Xuyên Nhanh: Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Chương 10: Thần tượng là mèo (10)

Dụ Sở đặt điện thoại xuống, liền thấy mèo con đem móng vuốt che mặt mình lại, cũng không biết là thẹn thùng cái gì, cô nhéo nhéo chân mềm mại của nó, bỗng nhiên tự nhủ lẩm bẩm nói: “Em tại sao lúc nào cũng thẹn thùng vậy, là nam hài tử sao?”

Dụ Sở chớp mắt bỗng nhiên cười tủm tỉm, bản tính lưu manh trỗi dậy, một con mèo cũng không buông tha, “Tới, tỷ tỷ nhìn xem em là nam hài tử hay là nữ hài tử a.”

Cô duỗi tay, lật ngược mèo nhỏ lại.

“!”

Mèo nhỏ trợn tròn mắt nhìn cô, thậm chí lộ ra vài phần bối rối, hoàn toàn không bình tĩnh, móng vuốt nhỏ chụp tay cô lại, thân thể nhỏ nhắn co lại thành một quả bóng, há mồm cắn vào tay cô, lực đạo không nặng, nhưng tỏ ý cảnh cáo.

Nếu bộ lông mềm có thể đổi màu, tai mèo nhất định đã sớm đỏ bừng.

Dụ Sở buồn bực, nhéo nhéo móng vuốt nhỏ, “Tiểu gia hỏa này, em cũng quá dễ dàng thẹn thùng đi.”

Tuy rằng khí chất cùng thần tượng nhà cô có điểm giống, nhưng tính cách thì kém xa vạn dặm. Mọi người đều biết Thần Hi tính tình lạnh lùng.

Cô cũng không kiên trì xem giới tính của mèo nhỏ nữa, ôm nó vào lòng rồi nhắm mắt lại ngủ.

Mèo nhỏ qua một lúc lâu mới chậm rãi thả lỏng, nó vừa mới chơi đùa cuộn len nửa ngày nên cũng có chút mệt mỏi, cảnh giác mà dựng thẳng tai mèo lên hồi lâu, cuối cùng vẫn là cúi đầu, nép trong lòng ngực thiếu nữ ngủ thϊếp đi.

*

Dụ Sở ngày hôm sau khi tỉnh lại, mèo nhỏ đã không còn ở trong lòng ngực, cô rời giường tìm một vòng cũng không thấy, suy đoán nó có chủ nhân, hẳn là đã từ ban công trở về.

Cô rửa mặt xong thì đến phòng thu âm báo cáo, tiếp tục chuẩn bị nước trà.

Hôm nay Thần Hi không có tới.

Nghệ sĩ khác của công ty cũng đến đây để thu âm ca khúc, cô ấy là một nữ diễn viên trẻ tên Châu Tịnh.

Châu Tịnh là tiểu hoa đán rất nổi tiếng, mới vừa đạt được mấy giải diễn viên trẻ, cũng tham gia được vài show tạp kĩ, sự nghiệp ở giới giải trí đang lên đà phát triển.

Cô lớn lên rất ưa nhìn, cười niềm nở, vừa vào cửa đã lễ phép khom lưng về phía các vị lão sư, nói vài lời khách khí, như “Cảm ơn các vị lão sư hôm nay đã phối hợp, vất vả rồi” linh tinh. Bọn họ cũng đều lễ phép mà đáp lại vài câu.

“Em là lần đầu tiên thu âm, có chút khẩn trương, trước kia đều là chuyên tâm phát triển phương diện truyền hình và phim ảnh, không nghĩ tới công ty nói giọng nói em tương đối đặc biệt, còn muốn cho em ra thử album……” Chu Tịnh có chút ngượng ngùng, nhợt nhạt cười.

“Điều đó có nghĩa là cô có tiềm năng. Mảng diễn viên đã phát triển rất tốt. Có thêm kỹ năng ca hát nữa, sẽ có nhiều người hâm mộ hơn.”

Dàn nhạc lão sư đều thích hậu bối lễ phép, hơn nữa Chu Tịnh cũng đang nổi tiếng, thái độ còn khiêm tốn như vậy, đương nhiên càng làm cho người ta thích.

Chu Tịnh vuốt tóc cười cười, “Nhưng là cao độ của em không quá tốt, phiền toái các vị lão sư lát nữa chỉ đạo, em sẽ nỗ lực hát thật tốt.”

Các lão sư đều cười đáp ứng.

Vì thế liền bắt đầu thu âm.

Dụ Sở ở bên cạnh đánh giá Chu Tịnh.

Mặc dù cô gái nhỏ này diễn xuất hoàn mỹ, nhưng lại là một fan cuồng nhiệt của Thần Hi, ấn tượng của Dụ Sở về cô ấy không tốt cho lắm.

Cô gái này khá kín tiếng từ khi mới ra mắt, cho đến khi ký hợp đồng với Hoa Ức cách đây không lâu, sau khi trở thành đồng nghiệp cùng công ty với Thần Hi, gặp nhau thường xuyên hơn, quản lý của cô ta cố tình hoặc vô ý thổi phồng scandal và lăng xê tai tiếng.

Không thể nghi ngờ Thần Hi là đề tài trung tâm, chỉ cần liên quan đến anh, đều sẽ trở thành đề tài nóng hổi.

Quản lý của Chu Tịnh cũng thực thông minh, chỉ cần một ít tin tức giống thật mà là giả để gây chú ý, làm fan Thần Hi cảm thấy không thoải mái, nhưng họ lại không thể tìm thấy được sự thật để đáp trả đối phương.

Này rất thông minh.

Dụ Sở đứng ở bên cạnh yên lặng chú ý.

Chu Tịnh vẫn luôn theo nhịp của lão sư, không ngừng cố gắng sửa cao độ.

Giọng hát của cô ấy thực sự rất hay, nhưng cô ấy không biết cách điều chỉnh cao độ, hát hơn chục lần vẫn không làm dàn nhạc lão sư hài lòng.

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút nặng nề.

Châu Tịnh không hề có thái độ nóng nảy, vẫn nghiêm túc hát.

Một trong những lão sư đã ngắt lời cô:

“Được rồi, chúng ta trước nghỉ ngơi mười phút, cao độ của cô vẫn cần điều chỉnh, nếu không thay đổi, khán giả nghe thấy sẽ không tốt cho sự phát triển sau này của cô trên con đường ca hát.”

“Được, cảm ơn lão sư.”

Chu Tịnh giọng nói đã trở nên có chút khàn, ngoan ngoãn gật đầu, tự mình đi ra ngoài chỉnh đốn.

Dụ Sở thấy giọng nói cô ấy trở nên khàn đặc, liền bưng khay nước trà đi thay mới.

Suy cho cùng, chuẩn bị trà cũng là công việc của cô.

Cô đổ nước nóng vào.

Bởi vì uống nước lạnh sẽ làm cho cổ họng càng thêm khó chịu.

Trên đường trở về phòng thu âm, có tiếng khóc nhè nhẹ từ hành lang yên tĩnh truyền đến, bước chân của Dụ Sở dừng lại.

Lúc đi qua một chỗ rẽ, cô nhìn thấy bên cạnh hành lang, Chu Tịnh ôm đầu gối nhỏ giọng mà khóc, đáng thương mà lau nước mắt.

“……”

Dụ Sở thật ra không tính toán đi đến an ủi, bưng khay chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Lại bỗng nhiên nghe được cô gái bên trong gọi điện thoại, giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Mấy người đàn ông đó thật là ghê tởm, tôi đã nói rằng tôi không phải ca sĩ chuyên nghiệp, ra album lại không thể tổ chức buổi biểu diễn, như vậy thì nghiêm túc làm gì, thu âm xong không phải là kết thúc sao?”

Chu Tịnh nói xong, quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Dụ Sở tình cờ đi ngang qua.

Dụ Sở: “……”

Hai người đều an tĩnh một lúc.

Chu Tịnh đứng dậy, sắc mặt thong dong mà tiến tới, liếc mắt nhìn Dụ Sở một cái, bưng nước trong khay lên, “Cô là thực tập sinh công ty chiêu mộ?”

“……” Dụ Sở gật đầu.

“Nước tại sao lại nóng như vậy?” Chu Tịnh bưng lên, lại không cầm chắc, chén trà ầm một tiếng lại lần nữa rơi vào khay, nước nóng bắn tứ tung, đổ lên mu bàn tay của Dụ Sở.

Tuy rằng nước trà không phải là quá nóng, nhưng làn da thiếu nữ lại non mềm, thoáng chốc đỏ lên một mảnh.

Chu Tịnh vẻ mặt giễu cợt, hạ giọng nói với cô: “Trong giới giải trí phải biết quy củ, cô có nói ra cũng sẽ không ai tin, ngược lại một câu nói của tôi là có thể làm cô mất việc. Ngoan ngoãn làm tốt việc pha trà của mình, nghe hiểu không?”

Dụ Sở nhìn cô ta, chớp chớp mắt, liếc nhìn mu bàn tay đỏ bừng của mình.

Ngốc hai giây, cô bỗng nhiên lui về phía sau một bước, buông tay ra, như thể vô tình cầm không chắc, cả khay và tách trà vỡ tung, rơi xuống dưới chân hai người họ.

Dụ Sở nhanh chóng lui về phía sau, trà nóng bắn tung tóe ở dưới chân Chu Tịnh, làm ướt đôi giày cao gót giá trị xa xỉ của cô.

“A!” Chu Tịnh hét lên một tiếng.

Làm sao cô ta có thể không biết đối phương là đang cố ý.

Xung quanh không có người, Chu Tịnh cũng biết mình đang ở góc chết của camera, khí thế uất ức liền bốc lên, tiến đến giơ bàn tay lên: “Cô……”

Chỗ ngoặt ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Nghe có vẻ như không chỉ có một người.

Chu Tịnh dừng lại, ánh mắt ngoan ngoãn, nhìn Dụ Sở uy hϊếp, sau đó sắc mặt liền thay đổi, giọng nói êm ái:

“Cô không sao chứ? Tìm người đến đây dọn dẹp một chút là được.”

Bóng người ở hành lang xuất hiện.

Thiếu niên vành tai trắng nõn, đôi khuyên bạc trên tai hơi lóe.

====

Dám ăn hϊếp người nhà của Hi ca hả????

Chương sau Chu Tịnh bị vã mặt nha =)))

210923