm bệnh viện cho con trai tôi để tôi yên lòng nhắm mắt.

Kẻ đó có điều kiện là nếu như kế hoạch không thành công thì phải bắt tôi liêu chết.

Sự việc sau đó thì cô cũng biết rồi đó.

Cô đã may mắn thoát được coi như là mạng lớn.

Cho dù bây giờ cô có kiện tôi ra tòa thì cũng vậy thôi.

Ngay trong lúc Tử Đằng và Phùng Đức Cường đang vắt óc suy nghĩ thì trong trại giam đang giam giữ Trần Thái Hòa, có một nhân viên cảnh sát cúi gầm mặt mang đến cho ông ta một phần cơm để ăn trưa và một phần nước lọc.

"Đồ ăn của ông đây"

Nhân viên mở khóa khung cửa nhỏ rôi đặt phần thức ăn và nước uống vào đấy.

Sau đó anh ta thì khóa cửa lại.

Trần Thái Hòa lúc này mới chăm chú nhìn vào bữa ăn của mình với đôi mắt không rời.

Buổi tối, màn đêm lại bao trùm lên mặt đất làm nhuộm màu những tán cây khiển nó trở nên đen xì.

Tử Đằng ngồi trên chiếc xích đu trong khu vườn được thắp đèn lung linh ở Phùng gia.

Cuộc sống của cô hiện tại vô cùng tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng.

Phùng Đức Cường sau khi xử lý hết mọi công việc còn tồn đọng thì chạy như bay về với vợ của mình.

Khi về tới nhà phát hiện Tử Đằng đang nhàn nhã ngồi trên chiếc xích đu.

Bên cạnh là bộ ấm trà khói nghi ngút.

"Em thật là biết cách hưởng thụ"

Phùng Đức Cường nhìn cô mỉm cười.

Tử Đằng quay sang anh cong môi lên: "Em là vậy đấy.

Còn anh?"

Cô vừa dứt lời, Phùng Đức Cường liền ngay lập tức đến bên cạnh chiếc xích đu bế cô lên: "Anh cũng muốn hưởng thụ cuộc sống vui vẻ giống như em vậy"

Nghe trong giọng nói của anh đầy mê hoặc, Tử Đằng cảm thấy hơi ngại ngùng vì có những ánh mắt của người giúp việc cứ nhìn họ mỉm cười.

Quản gia Lê thấy vậy liền ra hiệu cho mọi người đi vào trong để tránh làm hỏng chuyện tốt của ông chủ họ.

Khi Phùng Đức Cường định đặt lên môi cô một nụ hôn thì bỗng dưng điện thoại của Tử Đằng đổ chuông làm hai người giật mình.