Lương Cửu công công trơ mắt mà nhìn Quý Phi nương nương té xỉu ở trước viện, hắn tự dưng run run, chỉ cảm thấy như cả trời sụp xuống.
Nghe giọng nói Thụy Châu ong ong chui vào lỗ tai, hắn nhắc mãi mấy câu "Thỉnh thái y", sau đó gấp đến độ xoay mòng, giọng nói vô thức trở nên sắc nhọn: "Người đâu, đem tiện tì trà trộn đó trói lại cho ta! Còn có các ngươi! Các ngươi nữa, cẩn thận mà đỡ nương nương......"
Vừa dứt lời, hắn liền vô cùng lo lắng mà chạy tới Ngự Thư Phòng, cầu kiến Vạn Tuế Gia.
Ngay lúc Vân Tú nhắm đúng Vương thị rồi giữ chặt, sắc mặt nàng đã trở nên trắng bệch, lúc này còn tệ hơn, một tia huyết sắc cũng không thấy, như là bị kinh sợ tới cực điểm.
Ánh mắt Nghi Quý Phi nhìn nàng khiến lòng người sợ hãi, rồi Nghi Quý Phi đột nhiên ngất càng khiến người ta sợ hãi hơn. Tỳ nữ của Quý Phi tỳ lại nói như vậy, cứ như nàng chính là đầu sỏ gây tội!
Đúng là Đại tổng quản đã tự chọn lựa người hầu hạ ở ngự tiền, nhưng nàng là người do ma ma bên người lão thái quân chuẩn bị, lúc sau lặng lẽ được an bài vào.
Nếu bị bại lộ, tính mạng nàng phải làm sao đây?!
Đột nhiên một đám ngự tiền thị vệ cầm đao phá cửa mà vào, tư thế kia như muốn bắt giữ thích khách, lưỡi dao sắc bén sáng như tuyết chĩa thẳng vào nàng, ánh mắt lạnh băng như muốn ăn tươi nuốt sống...... Vương thị không ngăn được sự tuyệt vọng ập lên tim, nhẹ nhàng ngã ở trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cắn môi kìm lại nước mắt.
Sự tình còn chưa được làm rõ, nàng còn đường sống, nàng không thể gánh lấy ô danh này!
Đồ chặn giấy rơi xuống, liền nghe vang lên một tiếng "Phanh", giờ này khắc này, không ai thương tiếc nàng cả.
Nếu nói Vương thị là tuyệt vọng, thì đầu thư phòng nhỏ bên kia, bàn tay đang lật xem tấu chương của Hoàng Đế bệ hạ run lên. Bút son rơi xuống, không thể tin tưởng mình vừa nghe thấy gì, mặt hắn trầm như nước, bước vèo ra như một trận gió.
"Vạn Tuế Gia, Vạn Tuế Gia!" Lương Cửu công công mặt mày đưa đám, vội vội vàng vàng đuổi theo.
Ngày xuân vừa tới, tiếng chim hót thanh thúy, suối nước chảy róc rách, dệt phủ lại khác hẳn với Tử Cấm Thành, Tây Uyển nơi mà thánh giá dừng chân lại cực kỳ xa hoa lộng lẫy. Giang Ninh chức tạo Tào Tỉ đã xuất hết công sức, mời thợ thủ công xây núi giả rừng cây, dẫn nước chảy vào trong ao, bày ra sự sáng tạo khác người, tất cả không kém gì với Sướиɠ Xuân Viên.
Sau khi ban thưởng cho tâm phúc thay hắn giám sát Giang Nam, cũng gặp xong vài vị quan địa phương có chiến công xuất sắc, đợi bọn họ lui hết ra, hắn liền tâm huyết dâng trào mà khảo sát một phen, lời nói của Bảo Thanh, Bảo Thành đều rất thực tế, các a ca đều xuất sắc. Lại gặp phong cảnh Tây Uyển hết sức động lòng người, làm cho Khang Hi càng tốt lên, nghĩ chờ Tú Tú tỉnh dậy, sau đó hai người nắm tay đi dạo, chẳng phải là vui sướиɠ quá còn gì?
Ai ngờ lại xảy ra việc này!
Nghe Lương Cửu công công lắp bắp mà nhắc tới, bên trong đám người hầu lẫn vào một tỳ nữ dung sắc thượng thừa, Quý Phi nương nương hình như có hiểu lầm, còn nói cái gì mà "Ẩn giấu mỹ nhân như vậy, Hoàng Thượng đúng là có diễm phúc", cuối cùng tức giận đến mức ngất luôn......
Đây chính là phản ứng hắn chưa bao giờ thấy.
Nếu là ngày thường, thì biểu hiện này cho thấy Vân Tú để ý hắn, Khang Hi cao hứng còn không kịp!
Nhưng nếu đến mức khiến thân thể bị thương tổn......
Bây giờ, hắn không rảnh mà lo có ai ủy khuất, cũng không rảnh để bản thân mừng thầm, tất cả lực chú ý đều dồn vào chữ "Ngất", trong đầu liên tục xẹt qua mấy ý niệm, đáy lòng vừa giận vừa lo.
Nhanh chóng tới cửa viện ở ngoài, hắn thấy mấy người thị vệ tôi tớ quỳ một đống, Thụy Châu xoa khóe mắt đẫm nước mắt, không nhịn được mà kêu "Nương nương".
Dù Vân Tú đang hôn mê, nhưng vẫn nhíu chặt mi tâm, thấy vậy, Khang Hi nhắm rồi mở mắt, trái tim bị véo đến đau, sắc mặt trầm đến dọa người.
Hắn xen vào bế Quý Phi lên, từ kẽ răng gằn giọng ra mấy chữ: "Thái y đâu?"
Lương Cửu công công cúi eo, thiếu chút là cúi tới nền đất, run run thấp giọng nói: "Bẩm Vạn Tuế Gia, nô tài, nô tài đã tống cổ người đi gọi, cao lắm nửa chung trà sẽ đến ngay."
Nghe vậy, sắc mặt Khang Hi vẫn không hòa hoãn chút nào, hắn ôm Vân Tú, sải bước đi về hướng phòng ngủ.
Vị tỳ nữ nhan sắc xuất chúng mà Lương Cửu công công nhắc tới, khiến Quý Phi hôn mê, lúc này đang bị thị vệ chĩa đao vào, bị trói quỳ gối một bên, tư thế này rất khó khiến người ta bỏ qua nàng.
Lúc bước ngang qua, bước chân Khang Hi chợt dừng lại, rũ mắt nhìn nàng một cái.
Ánh mắt không mang theo cảm tình, hung ác nham hiểm đến cực điểm, giống như đang nhìn một vật chết, cho dù sắc đẹp trước mặt, nhưng hắn cũng không có một chút động dung.
Đối diện với uy nghiêm của đế vương cũng đã đủ sợ, đằng này ánh mắt của Hoàng Đế còn như vậy, khiến toàn thân Vương thị run rẩy cả lên. Nàng mềm mại ngã xuống trên mặt đất, trong mắt ầng ậc nước mắt, thở phì phò, sinh ra thêm nhiều hơn sự sợ hãi và khủng hoảng!
Nàng chỉ lỡ nhìn vào mắt Quý Phi một cái, sao đột nhiên mọi thứ lại thay đổi cả rồi?
Đầu óc thẫn thờ một cái chớp mắt, nàng bóp chặt mu bàn tay, hít sâu một hơi, âm thầm cảnh tỉnh chính mình, không thể vừa vào trận mà đã rối được.
Nàng hơi hơi cúi đầu, lộ ra một phần cổ trắng nõn nà, nhẹ nhàng nức nở nói: "Hoàng Thượng, nô tỳ oan uổng, nô tỳ bị oan uổng."
Quả thật, Vương thị không hề phụ danh hào mỹ nhân Giang Nam, dung nhan không phân cao thấp với Lương tần. Tiếng nói nhẹ nhàng, giống như chim hót, cái khó có chính là sự nhu nhược ẩn dưới thái độ bình tĩnh nhẹ nhàng kia, như trong xương tủy chảy sâu dòng máu kiêu ngạo, quanh quẩn trong đó là khí độ nho nhã văn chương, đúng là loại nữ tữ khiến cho nam tử có ham muốn chinh phục nhất.
Còn phản ứng chấn kinh sau khi bị Vân Tú phát hiện vừa nãy, có bảy phần thật ba phần giả, mục đích vì sao, thì cũng chỉ có chính nàng mới biết được.
Nhưng mà, cho dù là mỹ nhân tuyệt đẹp, thì sau khi bị trói gô, nhan sắc diễm lệ cũng coi như là bị suy giảm cực nhiều.
"Kéo xuống tra khảo cho kỹ." Đối với sự ẩn tình của mỹ nhân đưa ra, Khang Hi không có tâm tư tiếp thu, phảng phất giống như không thấy.
Hắn chuyển tầm mắt hung ác nham hiểm đi, thay vào là lửa giận ngập trời, nói từng câu từng chữ: "Điều tra rõ xem là ai phái tới. Cả gan làm cho Quý Phi ngất, muốn ly gián tinh nghĩa của trẫm và Quý Phi......"
Lời chưa nói hết đã khiến mấy người hầu hạ run lập cập, không chỉ có Lương Cửu công công, ngay cả bội đao đang được thị vệ ngự tiền cầm trong tay cũng run lên, phát ra âm thanh vù vù.
"......" Một chuỗi nước mắt cuồn cuộn mà rơi xuống, Vương thị bỗng nhiên mở to đôi mắt lấp lánh, lúc này nàng bị hoảng thật sự.
Ly gián tình nghĩa Thánh Thượng và Quý Phi?
Nàng nào dám?!
Không kịp biện giải cho chính mình, Lương Cửu công công bên cạnh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng, xua xua tay: "Người đâu, kéo xuống đi ——"
[Editor: Bánh Tai Heo - s1apihd.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Tại Hiệt Phương Đường.
"Nghi Quý Phi hôn mê ở Tây Uyển?" Lão phu nhân đứng phắt dậy, "Xảy ra chuyện gì?"
Ma ma bên người há miệng thở dốc, nhỏ giọng nói: "Này...... Lão nô cũng không quá rõ ràng. Có người vẩy nước quét nhà truyền lời tới, nói Quý Phi tới hầu bạn với vạn tuế, thấy được Vương thị hầu hạ ở ngự tiền, giận quá liền ngất......"
Lời nói ma ma chững lại, tràn đầy sự không thể tin, ấp úng tiếp tục nói: "Vạn Tuế Gia giận tựa lôi đình, cho người dẫn Vương thị đi thẩm vấn, nói muốn tra ra người làm chủ phía sau âm mưu, tra xem ai dám, dám lớn gan mà ly gián tình nghĩa của hắn và Quý Phi."
Nếu nói về tâm tình của lão phu nhân lúc này, đó chính là khó có thể hiểu, không thể tin.
Quá mức thái quá, quá mức vớ vẩn. Gì cơ, đây là thật ư?
Hôn mê...... Nghi Quý Phi vậy mà ghen tị tới mức đó, gầy yếu tới nỗi đó sao??
Còn có người đứng sau.
Làm gì có người đứng sau âm mưu nào! Vạn Tuế Gia của ta ơi, Vương thị là mỹ nhân do Tào gia và Lý gia muốn hiến cho ngài a!
Đều nói gần quan được ban lộc, nàng khổ tâm cho người an bài, muốn tạo thành một giai thoại cạnh chàng đọc sách có nàng ở bên, thủ đoạn che giấu cực kỳ tốt, chắc chắn sẽ không để Nghi Quý Phi nhìn ra manh mối, sao lại thành như bây giờ?
Trước mắt lão phu nhân tối sầm, nắm lấy tay ma ma, sau một lúc lâu cũng nói không nên lời, gắng gượng không có ngã ngồi trên mặt đất.
Sắc đẹp trước mặt, sao Hoàng Thượng có thể không động tâm chứ?
Đã tới nước này, nàng không thể thờ ơ được nữa.
Nếu đã muốn tra, chắc chắn sẽ tra ra được nàng và con dâu; Kế sách hiện giờ, chỉ có thể đổi thành Vương thị đã vào dệt phủ từ năm ngoái, tay chân lanh lẹ, bởi vì một người hầu mà Đại tổng quản chọn không được khoẻ, nên nàng làm chủ, đổi Vương thị sang. Vương thị tuyệt đối không có ý muốn trèo cao, càng không phải người bụng dạ khó lường!
Vạn Tuế Gia nể mặt nàng, chắc chắn sẽ tha cho Vương thị một mạng.
Còn Quý Phi.....
"Mau, báo cho lão gia và đại gia, nói Lý thị cùng đến Tây Uyển với ta, phụng dưỡng Quý Phi......" Lão phu nhân thở dài, cắn răng nói ra mấy lời này, rồi sau đó phân phó nói, "Kêu cả đại phu trong phủ, mang dược liệu tốt nhất từ nhà kho tới, mau lên!"
Cùng lúc đó, ở Tây Uyển.
Trên long sàn, hô hấp của Vân Tú dần đều lại. Khang Hi sắc mặt trầm ngưng ngồi bên giường, ngón cái mềm nhẹ vỗ về mi tâm đang nhíu chặt của nàng, cung nhân hầu hạ không dám thở mạnh, chỉ có mỗi Thụy Châu hồng mắt, hạ giọng nói với thái y: "Nương nương thường rất khoẻ mạnh, chưa có bệnh vặt bao giờ. Chỉ do lúc này giận quá hại thân......"
Khang Hi nhẹ nhàng gật đầu, trầm giọng hỏi: "Ngươi nhưng nhìn ra được gì không? Khi nài Quý Phi có thể tỉnh lại?"
Thái y đi theo cẩn trọng mà bắt mạch.
Giận quá hại thân?
Không giống a.
Nguyên nhân tạo thành hôn mê không phải vì giận, bởi nếu vậy mạch sẽ không như này. Hắn biết rõ mạch tượng khi tức giận, hỏa khí rất nhiều, nhưng hỏa khí của Quý Phi nương nương...... ừm, không quá rõ ràng nha.
Bất quá, cảm xúc dao động thì là thật.
Trộm liếc mắt Hoàng Đế, thái y trầm ngâm một lát, vuốt vuốt râu dài, thay đổi một tư thế bắt mạch khác.
Dường như đã nhận ra cái gì không thích hợp, đôi mắt hắn dần trợn to, hoang mang bay hết, hiện lên vui mừng rõ ràng đến cực điểm, này, này.....
"Chúc mừng Vạn Tuế Gia, chúc mừng Vạn Tuế Gia!" Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, thái y cẩn thận bước lên phía trên, nét mặt toả sáng vui cười, "Hoạt mạch*, đây là hoạt mạch. Quý Phi nương nương có hỉ, chưa đến hai tháng!"
*hoạt mạch: là mạch đến đi rất lưu lợi, có cảm giác như dưới ngón tay có những hạt châu lăn, thường gặp ở trẻ em, phụ nữ khi có kinh hay có thai.
Trong lúc nhất thời, cả phòng trở nên yên tĩnh.
Lương Cửu công công mặt đầy xúc động há to miệng, Thụy Châu lau mặt đầy nước mắt trừng lớn mắt, phản ứng lớn nhất đó là đương kim thánh thượng mặt trầm như nước, rất là lo âu, hắn đứng bật dậy, nhưng do quá gấp mà té ngã ở bên giường.
"......" Lương Cửu công công đang tính chúc mừng thì mắc nghẹn, nhỏ nhẹ mà gọi câu, "Vạn Tuế Gia?"
Khang Hi liếc hắn một cái, kìm nén sự vui sướиɠ đang trào lên từ đáy lòng, khụ một tiếng, chậm rãi nói: "Không có việc gì."
Sau đó, âm thanh chúc mừng ồ ạt vang lên, chui vào vành tai của Hoàng Đế, sự mừng như điên thay thế lửa giận ngập tràn, ngay sau đó chuyển thành sầu lo cùng thương tiếc dày đặc.
Ra là có thai, hèn gì Tú Tú khác thường như thế.
Thai phụ vốn rất mẫn cảm hay lo âu, đã vi hành vất vả, còn thấy tỳ nữ bụng dạ khó lường, từ đó dẫn đến hiểu lầm, nghĩ tới nhiều chuyện khác!
Như vậy, đúng là không thể khống chế lửa giận và ghen tuông, mọi chuyện đúng là rất hợp lý.
Hắn xua xua tay, thu hồi tươi cười toe toét trên mặt, sau đó tiếp tục trở nên nghiêm nghị, thấp giọng hỏi thái y: "Mạch tượng hoạt mạch có khoẻ mạnh không? Khi nào Quý Phi có thể tỉnh? Có cần uống chén thuốc hạ hỏa không?"
Hạ hỏa?
Thuốc này không đúng bệnh nha Vạn Tuế Gia.
"Vạn Tuế Gia đừng vội, xin để cho lão thần xem!" Bàn tay đang vuốt râu dài của thái y run lên, kém chút vặn đống râu thành sâu lông, nghe vậy liền vô cùng trịnh trọng, nín thở một lát, lại lần nữa bắt mạch.
Mới vừa rồi khám ra có hỉ, hắn chỉ tìm tòi qua loa. Sau một lúc lâu, ánh mắt thái y hơi ngưng: "Kỳ lạ. Trước giờ thân thể nương nương khoẻ mạnh, nhưng mạch tượng này có chút không ổn......"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên thái y cảm thấy một cổ hàn khí đẩy từ gót chân lêи đỉиɦ đầu, hắn dừng một chút, vội nói: "Chỉ là hơi hỗn loạn, nhưng căn nguyên lại rất chắc! Chỉ cần một liều thuốc dưỡng thai là tốt ngay."
Lời này vừa nói ra, mắt phượng lạnh lẽo của Hoàng Đế liền tản đi.
Không đợi Khang Hi mở miệng, thái y lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, suy nghĩ nói: "Nương nương theo vạn tuế vi hành phía Nam, lặn lội đường xa rất là mệt mỏi, mạch tượng như thế coi như cũng bình thường."
Nhưng sao lại ngất chứ?
"Đúng rồi, Thụy Châu cô nương, hôm nay nương nương đã ăn cái, hay có ngửi mùi hương gì không?"
Thai tượng những nương nương trong cung bất ổn cũng như phụ nhân trong nhà, trừ nguyên nhân tích tụ lo lắng trong lòng, thì đều do đồ ăn hoặc là huân hương hay vật trang trí có vấn đề.
Thụy Châu cũng biết được tầm quan trọng của chuyện này, vội vàng trả lời: "Đồ ăn sáng có dùng cháo thanh đạm, giờ ngọ chỉ dùng mấy khối bánh hoa quế, cũng không phải điểm tâm của dệt phủ. Còn huân hương, nương nương vẫn chưa dùng......"
Thụy Châu dừng lại, rồi sau đó nhăn mi: "Nô tỳ nhớ ra rồi. Chính điện mà nương nương vào ở, đệm chăn kia như đã được phủ huân hương, có hương hoa quả, nhưng ngửi hồi lâu, không giống như là mùi xạ hương. Nương nương ngửi nó, ngủ tầm hai canh giờ......"
Người mang thai không được chạm vào xạ hương, ngay cả nữ tử bình thường cũng vậy, vì mùi xạ hương nghe nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến sinh dục. Đổng ma ma và các nàng sống trong thâm cung đã lâu, nên rất rõ mấy việc này, sẽ không lưu lại tại họa ngầm bên người chủ tử, còn hương hoa quả thì lại không sao.
Thái y thở ra một hơi, có vẻ có chút kích động, hẳn là do cái đệm chăn này.
"Hương hoa quả sao? Nương nương có thai chưa đến hai tháng, không được ngửi mùi hương quá nồng. Mặc dù mùi hương cực thanh, nhưng ngửi tầm hai canh giờ cũng chịu không nổi! Ngoài ra, hương hoa quả nếu như bị ám tại một chỗ quá lâu, sẽ hợp với những hương khác mà tạo thành độc tính, có thể nói khá nguy hiểm."
Hắn lắc lắc đầu, ngay sau đó nói: "Lão thần cần ngửi thử. Nếu thật là huân hương đó, khụ...... Sau đó lại do giận quá, nên nương nương mới ngất đi. Nếu uống thuốc và loại bỏ mùi hương đó, thì không bao lâu nương nương liền sẽ tỉnh lại."
Thái y nhanh chóng đưa ra cả đống dược liệu, nhưng chúng nó đều có điểm giống nhau —— tất cả đều không có công hiệu hạ hỏa, lúc này, ai cũng không chú ý tới.*
*Ý là Vân Tú bị ngất do huân hương, không phải do tức giận bốc hỏa, mà thái y cũng giấu dùm á mọi người, nói vậy nghe cho thương =))
Thụy Châu hít một ngụm khí lạnh, nắm chặt tay, huân hương trong chăn đệm, giận quá hại thân......
Đều do các nàng sơ hở, không có phát hiện tiểu chủ tử đến, đã làm nương nương chịu khổ!
Nghe xong, sắc mặt Khang Hi càng ngày càng trầm, "Người đâu!"
"Thụy Châu, ngươi cầm phương thuốc, đến thiện phòng làm một chén thuốc dưỡng thai. Thị vệ, dẫn thái y đi đến phòng ngủ Quý Phi một chuyến, thời gian cao nhất là nửa canh giờ. Còn tiện tì kia ——" hắn xoay chuyển nhẫn ban chỉ, trong mắt hàm chứa lạnh lẽo, "Đã thẩm vấn xong chưa?"
"Bẩm Vạn Tuế Gia, đã khai ra rồi." Lương Cửu công công mới vừa đi ra ngoài một chuyến, rồi lại lần nữa xuất hiện bên người chủ tử, há miệng thở dốc, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
"Như thế nào, không nói được?"
"Do thê tử của Tào thị vệ là Lý thị đưa vào Tây Uyển," Lương Cửu công công rụt cổ như chim cút, thanh âm càng ngày càng nhỏ, "...... Là lão thái quân an bài đến ngự tiền hầu hạ ngài."
Có trời mới biết, lúc Vương thị mở miệng, Lương Cửu công công bị hù đến nhảy dựng.
Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*, việc hầu hạ ở ngự tiền này, còn không phải là đưa mỹ nhân cho vạn tuế sao?
*Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau; mỗi người mỗi ý.
Trách không được Quý Phi nương nương lại phản ứng như thế.
Tưởng tượng đến việc này, trong lòng Đại tổng quản hết sức không vui, thậm chí có chút nghiến răng nghiến lợi, hắn và Vạn Tuế Gia đều bị gánh tội thay người khác.
Hắn oan ức a!
Bị người hại đến khổ!
Động tác xoay nhẫn ban chỉ của Khang Hi dừng một chút, tức giận cứng lại, như không thể tin tưởng: "Lão thái quân. Vị lão thái quân nào?"
Lương Cửu công công cúi đầu xuống, còn có vị lão thái quân nào nữa?
Đương nhiên là ma ma Tôn thị hầu hạ khi Hoàng Thượng còn bé a.
Lúc này, Tào phủ coi như toang. Làm cho Quý Phi nương nương ngất, suýt chút là hại tiểu chủ tử trong bụng nương nương, ha hả, nếu mà còn không đến thỉnh tội......
Mặc dù Hoàng Thượng nhớ tình bạn cũ, mặc dù thánh quyến rất nhiều, nhưng so với Quý Phi nương nương, đúng rồi, sau nương nương còn có Thái Tử gia, Tứ công chúa, Ngũ a ca và Cửu a ca.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, còn phải nói sao?
Ngự tiền thị vệ gác đao bên hông, dẫn theo thái y đến chính viện, cơ hồ lật tung phòng ngủ của Nghi Quý Phi lên, không bao lâu, mọi người trong dệt phủ đều biết được.
Từ đó, liền lan ra lời đồn Nghi Quý Phi bị nữ tử ý muốn bò lên giường chọc cho ngất, Hoàng Thượng tức giận không thôi, hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt người đứng sau âm mưu.
Nhất thời, ai cũng hoảng sợ, sự vui sướиɠ vì Hoàng Thượng giá lâm như có bóng ma bao trùm khiến nhạt dần đi, biến cố lần này, Tào gia sẽ bị liên lụy sao?
"Nương!" Tiếng nói Dận Kỳ mang theo tiếng khóc nức nở vang lên, "Hoàng A Mã, nương đã tỉnh chưa?"
Thái tử cầm tay hắn, sắc mặt ẩn ẩn nén giận, có vẻ đã biết hết mọi chuyện.
Nữ quyến Tào gia, ỷ vào Hoàng A Mã sủng mà quá làm càn, thánh giá mới đến ngày đầu tiên, vậy mà mưu đồ đưa mỹ nhân đến tìm sủng, khiến Nghi mẫu phi hôn mê bất tỉnh, quả thực quá tày trời!
Tào Tỉ, Tào Dần cũng biết sao?
Nhìn thấy hai a ca, sắc mặt Khang Hi đang âm trầm cũng trở nên ôn hòa chút: "Dận Kỳ đừng sợ, nương sẽ nhanh tỉnh thôi."
Lúc thái y kiểm tra xong, nói đệm chăn không có độc, nhưng huân hương trong đó lại có hại với thai phụ. Hắn thở hổn hển trở lại Tây Uyển, vô cùng lo lắng mà chế thuốc, sau đó để Hoàng Đế đút cho Quý Phi uống, giờ cũng đã qua một hồi lâu.
Cho nên câu trả lời này của Khang Hi, cũng không phải chỉ nói qua loa để dỗ nhi tử.
Đúng lúc này, bên ngoài bình phong truyền đến tiếng bẩm báo: "Vạn Tuế Gia, thị vệ Tào Dần đem theo một xe dược liệu cầu kiến......"
Nghe xong, thái tử hơi hơi nhăn mi lại, Khang Hi xoa xoa giữa trán, cuối cùng nói: "Để dược liệu ở đó, nói hắn ở chờ ở ngoài. Truyền Tôn ma ma cùng Lý thị vào đi."
Bên ngoài, lão phu nhân chống quải trượng, Lý thị đứng sau nàng một bước, đứng đến mức chân đã tê rần, nhưng lại không dám lộ ra mảy may khó chịu.
Trước đó một canh giờ, nàng và mẫu thân cầu kiến Thánh Thượng, nói muốn hầu bệnh cho Nghi Quý Phi, nhưng bị Lương Đại tổng quản ngăn ở bên ngoài. Đại tổng quản cười tủm tỉm: "Vạn Tuế Gia đang bồi Quý Phi nương nương, chưa rảnh rỗi, thỉnh lão thái quân và phu nhân chờ một chút."
Chờ một chút đó là một canh giờ.
Cuối cùng cũng có thể đi vào, nhưng Lý thị lại không có nhiều vui sướиɠ. Bất an, thấp thỏm, thậm chí sợ hãi, tất cả đều tràn ngập trong lòng, sao mọi chuyện lại đến nỗi này!
Cũng không biết Vương thị kia sao rồi?
Việc Quý Phi hôn mê, nàng không tin. Nàng nghĩ, bất quá chỉ là ghen tị mà thôi, vì muốn độc chiếm Thánh Thượng nên mượn cớ này xua đuổi mỹ nhân, đã vậy còn lớn lối như thế, lời đồn đãi ương ngạnh kiêu ngạo quả nhiên không phải giả.
Vừa thấy Khang Hi, lão phu nhân run rẩy mà quỳ xuống lạy, Lý thị phủ phục trên mặt đất, cũng không dám nghĩ nhiều.
Hoàng Đế ở ngoài bình phong gặp các nàng, thái tử và Dận Kỳ ở trong phòng. Lúc này, không còn nâng dậy, cũng không còn âm thanh "Ma ma miễn lễ" kia nữa, lòng lão phu nhân trầm xuống, chỉ phải quỳ, đưa ra lời giải thích: "Mong Vạn Tuế Gia minh giám, Vương thị vào dệt phủ cuối năm ngoái, lão thân thấy nàng tay chân lanh lẹ...... Không có ý muốn trèo cao, mong Vạn Tuế Gia tha nàng một mạng!"
Thái tử kém chút cười ra tiếng.
Tay chân lanh lẹ?
Cái cớ này thật hay a.
Khang Hi nhìn Tôn thị, vị này là ma ma đã đi theo bên cạnh hắn từ lúc hắn còn nhỏ, cũng là mẫu thân của thư đồng Tào Dần.
Lý Húc chọn mỹ nhân, muốn thông qua tay Tào phủ mà hiến cho hắn, việc này nếu để mọi người biết, có lẽ còn sẽ khen một câu "Trung thành". Bọn họ nghĩ rằng nhiều lắm hắn cũng sẽ chỉ mắng một câu, sau đó không thu nạp mà thôi, chẳng lẽ còn cách chức quan bọn họ sao?
Giấu thật sâu, đến bây giờ cũng không chịu nói thật, vẫn cầu hắn tha cho Vương thị.
Vương thị, ý đồ đáng chết!
Đối với Hoàng Đế, hắn không có ngại mắng nữ nhân. Nhưng lão phu nhân đã lớn tuổi, chung quy hắn vẫn là nhớ tình xưa, không có mở miệng. Còn Lý thị, thê tử Tào Dần đang quỳ gối một bên thì.....
Khang Hi nhàn nhạt nói: "Quý Phi mang thai, lại bị Vương thị làm cho tức giận đến mức thai tượng bất ổn. Chỉ dựa vào điểm này, trẫm đã có thể bắt Tử Thanh hưu thê."
Quý Phi có thai?!
Hai chữ "Hưu thê" vừa ra, Lý thị thoáng chốc kinh sợ không thôi, cả người nàng mềm oặt. Rốt cuộc nàng bất chấp mọi thứ, liên tục dập đầu khóc ròng nói: "Vạn Tuế Gia, thϊếp thân cầu Vạn Tuế Gia khai ân......"
Lão phu nhân cố chống đỡ để không ngã xuống, nội tâm cũng vô cùng kinh sợ.
Khang Hi còn đang muốn mở miệng, thì nghe tiếng nói kinh hỉ của Dận Kỳ bên trong: "Nương, ngươi tỉnh rồi!"
Trong phút chốc bỗng nhiên có một cơn gió xẹt qua, cả người Lý thị run rẩy, lúc phản ứng lại thì Hoàng Đế đã không thấy bóng người.
Vân Tú cố hết sức mà dựa vào gối mềm, thấy thái tử cùng Dận Kỳ canh giữ ở trước giường, mặt mày nhu hòa vài phần. Còn chưa có nhu hòa bao lâu, đột nhiên thoáng nhìn thấy Lương Cửu công công, cùng với Hoàng Đế vội vàng chạy tới, trên mặt nàng thoáng chốc không còn tươi cười.
"Hoàng Thượng cứ việc tìm nàng " kiều " trong kim ốc tàng kiều kia đi, tìm ta làm gì?" Nàng cười như không cười, "Chàng đọc sách có nàng ngồi mài mực cho, quá sung sướиɠ mà. Người không biết mà nhìn vào, có lẽ còn cho rằng dệt phủ là chỗ câu khách đó, tỳ nữ trong đây ai cũng dung mạo tựa thiên tiên, còn cực phẩm hơn các nuong nương trong cung nha."
Thái tử hơi hơi nghiêng đầu, nghẹn cười, thuận tiện che kín lỗ tai Dận Kỳ.
Bên ngoài bình phong, lão phu nhân trừng lớn mắt, Quý Phi dám nói chuyện như thế với vạn tuế sao!
Khang Hi nghẹn trân trối, trên mặt lúc trắng lúc xanh, hắn đúng là sợ khi nàng há mồm nhất.
"Lương Cửu công công!" Giọng điệu Hoàng Đế nghe vào hơi có chút nghiến răng nghiến lợi.
Nghĩ lại thì, Tú Tú để ý hắn như vậy, sao cũng không chịu yếu thế, mùi dấm đều bay đến cả mười dặm ra ngoài rồi.
Cả lòng mềm xuống như nhéo ra nước, sau lại nhớ tới nàng mang thai, lại càng nhu tình hơn.
Lương Cửu công công bị đạp mông, khóc không ra nước mắt mà tiến lên, "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Nương nương, vì tiểu a ca trong bụng, ngài cũng không thể tức giận a."
Ngay sau đó, hắn giải thích đầu đuôi một lần, giải thích đến miệng đắng lưỡi khô, hận không thể rót 80 chén nước mà uống: "...... Ngài đừng oan uổng Vạn Tuế Gia, oan uổng nô tài a nương nương! Tỳ nữ có ý đồ ly gián kia đã bị Vạn Tuế Gia nhìn thấu chiêu trò. Vạn Tuế Gia còn nói, Vương thị xấu mù, không bằng một cọng tóc của ngài, đôi mắt hắn còn tốt lắm, vẫn chưa có mù đâu."
Nghe được trong lời nói có sự tranh công, Vân Tú: "......"
Thụy Châu cười nói: "Vạn Tuế Gia anh minh thần võ, sao có thể phụ lòng nương nương? Nương nương cứ yên tâm nha."
Vân Tú ngẩn ngơ, đầu tiên là vô thức mà sờ sờ bụng nhỏ, rồi sau đó ngẩng đầu, thần sắc vô cùng phức tạp.
Ra là nàng hiểu lầm.
Nhưng bọn họ nói gì cơ?
Giận quá thương thần?
Bị Vương thị làm giận đến hôn mê bất tỉnh?!
Thanh danh của bổn cung đều hỏng hết rồi.
Sau một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần, Vân Tú giận sôi máu, cũng lười đếm xỉa đến Khang Hi đang đứng trong góc "lén nhìn" nàng, vô cùng nhạy bén mà bắt được ý mình muốn: "Lão thái quân và phu nhân của Tào thị vệ muốn hầu bệnh cho bổn cung?"
Lương Cửu công công "Ách" một tiếng, trộm nhìn người trong góc một cái, ngay sau đó gật đầu dạ vâng.
Phản ứng của nương nương không đúng a.
Không phải là nên tâm sự với Hoàng Thượng sao?
Còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, chỉ nghe Quý Phi nương nương cười nói: "Vậy liền cho các nàng vào đi."
Hiện giờ, lão phu nhân hối hận, Lý thị cũng hối hận.
Vân Tú nhìn cảnh này, lúc sáng sớm, các nàng còn có chút không tình nguyện khi hành lễ, giờ thì khác rồi, đúng là co được dãn được.
Nhẹ nhàng nâng cằm Lý thị, nàng nhìn thẳng vào bên trong đôi mắt đẫm lệ của nàng.
Vân Tú khẽ lướt nhẹ qua lông mi đang run rẩy của nàng, nhẹ nhàng nói: "Bổn cung còn chưa có chết đâu, vậy mà đã vội tặng người cho Hoàng Thượng rồi à? Về nói lại cho Lý Húc, chỉ cần một ngày bổn cung còn sống, thì nên dẹp tâm tư của hắn đi. Đúng rồi, mỹ nhân mà hắn tìm được, đem làm thϊếp cho Tào thị vệ đi, để kêu ngươi tỷ tỷ, ngươi thấy được không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tú Tú: Thanh danh ta quét ra bãi rác cả rồi...
Tú Tú: Bắt đầu trả đũa!
Nội tâm Tú Tú: Đừng để ta nghe lại bốn chữ giận quá hại thân thêm lần nào nữa.