Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 71. Tọa kỵ của Đại sư bá

Ầm!

Một tiếng sấm vang lên giữa trời quang.

Hai đạo lôi đình từ trên trời giáng xuống đánh thẳng vào hai đầu ngưu. Đùng đùng! Một trận lôi đình tán loạn.

“Ngao!”

“Grao…!”

Hai tiếng hét thê lương vang lên, hai thân ảnh ở trong sấm sét ầm vang ngã xuống đất.

Lôi quang tán đi, hai đầu ngưu đen thui giật giật trên mặt đất, trên người bốc lên khói trắng và mùi thơm mê người, trực tiếp chín tái, rắc chút muối là có thể ăn.

Bạch Cẩm thở dài một hơi thật sâu, cúi đầu vội vàng nói: "Nữ Oa nương nương thứ tội, hai đầu ngưu này căn bản không hiểu thẩm mỹ, đến hoa mẫu đơn còn lấy ra để nhai với ăn, sao có thể hiểu rõ được tác phẩm nghệ thuật mà nương nương chế tác? Loại tác phẩm mang phong cách cổ xưa mà đại khí này, nếu không phải hạng người có đại đức đại năng đại trí thì khó có thể lý giải được ý nghĩa sâu xa của nó."

Bạch Cẩm ngẩng đầu lặng lẽ liếc nhìn, chỉ thấy Lương Đình trên vách Huyền Nhai đã biến mất không thấy tăm hơi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi cúi đầu nhìn về phía hai đầu ngưu đen như mực trên mặt đất, trong lòng không còn gì để nói, hai đầu ngưu này đúng là không biết giữ mồm giữ miệng.

Hắn đưa tay lên, một cỗ Tiên lực ngưng tụ thành dây thừng khẽ quấn trên thân của hai đầu ngưu, vội vàng kéo hai đầu ngưu chạy đi, phi thân xuyên qua tầng mây, hai đầu ngưu ở phía sau như đang bay múa.

Bên trong Oa Hoàng Cung, Nữ Oa nương nương vung tay lên, một cây thảo mộc Lương Đình xuất hiện trong đại điện, mở miệng nói: “Thanh Loan cầm đi đốt.”

Thanh Loan vội vàng đáp: “Vâng!” Nàng nhìn ra tâm tình của nương nương không tốt nên không dám hỏi, cũng không dám nhiều lời!

...

Bạch Cẩm dẫn theo hai đầu ngưu chạy một mạch về phía Côn Luân Sơn, mất trọn vẹn ba năm mới trở lại được Côn Luân từ Bất Chu Sơn. Trên đường đi, Thanh Ngưu và Quỳ Ngưu cũng đã khỏe hơn, có thể giá vân phi hành, chỉ là lông người bọn chúng đều dựng đứng nhìn giống như hai con nhím to xác.

Vừa trở lại Côn Luân Sơn, Quỳ Ngưu liền kích động phát ra một tiếng rống to: “Grao… Lão gia, cuối cùng ta cũng trở về.”

Quỳ Ngưu lập tức giật dây cương ra khỏi tay Bạch Cẩm, giống như một hài tử mấy ngàn tuổi bị bắt nạt mà phóng về phía Thượng Thanh Phong, nước mắt trâu óng ánh vẩy vào không trung.

Đại Giác Thanh Ngưu thành thành thực thực đi theo sau Bạch Cẩm, hiện tại lại càng không dám chạy loạn.

Quỳ Ngưu gầm lên một tiếng, nhất thời kinh động toàn bộ Côn Luân Sơn, từng đệ tử của Tiệt Giáo phi thân lên, cưỡi mây đến gặp Bạch Cẩm.

Thạch Cơ tiến lên đón, chắp tay thi lễ cười nói: “Cung nghênh sư huynh trở về!”

Những đệ tử còn lại cũng nhao nhao chắp tay hành lễ, lớn tiếng nói: “Cung nghênh sư huynh trở về!”

Bạch Cẩm chắp tay thi lễ cười ha hả nói: "Bái kiến chư vị sư đệ sư muội."

"Bạch Cẩm!" Đa Bảo đạo nhân chậm rãi đi xuống từ đỉnh núi, hắn nhìn chằm chằm Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm chắp tay thi lễ, cười ha hả nói: "Đại sư huynh, đã lâu không gặp."

Đa Bảo đánh giá Bạch Cẩm, trong lòng buông lỏng, tu vi không thay đổi, hẳn không có công đức gia thân, nói cách khác việc sư phụ và sư bá thành đạo không liên quan đến hắn! Nhất thời trong lòng bình ổn lại.

Đa Bảo nhìn về phía Thanh Ngưu sau lưng Bạch Cẩm, không vui nói: "Bạch Cẩm, sao ngươi lại mang loại hung thú kỳ kỳ quái quái này trở về?

Bạch Cẩm nghi hoặc nói: “Hung thú ở đâu ra?”

"Phía sau ngươi không phải sao?"

Ngưu nhãn của Đại Giác Ngưu trừng càng lớn. Ta? Hung thú?

Bạch Cẩm quay đầu nhìn, sắc mặt cổ quái, bộ dáng này đúng là có chút giống hung thú, toàn thân đen nhánh, sừng nhọn hoắt, lông tóc dựng đứng, xác thực rất giống hung thần ác sát, có thể làm tiểu hài tử không thể ngừng khóc.

Đa Bảo nhíu mày nói ra: “Sao con hung thú lại có thể vào Thánh Nhân đạo trường? Nhanh chóng đánh gϊếŧ nó.”

Nếu đợi Đại sư bá trở về mà nhìn thấy tọa kỵ của hắn bị đánh gϊếŧ rồi ăn thịt thì cũng coi như là lớn chuyện nha, vừa mới tưởng tượng mà Bạch Cẩm đã có chút chờ mong Đại sư huynh gϊếŧ chết Thanh Ngưu...

Bạch Cẩm vội che đậy suy nghĩ nguy hiểm trong đầu, hắn là một người tốt, sao có thể có loại suy nghĩ này? Hắn giải thích: “Sư huynh hiểu lầm rồi, đây không phải hung thú mà là tọa kỵ của Đại sư bá.”

Đa Bảo hoài nghi nói: “Thứ này là tọa kỵ của Đại sư bá? Bạch Cẩm, có phải đây là tọa kỵ mà ngươi cho Đại sư bá không?”

“Đại sư huynh, huynh đây là đang hoài nghi thẩm mĩ của sư bá, huynh biết không?” Bạch Cẩm nghiêm mặt nói.

Đa Bảo nhất thời ngẩn ra, hắn có thể khẳng định rằng loại thú có hình thù kỳ quái này chắc chắn không phải sở thích của Đại sư bá nhưng hắn thật sự không dám ra tay, nếu đấy là sự thật thì sao? Trải qua lần giáo huấn trước đó, Đa Bảo cũng trở nên ổn trọng hơn, ít nhất là không hành sự lỗ mãng nữa.

Bạch Cẩm đưa dây cương trong tay cho Thạch Cơ, phân phó nói: “Dắt nó tới Thái Thanh Phong, an bài thật tốt.”

“Vâng, Đại sư huynh!” Thạch Cơ đáp một tiếng rồi tiếp nhận dây cương, vừa cười vừa nói: “Sư đệ, theo ta tới đạo trường của Đại sư bá.”

Trong lỗ mũi Thanh Ngưu phun ra hai đạo nhiệt khí, nhìn chằm chằm Đa Bảo nói: “Tiểu mập mạp, ta sẽ ghi nhớ ngươi.”

Sắc mặt của rất nhiều đệ tử đều trở nên cổ quái, cố gắng nín ý cười, Tiểu mập mạp? Nhìn thế này thì quả thực dáng người của Đại sư huynh rất đầy đặn nha.

Sắc mặt của Đa Bảo lập tức tái nhợt.