Xuyên Nhanh: Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Chương 10: Muội muội là nam hài tử (10)

Dụ Sở: “……”

Bán manh là phạm quy a.

Nhưng muội muội mềm mại mà ôm mình, trước nay chưa từng nuôi qua tiểu cô nương Dụ Sở vẫn là choáng váng, không có nguyên tắc gật đầu, buông tay ra, dặn dò nói: “Vậy ngươi chính mình tự tắm rửa a.”

Duy Âm nhẹ nhàng thở ra, rũ hàng mi dài, nhỏ giọng đáp ứng: “Ta cũng không phải tiểu hài tử.”

“Ngươi cũng không lớn nha.” Dụ Sở nhịn không được nở nụ cười, ra khỏi phòng tắm.

Duy Âm liếc mắt nhìn cô một cái, đi tới đóng cửa lại, sau đó mới dựa vào cửa nhẹ nhàng thở ra, có chút đau đầu mà đè huyệt thái dương, duỗi tay cởi bỏ khóa kéo váy, nhìn quần áo xinh đẹp trên  người, cùng kẹp tóc đáng yêu, khóe môi hơi nhếch.

Dụ Sở sau khi ra khỏi phòng tắm mới tỉnh táo, muội muội làm nũng, cảm thấy nuôi dưỡng tiểu cô nương rất lời nha.

Vừa tri kỷ lại đáng yêu.

Ta nguyện ý dùng mười cái bạn trai đổi lấy một cái muội muội!!!!

*

Đêm đã khuya.

Dụ Sở nằm thẳng tắp ở trên giường, có chút buồn bực.

Mỗi buổi tối như vậy cùng tang thi đều giống nhau, trước mắt cái gì cũng không nhìn thấy, cả người cứng đờ, nhìn đến thứ gì đều phải rất lâu sau mới phản ứng lại, cái di chứng virus này thật đúng là phiền phức……

Lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng vang lên một tiếng.

Có người đẩy cửa ra, đi vào.

Bước chân có chút lảo đảo , thẳng tắp hướng đi tới giường của mình.

Dụ Sở: “……”

Cô động tác chậm rãi chuẩn bị xoay người xuống giường, tròng mắt cứng đờ nhìn về phía trước giường.

Người nọ đã tới mép giường, Dụ Sở mơ hồ thấy một tiểu thân ảnh, hỏi: “Duy Âm?”

Lời vừa mới ra khỏi miệng.

Tiểu Duy Âm đột nhiên cúi người xuống, thân thể nóng bỏng bao lấy cô, lòng bàn tay cực nóng cách chăn ôm lấy vòng eo cô, gương mặt liền dán vào xương quai xanh, tiếng nói lẩm bẩm khàn khàn: “Tỷ, tỷ……”

Dụ Sở nhanh chóng duỗi tay ôm cô: “Làm sao vậy?”

“Ta nóng quá, có phải phát sốt hay không.” tiểu Duy Âm mở đôi mắt nâu, một đôi mắt long lanh, hàm răng trắng tuyết cắn chặt môi dưới, cô nheo con ngươi mơ hồ mà ôm chặt tỷ tỷ, khuôn mặt nóng bỏng dán sát vào làn da tang thi, làn da lạnh lẽo làm cô nhắm mắt lại, càng dán sát lên, cọ cọ, không tỉnh táo mà lẩm bẩm: “Tỷ tỷ……”

Dụ Sở cẩn thận ôm lấy tiểu cô nương, suy tư.

Xem ra là dị năng muốn thức tỉnh rồi.

Ngọc bội kia đúng là có tác dụng.

Không biết lần này thức tỉnh là hỏa hệ, hay là không gian hệ dị năng?

Hoặc là hai cái cùng nhau thức tỉnh?

Cô sờ đầu tiểu Duy Âm, “Không có việc gì, ngươi không phải sinh bệnh, khó chịu liền ôm tỷ tỷ ngủ, tỷ tỷ ở chỗ này bồi ngươi ngủ nha.”

“Tỷ tỷ.”

Duy Âm ánh mắt mờ mịt mà nhìn cô, tầm mắt trông thấy gương mặt tái nhợt của tang thi thiếu nữ, lạnh băng không có biểu tình, ngây người hai giây, híp mắt đá xuống tiểu dép lê, bò lên trên giường, sườn mặt dính sát vào xương quai xanh Dụ Sở, ôm vòng eo mềm mại của cô, đầu ngón tay trắng vô thức mà xoa eo cô, cách lớp quần áo cũng có thể cảm thấy lạnh lẽo. Tiểu cô nương như mèo nhỏ kêu: “Tỷ tỷ.”

Mềm nhũn, tâm Dụ Sở như muốn tan chảy.

Tiểu muội muội này có thể!

Lấy Chủ Thần đại nhân đổi cũng không lỗ nha! (gòi gan hùm lunn nha tỷ)

Cô xốc chăn lên, gọi tiểu cô nương bò tới: “Tỷ tỷ trên người lạnh, ngươi đêm nay cùng tỷ tỷ ngủ a.”

Tiểu Duy Âm đại khái là mơ mơ màng màng, ngây thơ mà nghiêng đầu nhìn cô hai giây, liền ngoan ngoãn xà vào trong lòng ngực tang thi tỷ tỷ, thuận tiện đem chăn trên người kéo ra, thấp giọng mà lẩm bẩm: “Nóng, không muốn.”

Dụ Sở chớp chớp mắt.

Ngón tay tiểu Duy Âm không thành thật mà ôm eo cô, chậm rãi sờ lên vạt áo, lòng bàn tay nóng bỏng tiến vào sờ soạng vòng eo lạnh như băng lại mảnh khảnh của cô, tựa hồ cảm thấy thoải mái, cong môi, đôi mắt chứa ý cười, khuôn mặt nhỏ dán lên xương quai xanh của tỷ tỷ, vẫn chưa thỏa mãn, chu mặt cọ cọ.

Dụ Sở cảm giác khuôn mặt nhỏ của muội muội càng cọ càng đi xuống, duỗi tay kéo cô, lại bởi vì chính mình động tác chậm chạp mà phản ứng không kịp, đành phải ra tiếng ngăn lại: “Muội muội ngươi tỉnh, ngươi thanh tỉnh một chút a……”

Tiểu  Duy Âm nâng mắt, lông mi nửa che nửa khuất đáy mắt chứa tia sáng, cằm cùng cánh môi để ở xương quai xanh cô, mờ mịt vô tội mà phát ra âm thanh: “A?”

Tê...

Xem ra muội muội là thật sự không thanh tỉnh.

Xem ra cái dị năng này muốn thức tỉnh cũng rất khó.

Dụ Sở cẩn thận mà đem khuôn mặt nhỏ của cô nâng lên, lúng túng nói: “Ngươi cứ ôm như vậy là được, không cần xốc quần áo cũng không cọ cọ có được không?”

“……”

Tiểu Duy Âm chớp đôi mắt nghiêng đầu, gương mặt trắng nõn lúc này bởi vì sốt cao mà ửng đỏ, cố sức suy nghĩ một hồi lâu, mới hiểu được lời của tỷ tỷ, bỗng nhiên híp con ngươi cười nhạo, đầu ngón tay cố ý vén vạt áo lên, dán sát vào sườn eo cô, hơi thở giữa môi có chút nóng bỏng, thanh âm bởi vì phát sốt mà có chút khàn khàn, ánh mắt híp lại cười nhạt, lười biếng nhìn cô:

“Tỷ tỷ dễ dàng như vậy thẹn thùng…… Đời trước là cây mắc cỡ đi?”

===

Ui là chờiiiii còn biết ghẹo ngta cơ

210913