Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật

Chương 16: Đồng Nghĩa Với Dịu Dàng Hiền Lành Chính Là Tên Của Mẹ

Vì lúc đó trời rất tối và mưa to nên camera không ghi được hình ảnh rõ nét. Viên Tư Kiệt phóng video lên kích thước lớn nhất, nghiêng người về phía trước màn hình và cẩn thận xác định: “Cậu xem đây có phải Phó Lãng không?”

Đồng nghiệp bên cạnh cũng chồm tới, mặt như sắp dán vào màn hình: “Đây không phải là Phó Lãng sao!”

Đồng nghiệp vỗ bàn phấn khích, cuối cùng họ cũng tìm được bằng chứng!

Đương nhiên, Viên Tư Kiệt cũng rất vui, nhưng anh ta luôn cảm thấy việc này có chút kỳ quái: “Nhưng tôi nhớ hai lần trước chúng ta xem, dường như không quay được người.”

Bọn họ đã xem đoạn video giám sát này ba lần, làm sao hai lần trước bọn họ lại không chú ý đến?

Đồng nghiệp: “Có thể là do anh ta chạy quá nhanh. Anh ta mặc quần áo màu đen, lại thêm mưa to nên ảnh hưởng đến tầm nhìn.”

Viên Tư Kiệt nghĩ ngợi, cảm thấy chắc là như thế: “Tóm lại mang Phó Lãng về hỏi đã.”

Phó Lãng nhanh chóng bị triệu tập đến cục cảnh sát, Viên Tư Kiệt ngồi đối diện và hỏi anh ta câu hỏi tối qua đã hỏi nhiều lần: “Anh đã làm gì trong khoảng thời gian từ 11 giờ đến 1 giờ đêm qua?”

Phó Lãng tức giận nói: “Tối hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng. Tôi ngủ trong phòng đến khi bị Triệu Khoan đánh thức. Sau đó, tôi ngồi ở cửa phòng mãi đến khi mấy người tới.”

Viên Tư Kiệt nói: “Đừng giả ngu, nếu không có bằng chứng chúng tôi sẽ gọi anh đến cục cảnh sát sao? Tôi khuyên anh nên suy nghĩ thật kỹ.”

Phó Lãng nói: “Anh muốn tôi nói cái gì? Tôi nói thật. Nếu anh nói các anh có bằng chứng, vậy anh có thể lấy chứng cứ ra cho tôi xem nào.”

Viên Tư Kiệt nhìn anh ta, ném hai tấm ảnh lên mặt bàn: “Tự xem đi, người trên ảnh có phải anh không?”

Phó Lãng sửng sốt, cầm ảnh lên, tiếp đó sắc mặt thay đổi: “Đây không phải tôi! Các anh cho rằng cầm một tấm ảnh photoshop thì có thể hại tôi?”

Viên Tư Kiệt bị anh ta chọc cười: “Anh nói giỏi thật ấy, đây là chúng tôi lấy được từ video giám sát. Anh xem mũi này, mắt này, không phải anh thì là ai?”

“Làm sao tôi biết đây là ai? Dù sao cũng không phải tôi!” Cảm xúc Phó Lãng kích động, đứng dậy, rất nhanh bị cảnh sát bên cạnh ấn xuống.

Anh ta lại vùng vẫy hai lần mới nhìn Viên Tư Kiệt nói: “Tối qua tôi luôn ở trong phòng, tuyệt đối chưa từng ra ngoài. Tôi không biết các người lấy được ảnh như thế nào, tôi muốn mới luật sư!”

Lúc này nhà họ Lục đã nhận được tin tức Phó Lãng bị cảnh sát mang đi. Sau khi Lý Tuyền kinh ngạc, lập tức xuất phát tới cục cảnh sát tìm hiểu tình hình. Tạ Chiêu nhìn bà dẫn người ra ngoài, nghĩ thầm chuyện lần chắc cú 90% rồi.

Mặc dù Lý tổng tạm thời bị Phó Hoằng Thâm che mắt, nhưng cô tin bà không phải người không hiểu chuyện, chỉ cần xác nhận người muốn hại Lục Thừa Tư tối hôm qua là Phó Lãng, bà và Phó Hoằng Thâm chắc chắn kết thúc.

Lý Tuyền đến cục cảnh sát, hỏi thăm tình hình từ cảnh sát phụ trách vụ án lần này thì biết được chuyện video giám sát. Không phải bà chưa từng nghi ngờ chuyện tối qua có lẽ thật sự liên quan đến Phó Lãng, nhưng bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, bà vẫn hơi sốc.

Bà ngồi trong cục cảnh sát một lát, nhìn thấy Phó Hoằng Thân đi từ bên trong ra. Hôm nay sau khi Phó Lãng bị dẫn từ nhà đi, Phó Linh gọi điện thoại cho ông ta ngay. Ông ta dẫn luật sư tới xử lý chuyện này.

Trông thấy Lý Tuyền ở đây, Phó Hoằng Thâm hơi sửng sốt, ánh mắt ông ta di chuyển, đi đến trước mặt Lý Tuyền, giọng nói lo lắng hỏi thăm: “Sao em lại tới đây?”

“Tôi nghe cảnh sát nói đã bắt được nghi phạm nên tôi đến xem.” Giọng điệu của Lý Tuyền lạnh hơn trước rất nhiều, Phó Hoằng Thâm có thể cảm nhận được bà đang kháng cự mình.

Ông ta im lặng một lúc rồi nói với Lý Tuyền: “Anh tin rằng chuyện này không phải do Phó Lãng làm. Hôm nay về nhà anh đã hỏi nó, nó nói chắc nịch rằng cả đêm nó không ra ngoài.”

Lý Tuyền nói: “Để cảnh sát điều tra sự việc của vụ án đi. Nếu Phó Lãng vô tội, tôi tin rằng bọn họ cũng không thể xử oan cho nó.”

Phó Hoằng Thâm mím môi, mở miệng nói: “Ừm, anh cũng tin tưởng cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng. Trông tinh thần em không tốt lắm, nên trở về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ.” Lý Tuyền gật đầu, dẫn người xoay người rời đi. Phó Hoằng Thâm nhìn theo bóng lưng của bà, bàn tay bên hông ông ta dần dần siết chặt thành nắm đấm.

Sau khi Lý Tuyền về đến nhà, bà ngồi xuống sofa, không biết đang suy nghĩ gì. Quản gia bước tới gọi bà một tiếng: “Thưa bà chủ, vừa rồi cô Phó Linh gọi điện tìm bà, bởi vì điện thoại di động của bà không có người trả lời, nên cô ấy mới gọi về nhà.”

Lý Tuyền đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương, đáp một tiếng: “Ừ.”

Quản gia hỏi: “Có cần gọi lại cho cô ấy không?”

“Không cần, chắc chắn nó muốn nói chuyện Phó Lãng.”

Quản gia nghe bà nói như vậy cũng không nói gì, khom người đi làm việc của mình. Tạ Chiêu nghe thấy tất cả cuộc trò chuyện của họ, vui vẻ chạy đi tìm Lục Thừa Tư.

“Lục Thừa Tư ơi Lục Thừa Tư!” Cô gọi to ở bên ngoài, bảo Triệu Khoan mở cửa thả mình vào. Triệu Khoan đau đầu đứng ở đó, sau đó cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Tạ Chiêu tưởng y tá đến mở cửa cho mình, không ngờ đứng ở cửa lại là một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt. Trong một ngày nắng nóng như vậy, anh ta vẫn mặc vest và đi giày da, giống như một tinh anh giới kinh doanh.

“Cô là cô Tạ?” Khương Vũ tò mò nhìn cô cười hỏi.

Tạ Chiêu gật đầu nhìn anh ta: “Anh là cấp dưới của Lục Thừa Tư hả?”

“Tôi là trợ lý đặc biệt của Lục tổng, tôi tên Khương Vũ.” Khương Vũ đưa tay ra bắt tay Tạ Chiêu, “May mắn gặp được cô.”

“May mắn gặp được anh.” Tạ Chiêu cũng học giọng điệu chào hỏi của anh ta.

“Cô có chuyện gì vậy?” Giọng Lục Thừa Tư vọng ra từ trong phòng. Tạ Chiêu xoay người lách qua Khương Vũ, thò đầu ra một cái, nhìn Lục Thừa Tư trên giường: “Tôi tới đây thông báo tin vui.”

“Ồ?”

Khương Vũ thức thời nhường đường cho Tạ Chiêu, Tạ Chiêu chạy đến bên giường Lục Thừa Tư, đắc ý nhìn anh: “Anh biết Phó Lãng bị bắt không?”

“Tôi biết.” Phản ứng của Lục Thừa Tư không mặn không nhạt.

“Lý tổng vừa từ cục cảnh sát về, Phó Linh gọi điện thoại cho bà ấy mà bà ấy không trả lời!”

“Ồ.”

“…” Tạ Chiêu lập tức cảnh giác, “Anh có ý gì? Có phải anh muốn đổi ý không?!”

Đứng xem náo nhiệt, Khương Vũ đầy phấn khởi hỏi: “Đổi ý cái gì? Cậu ta đã hứa với cô cái gì?”

Tạ Chiêu nói: “Anh ta đã hứa rằng chỉ cần tôi khiến Lý tổng nhìn thấy bộ mặt thật của nhà họ Phó, anh ta sẽ chấp nhận phẫu thuật. Cả Triệu Khoan và y tá Tiểu Hoàng đều có thể làm chứng cho tôi!”

Khương Vũ nhướng mày kinh ngạc nhìn Lục Thừa Tư trên giường.

Anh thực sự đồng ý phẫu thuật? Chẳng phải trước đây nói cái gì cũng không chịu sao?

Tạ Chiêu không buông tha mà nhìn chằm chằm Lục Thừa Tư: “Việc này còn chưa qua 24 giờ, anh đừng giả bộ mất trí nhớ!”

Lục Thừa Tư nhìn cô: “Đây không phải cảnh sát tìm ra chứng cứ à? Nghiêm chỉnh mà nói không phải cô khiến bà ấy thấy rõ đúng không?”

“…Anh chơi chữ với tôi thì không có ý nghĩa. Hơn nữa, nếu không có sự giúp đỡ của tôi, cảnh sát có thể tìm ra chứng cứ nhanh như vậy sao!”

“Ồ?” Lục Thừa Tư cong môi cười như không cười, “Cô cũng đi cầu nguyện cho cảnh sát hả?

“…” Tạ Chiêu quay đầu lại gọi Triệu Khoan, “Triệu Khoan! Có phải giờ anh ta muốn chơi xấu không? Anh không có cái gì muốn nói hả?”

“…” Bình thường cái gì Triệu Khoan cũng nghe Lục Thừa Tư, nhưng chuyện phẫu thuật, hiếm khi anh ta có bất đồng với Lục Thừa Tư. Anh ta ho khan một tiếng, chống lại ánh mắt của Lục Thừa Tư: “Cậu chủ, cậu quả thực đã hứa làm phẫu thuật, còn ngoéo tay nữa.”

Lục Thừa Tư: “…”

Triệu Khoan lắm mồm thật đấy.

“Ha ha ha ha ha.” Khương Vũ ở bên cạnh xem trò vui cười phá lên, “Không phải chứ, cậu còn ngoéo tay với người ta à ha ha ha ha. Nếu cậu đã ngoéo tay với người rồi, cậu không thể đổi ý, tôi ủng hộ cô Tạ!”

“Đúng vậy!” Tạ Chiêu nhìn anh, gật đầu liên tục.

Lục Thừa Tư: “…”

Anh đợi Khương Vũ cười xong mới nói với Tạ Chiêu: “Tôi đã nói, chuyện tôi hứa tôi sẽ không đổi ý. Khi nào chuyện của Phó Lãng kết thúc, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ để sắp xếp thời gian phẫu thuật.”

“Được.” Tạ Chiêu gật đầu, khá hài lòng với thái độ của anh, “Lần này trợ lý Khương cũng nghe thấy, nếu anh đổi ý, mấy người chúng tôi sẽ hợp lực, trói anh lên bàn mổ.”

Lục Thừa Tư: “…”

Khương Vũ nhìn Tạ Chiêu, giơ ngón tay cái lên với cô.

“Vậy tôi không làm phiền mấy người chuyện nữa.” Tạ Chiêu vẫy tay với Khương Vũ, vui vẻ ngâm nga câu hát đi ra khỏi phòng của Lục Thừa Tư. Sau khi cô đi, Khương Vũ đánh giá Lục Thừa Tư với vẻ mặt hóng hớt: “Trông quan hệ của cậu và cô Tạ rất tốt.”

Lục Thừa Tư hơi nhíu mày nhìn anh ta: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy?”

“Hai con mắt sáng như tuyết của tôi đều nhìn thấy.” Khương Vũ cười xấu xa: “Lúc trước tôi và chủ tịch thuyết phục cậu như thế nào, cậu cũng không muốn phẫu thuật, hai chúng tôi nói mòn cả môi. Vẫn là cô Tạ có cách. Cô ấy mới đến đây có mấy ngày, đã khiến cậu nghe lời như vậy rồi, còn nói không liên quan gì đến cô ấy? “

Lục Thừa Tư nhíu mày chặt hơn: “Vừa rồi cậu không nghe thấy sao? Là do tôi đã giao dịch với cô ta, con người của tôi từ trước đến nay luôn giữ lời hứa.”

“Ồ.” Khương Vũ gật đầu, “Nghe nói tối hôm qua cô ấy là người đầu tiên xông lên cứu cậu?

“…” Lục Thừa Tư quay đầu nói với Triệu Khoan đang đứng ở cửa, “Đưa Khương Vũ ra ngoài.”

“Vâng, cậu chủ.” Triệu Khoan làm tư thế mời với Khương Vũ, “Trợ lý Khương, mời đi bên này.”

Khương Vũ: “…”

Chậc chậc, nói không lại người khác thì đuổi người ta đi.

Anh ta dặn dò Lục Thừa Tư chú ý đến cơ thể của mình rồi đi ra ngoài. Lục Thừa Tư nằm trên giường một lúc, sau đó xuống lầu ăn tối.

Tạ Chiêu vẫn tích cực trong việc ăn uống như mọi khi, khi anh đến, Tạ Chiêu đã ngồi chỗ đó ăn cơm rồi. Lý Tuyền nói không muốn ăn, phòng bếp đã làm một ít thức ăn riêng và đưa lên phòng cho bà.

Tạ Chiêu ăn rất ngon miệng, hôm nay phòng bếp lại làm tôm cho cô, nhưng không phải tôm hùm cay, mà là tôm luộc, còn là loại bóc vỏ và bỏ chỉ tôm sẵn.

Tạ Chiêu ăn rất thoả mãn, nhìn thấy Lục Thừa Tư đến, cô còn vẫy tay chào anh.

Lục Thừa Tư im lặng ngồi vào chỗ của mình, bữa tối tối nay của anh cũng là tôm. Tôm của anh có vị nhạt hơn nhiều so với của Tạ Chiêu, nhưng vì thịt tôm rất ngon nên vẫn ngon hơn súp lơ luộc nước trắng nhiều.

“Tôm này thật là ngon, chính là như vậy, không cần tự mình bóc vỏ, một lát tôi có thể ăn rất nhiều.” Trước kia cô ăn tôm phải tự bóc tôm, hôm nay phòng bếp đã xử lý hết giúp cô rồi, cô ăn không cân nhắc, hình như ăn hơi nhiều.

Lục Thừa Tư đối diện chậm rãi nói một câu: “Chú Chu, chú có nghe thấy không? Lần sau chú không cần bóc tôm cho cô ấy. Cô ấy thích tự mình bóc.”

“Tôi không có nói như vậy!” Tạ Chiêu vội vàng phản bác, nếu ăn tôm hùm, cô cảm thấy bóc vỏ mới có linh hồn, nhưng tôm bình thường thì không cần! “Anh đừng tạo tin vịt cho tôi.”

Lục Thừa Tư hừ một tiếng, trải khăn lót và bắt đầu ăn cơm.

Điện thoại di động của Tạ Chiêu để trên bàn vang lên, Tạ Chiêu cúi đầu nhìn, lấy khăn giấy lau ngón tay, trả lời điện thoại: “Alo, mẹ ạ?”

Lục Thừa Tư ngước mắt nhìn.

Tạ Chiêu bên kia tiếp tục nói: “Ồ, dạ, con biết rồi. Vâng vâng, vâng, haiz, tại sao mẹ lại nói cái này, vâng vâng, con đang ăn cơm, lát nữa con gọi lại cho mẹ sau.”

Lục Thừa Tư thu hồi ánh mắt, sau khi cô cúp điện thoại, làm như vô tình hỏi một câu: “Mẹ cô?”

“Ừ, bà nói bà gửi cho tôi một ít hoa quả và rau củ từ quê lên, bảo tôi ngày mai nhớ đi lấy.”

Lục Thừa Tư liếc cô một cái: “Bà ấy sợ cô không tự mua được sao?”

“…” Khoé miệng Tạ Chiêu giật giật, nói với anh, “Mẹ tôi ở quê học người ta cách trồng rau, trồng rất nhiều rau quả như cà chua, ớt, cà tím, được ăn thì gửi cho tôi một ít. Bà ấy cứ khăng khăng đồ bà ấy trồng ngon hơn mua bên ngoài. “

“…Ừm.”

“A, quản gia à, ngày mai tôi phải về, chú có thể nói với tài xế một tiếng được không?” Tạ Chiêu nhìn quản gia nói.

Quản gia gật đầu nói với cô: “Tôi sẽ thu xếp sớm.”

“Cảm ơn quản gia!”

Tạ Chiêu nghĩ lần này về nhà đúng lúc có thể mang thêm được ít đồ nên lôi vali nhỏ ra, chuẩn bị ngày mai mang về nhà đựng đồ. Buổi sáng ăn sáng xong, cô lên tầng mang theo vali, chuẩn bị để tài xế đưa mình về nhà. Cô vừa đi tới đại sảnh thì bị Lục Thừa Tư gọi lại: “Chờ một chút.”

Tạ Chiêu quay đầu, thấy Lục Thừa Tư đứng ở nơi đó, lập tức kinh ngạc lấy tay che miệng: “Trời ạ, anh đứng lên được kìa!”

“…” Lục Thừa Tư im lặng một hồi lâu mới lên tiếng, “Tôi vốn không phải người què.”

“Ồ!” Tạ Chiêu cười trêu ghẹo anh, “Xem ra thật sự là người gặp việc vui tinh thần thoải mái. Phó Lãng vừa bị bắt, anh cũng có tinh thần đứng lên được luôn.”

Lục Thừa Tư: “…”

Anh mím môi bỏ qua chủ đề này: “Cô xách vali đi đâu vậy?”

“Về nhà.” Tạ Chiêu nói, “Tôi nghĩ vất vả lắm mới về một chuyến, nhân tiện mang theo vài thứ.”

Lục Thừa Tư mỉm cười nhìn cô nói: “Cô chuẩn bị sống lâu dài ở chỗ tôi đúng không?”

“…” Tạ Chiêu chế giễu đáp lại, “Cái này còn tùy chừng nào thì anh chấp nhận phẫu thuật.”

Lục Thừa Tư liếc nhìn vali của cô, mở miệng nói, “Tôi đi với cô.”

“Hả?” Tạ Chiêu không nghĩ tới tiến triển này, “Tại sao anh muốn đi với tôi?”

Lục Thừa Tư nói: “Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, cô nhận của mẹ tôi một khoản tiền lớn, nếu như cô bỏ chạy thì sao?”

Tạ Chiêu: “…”

Cô cảm thấy chắc chắn là Lục Thừa Tư tìm cớ để ra ngoài.

Mặc dù trang viên này rất lớn, nhưng ngày nào cũng ở đây nhất định sẽ cảm thấy nhàm chán, Lục Thừa Tư muốn ra ngoài hóng gió, cô cũng không phải là không thể hiểu được.

“Sức khoẻ của anh có thể đi ra ngoài không?” Tạ Chiêu nghi ngờ nhìn anh, ngày hôm qua anh còn nằm trên giường, dáng vẻ yếu ớt không thể tự chăm sóc, hôm nay có thể đi ra ngoài không?

Lục Thừa Tư nhìn cô: “Không phải có cô ở đây sao? Nếu tôi cảm thấy không khỏe, cô có thể ở bên cạnh cầu phúc cho tôi.”

Tạ Chiêu: “…”

Bây giờ cô nghi ngờ rằng bệnh trước đây của Lục Thừa Tư là do lo lắng về người nhà họ Phó, bây giờ Phó Lãng vừa bị bắt, bệnh của anh đã gần như chữa khỏi một nửa.

“Tuỳ anh, miễn là bác sĩ của anh đồng ý là được.” Tạ Chiêu kéo vali đi ra ngoài, Triệu Khoan đi theo Lục Thừa Tư, dìu anh lên xe.

Bởi vì Lục Thừa Tư ở trên xe nên lái xe đi chậm hơn bình thường một chút, cũng cẩn thận hơn, Lục Thừa Tư tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tạ Chiêu ngồi bên cạnh, nhìn anh vài lần, không khỏi cảm thán khuôn mặt Lục Thừa Tư thật sự rất ưa nhìn. Hơn nữa nhìn từ khoảng cách gần, cô phát hiện lông mi anh còn rất dài.

Triệu Khoan ngồi ở hàng ghế trước lén liếc nhìn gương chiếu hậu, đúng lúc nhìn thấy Tạ Chiêu đang nhìn trộm Lục Thừa Tư.

Anh ta đã nói cô Tạ lạt mềm buộc chặt cậu chủ từ lâu rồi mà!

Bây giờ có vẻ như chiêu này rất có tác dụng với cậu chủ của bọn họ, cậu ấy muốn đến nhà cô thăm quan rồi.

Lục Thừa Tư thực sự tò mò về chuyện của Tạ Chiêu. Lúc đầu anh nghĩ cô là đồ lừa gạt, nhưng giờ anh cảm thấy những suy nghĩ trước đây của anh hơi phiến diện. Hơn nữa lần trước tài liệu đột ngột biến mất khỏi máy tính của anh, đến bây giờ anh vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.

Anh muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu thêm về Tạ Chiêu, biết đâu sẽ giải quyết được phần nào nghi ngờ trong lòng anh.

Nhà của Tạ Chiêu không phải khu vực phồn hoa nhất ở thành phố A, nhưng vị trí không xa lắm, hơn nữa toà nhà cũng không tệ. Khi xe dừng ở lối vào của tiểu khu, Lục Thừa Tư nhìn ra ngoài cửa sổ.

Toà nhà này không phải là toà nhà cao cấp, diện tích một căn hộ cũng không quá lớn, nhưng Tạ Chiêu là một cô gái 25 tuổi, ở độ tuổi này có thể mua được một căn nhà ở đây cũng đã là rất tốt rồi. Hơn nữa theo như Lục Thừa Tư biết, cô còn có một chiếc Cayenne.

Lục Thừa Tư đã hiểu rõ tình hình kinh tế của Tạ Chiêu trước khi cô đến trang viên. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô bước chân vào nghề biên kịch điện ảnh và truyền hình, chỉ trong 4 năm, tiền thù lao đã tăng từ mấy trăm nghìn lúc đầu lên hơn chục triệu hiện nay.

Hai năm trở lại đây, cô bắt đầu viết kịch bản cho “Ai là kẻ gϊếŧ người”, Lục Thừa Tư biết sơ sơ, tất cả các kịch bản “Ai là kẻ gϊếŧ người” do cô viết đều bán rất chạy, một kịch bản có thể chia mấy triệu.

Số tiền này trong mắt tư bản chẳng là gì, nhưng đối với một cô gái 25 tuổi bình thường, cũng coi như một khoản thu nhập khá. Cho nên ngay từ đầu Lục Thừa Tư cũng từng thắc mắc, bây giờ cô phát triển tốt như vậy, cứ theo đà này thì thu nhập của cô sẽ càng ngày càng khả quan, làm sao tự dưng cấu kết với Thường Tại Tâm, bắt đầu dựa vào huyền học để lừa đảo?

Sau khi biết mẹ anh đã cho Tạ Chiêu bao nhiêu tiền, anh mới đột nhiên hiểu ra. Làm huyền học quả nhiều kiếm nhiều tiền hơn viết kịch bản.

Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có một người coi tiền như rác như mẹ anh.

“Tài xế Tiêu, tôi đi lấy chuyển phát nhanh, mọi người chờ một chút.” Tạ Chiêu nói với người lái xe ở hàng ghế trước.

“Được.” Lái xe đáp một tiếng, đỗ xe tại chỗ đợi. Khi bảo vệ nhìn thấy Tạ Chiêu mở cửa xe bước xuống, hơi kinh ngạc nói: “Cô Tạ, cô đi công tác về rồi?”

Tạ Chiêu cười nói: “Còn chưa, tôi trở về lấy ít đồ.”

Cô lấy bưu kiện vừa giao từ trong ngăn tủ, bảo vệ thấy thế vội vàng tiến lên giúp cô: “Tôi bê giúp cô.”

Anh ta nhiệt tình giúp Tạ Chiêu bê cái thùng lớn vào trong xe, Tạ Chiêu đóng cốp sau lại, cảm ơn rồi ngồi lên xe.

Bảo vệ nhìn chiếc xe chạy vào ga ra tầng ngầm, không khỏi thở dài: “Bộ phim này của cô Tạ là chế tác lớn rồi, mỗi lần đưa đón đều là xe hạng sang.”

Sau khi tài xế Tiêu dừng xe trong ga ra, Triệu Khoan xuống xe trước, đỡ Lục Thừa Tư ra ngoài. Tạ Chiêu đem thùng hàng của mình ra khỏi cốp, Triệu Khoan nhìn thấy liền nói với cô: “Cô Tạ, tôi bê thùng giúp cô, cô đến đỡ cậu chủ.”

“…Không cần, tôi bê được!”

“Không cần khách khí.” Triệu Khoan Chi đi qua bê lấy cái thùng trong lòng cô, còn thuần thục như lần cướp tôm hùm cay lúc trước. Tạ Chiêu nhìn cái thùng của mình bị anh ta bê đi, đành phải đi tới đỡ Lục Thừa Tư: “Đi thôi cậu Lục.”

Lục Thừa Tư liếc nhìn cô, đi theo cô vào thang máy. Tạ Chiêu sống ở tầng 7. Khi thang máy đến, cô đi ra ngoài, mở cửa nhà và tìm hai đôi dép lê: “Đây là dép lê đi trong nhà tôi chuẩn bị, còn mới, hai người đi cái này đi.”

Lục Thừa Tư và Triệu Khoan muốn vào nhà cô thăm quan nên bắt đầu thay giày, Tạ Chiêu ôm thùng hàng vào, lấy một con dao mở thùng ra. Mẹ cô sợ rau bị va đập trong quá trình vận chuyển, lần nào cũng dùng bao bì tốt nhất, không quan tâm đến chi phí, hơn nữa bây giờ thời tiết nắng nóng, bà sợ rau quả bị hấp hơi hỏng, còn sử dụng chuyển phát nhanh đắt tiền nhất.

Tạ Chiêu mở thùng ra, nhìn bên trong có cà chua, ớt, mướp, cà tím, không khỏi lẩm bẩm: “Tôi tự bỏ tiền ra mua từng này đồ ăn cũng không đắt bằng phí mẹ tôi chuyển phát nhanh đến.”

Triệu Khoan đỡ Lục Thừa Tư đi vào, vừa vặn nghe thấy lời cô nói, không khỏi thốt lên: “Nhưng cô không thể mua được tình yêu của mẹ!”

Tạ Chiêu: “…”

Lục Thừa Tư im lặng một hồi, sau đó nhìn những thứ xanh xanh đỏ đỏ trong thùng: “Mẹ cô trồng rau rất tốt.”

Tạ Chiêu thở dài, nhìn đống rau trong thùng nói: “Nếu không trưa nay ăn cơm ở đây nhé, để tôi nấu.”

Triệu Khoan kinh ngạc nhìn cô: “Cô còn biết nấu ăn?”

“…” Tạ Chiêu cau mày nhìn anh ta, “Anh kinh ngạc như vậy lễ phép không!”

“…Xin lỗi.”

Cô vào bếp dạo một vòng thì phát hiện xì dầu đã dùng hết bèn nói với đám người Lục Thừa Tư: “Tôi xuống cửa hàng tiện lợi ở dưới lần mua ít đồ, sẽ quay lại nhanh thôi. Các anh ở nhà đợi tôi nhé.”

“Ừm.”

Tạ Chiêu cầm điện thoại di động đi ra ngoài, Lục Thừa Tư đứng ở phòng khách nhìn xung quanh. Trang trí trong nhà Tạ Chiêu rất đơn giản, nhưng dùng màu sắc thiên đỏ nên nhìn vào sẽ không bị ngột ngạt, trong thời thượng lại có chút ngọt ngào. Anh nhìn trong phòng khách một chút, lại đi đến phòng sách của Tạ Chiêu. Phòng sách của Tạ Chiêu là phòng có diện thích lớn nhất trong nhà, còn rộng hơn phòng ngủ của cô. Xung quanh phòng sách đều là giá sách, sách và một số đồ trang trí được xếp gọn gàng trên đó.

Lục Thừa Tư xem qua các cuốn sách trên giá, cơ bản đều liên quan đến sáng tác, biên kịch và phim, ngoài ra phần lớn là tiểu thuyết hoặc truyện tranh của nhiều quốc gia, đề tài gì cũng có.

Trên giá sách của Tạ Chiêu còn có không ít sách về khoa học, có lẽ những cuốn sách này được sử dụng trong lúc cô sáng tác, nhưng Lục Thừa Tư chỉ không tìm được một quyển sách nào liên quan đến huyền học trên giá.

Vậy rốt cuộc làm sao cô lại đột ngột dấn thân vào con đường huyền học?

Lục Thừa Tư đang nghĩ tới đây thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Vừa rồi Tạ Chiêu dùng dấu vân tay để mở khóa vào nhà, nên không có chuyện quên lấy chìa khóa. Anh đi ra ngoài xem, đúng lúc Triệu Khoan mở cửa ra.

Một người đàn ông trẻ tuổi đứng ngoài cửa, ăn mặc lộng lẫy, vốn anh ta nở nụ cười rực rỡ, sau khi nhìn thấy Triệu Khoan mở cửa, nụ cười của anh ta đột nhiên cứng lại: “…Xin lỗi anh trai, hình như tôi gõ nhầm cửa. “

Anh ta tự đóng cửa lại, một lúc sau, cửa nhà lại bị gõ.

Triệu Khoan đi tới lần nữa, mặt không thay đổi mở cửa.

Ngoài cửa vẫn là người đàn ông ăn mặc lộng lẫy kia, anh ta mỉm cười nhìn Triệu Khoan, rất lễ phép: “Anh trai, vừa rồi tôi nhìn kỹ rồi, tôi không gõ nhầm cửa. Cho nên, đây là nhà cô Tạ đúng không?”

Triệu Khoan gật đầu: “Cô ấy đi xuống dưới mua đồ.”

“Ồ…” Người tới hiển nhiên không lường trước được tình huống này, nhất thời không nghĩ ra nên làm gì.

Lục Thừa Tư đi tới, hỏi một tiếng: “Sao vậy?”

“Cậu chủ.” Triệu Khoan gọi anh một tiếng, đáp: “Là đến tìm cô Tạ.”

Lục Thừa Tư nhìn người đàn ông ngoài cửa, hỏi anh ta: “Anh là bạn của cô ấy?”

“Tôi là… Hàng xóm đến tìm cô ấy mượn xì dầu.” Người đàn ông miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt.

Lục Thừa Tư nói: “Trong nhà không có xì dầu.”

“Ok, quấy rầy rồi.” Anh ta lại tự đóng cửa lại.

Sau khi cửa đóng lại, Triệu Khoan nhìn Lục Thừa Tư hỏi: “Đến mượn xì dầu có nhất thiết phải ăn mặc l*иg lộn thế không?”

“…” Lục Thừa Tư không nói lời nào, gần đây anh cảm thấy thật ra Triệu Khoan cũng khá l*иg lộn.

Một lúc sau, Tạ Chiêu xách một túi đồ lớn trở về. Ngoài mua xì dầu, cô còn mua một số thực phẩm bổ sung và rau quả khác, thấy Triệu Khoan không ở trong phòng, cô hỏi Lục Thừa Tư: “Triệu Khoan đi đâu rồi?”

Lục Thừa Tư nói: “Anh ta đi tìm lão Tiêu.”

“A, anh ấy không ăn ở đây sao?”

“Anh ta ăn cơm với lão Tiêu.”

“…Được thôi.” Tạ Chiêu cầm những thứ vừa mua ra khỏi túi đồ, sớm biết ban nãy mua ít đi hai món rồi.

“Đúng rồi, lúc cô đi xuống, một người hàng xóm đến tìm cô mượn xì dầu.” Lục Thừa Tư nhếch môi.

Tạ Chiêu sững sờ, hỏi anh: “Bà nội Quách ở sát vách hả?”

“Không phải, là một người đàn ông trẻ.”

“Hả?” Tạ Chiêu hơi kỳ quái, cô thường ở nhà viết bản thảo, không quen hàng xóm, chỉ khá quen bà nội Quách sống ở cửa đối diện.

“Anh ta không phải hàng xóm của cô sao?” Lục Thừa Tư nhíu mày, “An ninh chỗ cô ở không được tốt lắm.”

“…” Tạ Chiêu nói, “Có thể là tôi không biết thôi.”

“Tôi cảm thấy tốt nhất cô nên lắp camera giám sát ở cửa.”

“…Được.” Tạ Chiêu đáp, bắt đầu vo gạo chuẩn bị nấu cơm, “Tôi đi nấu cơm, anh có thể tự mình chơi.”

Lục Thừa Tư: “…”

Tại sao cô lại dùng giọng điệu trêu thú cưng?

Tạ Chiêu nấu cơm, bỏ rau vào bồn nước, chuông điện thoại của cô vang lên. Vì trên tay cô toàn nước nên trực tiếp ấn loa ngoài: “Mẹ, lại có chuyện gì ạ? Con nhận được rau rồi, đều không bị hỏng.”

“Vậy là tốt rồi, lát nữa con chụp kiểu ảnh gửi mẹ.”

“…Dạ.”

“Con đang làm gì đó?”

“Chuẩn bị nấu cơm ạ.”

“Ối, hôm nay chịu khó quá vậy? Không gọi đồ ăn ngoài à?”

“…Không phải là mẹ vừa mới gửi rau cho con sao, con phải mau ăn, nếu không mẹ sẽ mắng con máu chó đầy đầu mất.”

“Con đừng có bịa đặt nói xấu mẹ con. Tính tình mẹ kém như vậy lúc nào hả? Con tìm kiếm trên mạng, từ đồng nghĩa với dịu dàng hiền lành chính là tên của mẹ.”

Lục Thừa Tư: “…”

Anh biết bản lĩnh khoe khoang của Tạ Chiêu đến từ đâu rồi.

Tạ Chiêu cong môi không nói, đầu dây bên kia mẹ Tạ Chiêu vẫn đang nói chuyện hăng say: “Mẹ con vừa nhận được một cuộc gọi lừa đảo, nói con đang ở bệnh viện, bảo mẹ chuyển tiền làm phẫu thuật cho con.”

“Hả? Hiện giờ việc phòng chống lừa đảo đang diễn ra mạnh mẽ, mẹ không bị lừa đâu nhỉ?”

“Tất nhiên là không rồi, nhưng chủ yếu cũng không phải công lao của phòng chống lừa đảo, là gã nói lỡ miệng con biết không?” Mẹ Tạ Chiêu nói, “Gã lại nói gã là bạn trai con, mẹ nghe đến đó tỉnh táo tức thì. Con gái của mẹ có thể vào bệnh viên, nhưng không thể nào có bạn trai, bọn họ để mắt con quá rồi.”

Tạ Chiêu: “…”

Cảm ơn mẹ nhiều. ????

Cô nghĩ đến mình mở loa ngoài, Lục Thừa Tư ở bên ngoài đã nghe thấy tất cả, lập tức hoảng sợ: “Con đang nấu cơm, không nói nữa đâu, tạm biệt mẹ.”

Sau khi nói xong, cô nhanh nhẹn cúp máy, còn quay đầu nhìn Lục Thừa Tư.

Lục Thừa Tư cũng nhìn cô: “Làm cái gì?”

“Không có gì.” Tạ Chiêu nghiêng đầu, thuận tay nhấn xem tin nhắn WeChat. Nhóm chat của chủ nhà nhảy lên đầu, không biết bọn họ đang nói cái gì, Tạ Chiêu bấm vào xem qua, khá lắm, lại đang nói về cô.

27-3 Tiểu Kiều: Ha ha ha ha cười chết đi được, vừa xuống lầu đã thấy hot boy toà 39 ngồi trên ghế trong tiểu khu khóc

Tiểu Trương số 3 tòa 43: Hot boy trong khu bị làm sao vậy?

27-3 Tiểu Kiều: Nói là muốn tìm cô Tạ xem mắt, kết quả phát hiện trong nhà cô Tạ có một anh chàng đẹp trai ha ha ha ha ha ha ha ha ha, đẹp trai thì thôi đi, đồng hồ người ta đeo còn có thể mua một căn hộ

Ngô Ngạn Tổ tòa 39: Cô là bà tám à! Cô im đi im đi!

27-3 Tiểu Kiều: Tôi cứ nói đấy tôi cứ nói đấy

Giáo viên Vương số 111 toà 20: Không phải cô Tạ vào đoàn phim rồi sao?

27-3 Tiểu Kiều: Anh ta vừa nghe bảo vệ nói cô Tạ trở về, lập tức chạy đi tìm người ta, ai ngờ… Ha ha ha ha ha ha ha ha ha

32-211 Lưu: Em gái Tiểu Kiều biết rõ vậy à? Quan hệ giữa em và hot boy khu nhà tốt thế

27-3 Tiểu Kiều: Phi!

Ngô Ngạn Tổ tòa 39: Phi!

“…” Tạ Chiêu âm thầm tắt nhóm chat chủ nhà, suy nghĩ một chút lại bấm vào, mở ảnh đại diện của hot boy khu nhà đưa cho Lục Thừa Tư xem, “Vừa rồi là người này tới tìm tôi hả??”

Lục Thừa Tư nhìn thoáng qua rồi gật đầu: “Ừ, ảnh chụp cũng bóng bẩy như người thật.”

Tạ Chiêu: “…”

“Anh ta là bạn của cô?”

“Chủ nhà trong tiểu khu.” Tạ Chiêu quay lại giao diện, Lục Thừa Tư nhìn thấy nhóm chat chủ nhà của bọn họ.

“Anh ta đến tìm cô xem mắt?” Lục Thừa Tư có chút kinh ngạc, “Bây giờ nhóm chủ nhà còn có chức năng này?”

“Ây… Mạch não của anh ta khá kỳ lạ.”

“Thật sự rất kỳ lạ.”

Tạ Chiêu: “…”

Không đúng, sao cô cảm giác Lục Thừa Tư nói những lời này như đang vòng vèo mắng cô nhỉ?

Cô không thèm nói chuyện với anh nữa, tiếp tục vào bếp bận rộn. Cô sống trong trang viên với Lục Thừa Tư lâu như vậy, nơi thường gặp nhất mỗi ngày là bàn ăn. Quan sát mấy ngày này, cô đã hiểu sơ về chế độ ăn uống của Lục Thừa Tư.

Vì không để Lục Thừa Tư ăn rồi bị làm sao, cô nấu riêng cho anh một phần ăn giống như của phòng bếp ở trang viên.

Nấu được một nửa, cửa nhà lại bị gõ, Lục Thừa Tư nhìn cửa ra vào, nói với Tạ Chiêu: “Không phải lại tới tìm cô xem mắt chứ?”

“…” Tạ Chiêu lau tay, đi tới cửa nhìn mắt mèo, thấy người đang gõ cửa là bà nội Quách ở đối diện, mới mở cửa, “Bà nội Quách, có chuyện gì không ạ?”

Bà nội Quách bưng một đĩa thịt lợn chiên giòn mới nấu xong, tò mò nhìn vào trong phòng, cười nhẹ nhàng nói với Tạ Chiêu: “Bà vừa mới thấy bọn họ nói cháu trở về trong nhóm chat, đúng lúc hôm nay bà chuẩn bị nấu thịt lợn chiên giòn, nên mang cho cháu một ít. “

“Oa, cám ơn bà nội Quách!”

“Không cần cảm ơn.” Bà nội Quách lại liếc nhìn trong nhà, “Cháu ở đoàn làm phim chắc chắn không được ăn ngon, nhân lúc trở về ăn ngon một chút.”

Tạ Chiêu không ngờ mọi người đều cho rằng cô vào đoàn phim, cô cũng không giải thích với bà nội Quách, chỉ nói: “Cảm ơn bà nội Quách, đúng rồi, mẹ cháu vừa gửi cho cháu một ít rau mẹ cháu tự trồng, cháu lấy cho bà một ít.”

Cô nói xong, đặt đĩa thịt lợn chiên giòn lên bàn, chạy vào bếp lấy ít rau, xếp gọn vào túi rồi mang ra ngoài.

Bà nội Quách đứng ở cửa không tiện đi vào, nhưng không ngừng nhìn ngó trong nhà, thấy Tạ Chiêu bước ra, bà mới cười nói: “Ái chà, rau mẹ cháu trồng đều rất ngon, cảm ơn mẹ cháu giúp bà nhé.”

“Vâng ạ.”

Hai người lại trò chuyện đôi câu, bà nội Quách rốt cuộc không kìm lòng được, hỏi: “Không phải nói bạn trai của cháu tới à?”

Tạ Chiêu: “…”

Được lắm, làm sao đến miệng bà nội Quách đã trực tiếp biến thành bạn trai rồi?

Tạ Chiêu cười nói: “Không phải, bọn họ hiểu lầm. Anh ấy là… Người của đoàn phim.”

“Ồ, ra là vậy.” Bà nội Quách gật đầu, đúng lúc nhìn thấy Lục Thừa Tư đi từ phòng ăn ra. Mắt bà sáng lên nói với Tạ Chiêu: “Thằng nhóc này đẹp trai thế, là diễn viên của đoàn phim hả?”

“À, là… Nam chính ạ.”

“Khó trách đẹp trai như vậy.” Bà nội Quách nhìn thấy Lục Thừa Tư như ý muốn, rốt cuộc bằng lòng quay trở lại nhà. Khi Tạ Chiêu đóng cửa trở lại, Lục Thừa Tư đã trở về phòng ăn. Anh đang nhìn chằm chằm vào thịt lợn chiên giòn trên bàn, Tạ Chiêu ở bên cạnh không khỏi bật cười: “Ha ha ha ha, có phải anh rất muốn ăn thịt lợn chiên giòn đúng không, Tiểu Lục.”

Tiểu Lục: “…”

Anh dời ánh mắt nhìn thịt lợn chiên giòn sang nhìn Tạ Chiêu: “Cô và bà nội Quách có quan hệ rất tốt?”

“Đúng vậy, lúc nào bà nấu món gì ngon cũng chia cho tôi một ít, bà ấy tốt bụng lắm!”

“Bà ấy sống một mình à?”

“Vốn là sống với ông bạn già của bà.” Nói đến đây, Tạ Chiêu thở dài, “Có lần ông nội Quách bị xuất huyết não vào lúc nửa đêm, bà nội Quách cũng vô cùng sợ hãi, may mắn lúc ấy tôi còn ở trong phòng viết bản thảo, chưa ngủ, nghe thấy cửa đối diện có tiếng động, bèn đi ra xem. Tôi gọi xe cấp cứu giúp bà ấy, cùng bà ấy đến bệnh viện. Tiếc là cuối cùng ông nội Quách vẫn không qua khỏi, lúc đầu cảm xúc của bà nội Quách khá tệ, tôi cũng lo bà nghĩ quẩn, thường xuyên nói chuyện với bà, sau này bà đi du lịch với hội chị em múa quảng trường, khi trở về, tinh thần bà tốt hơn rất nhiều.”

Lục Thừa Tư gật đầu: “Con của bà ấy đâu?”

“Tất cả mọi người đều bận rộn, còn có người ở vùng khác, lúc tang lễ có trở về, về sau lại bận bịu công việc.”

Lục Thừa Tư không nói nữa, Tạ Chiêu nghe thấy trong bếp có tiếng “ùng ục ùng ục”, vỗ tay chạy vào: “Má ơi, canh của con!”

Cô nấu một bát canh cà chua, chiên hai miếng bò bít tết, còn làm rau củ trộn tê cay. Trong trộn tê cay còn có súp lơ xanh, cô gọi Lục Thừa Tư một tiếng, nói với anh: “Súp lơ xanh trong trộn tê cay hoàn toàn khác với súp lơ xanh luộc nước trắng.”

“Ồ.” Lục Thừa Tư thờ ơ đáp lại.

Tạ Chiêu dùng đũa gắp một miếng súp lơ nhỏ, hỏi Lục Thừa Tư: “Anh có muốn nếm thử một chút không?”

“Tôi không muốn nếm thử.”

“Được thôi.” Cô trả súp lơ xanh về, lại đi vào bếp làm việc. Lục Thừa Tư liếc cô một cái, gắp miếng súp lơ nhỏ vừa rồi cho vào miệng ăn.

Súp lơ xanh có gia vị không tệ, mùi vị là lạ mà anh luôn cảm nhận được cũng bị che lại.

Sau khi lén ăn một miếng súp lơ xanh, anh ngồi đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thấy Tạ Chiêu bưng bò bít tết và hai bát cơm trắng đi tới.

“Cô đã nấu bò bít tết còn nấu cơm nữa?” Lục Thừa Tư không hiểu nổi, nhưng anh bị chấn động rất lớn.

Tạ Chiêu nói như chuyện hiển nhiên: “Đúng vậy, món chính với món chính, chắc dạ.”

Lục Thừa Tư: “…”

Tạ Chiêu làm rau củ trộn tê cay cho mình và rau luộc bỏ ít muối cho Lục Thừa Tư đặt cạnh nhau, tương phản rõ nét. Lục Thừa Tư im lặng ăn “cung cấp đặc biệt” của mình, mới ăn được một nửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp: “Cậu chủ, cô Tạ, tôi là Triệu Khoan.”

Tạ Chiêu đi ra mở cửa cho anh ta, Triệu Khoan bước vào, sắc mặt không tốt nói với Lục Thừa Tư: “Cậu chủ, chuyện của Phó Lăng lại xuất hiện biến hoá rồi.”

Lục Thừa Tư nhíu mày, để đũa xuống nhìn anh ta: “Làm sao?”

“Anh ta cung cấp bằng chứng mới, chứng minh đêm đó anh ta thật sự chưa từng ra ngoài.”