So với Hoàng Quý Phi còn chưa khỏi hẳn, tâm tư xoay chuyển liên hồi vẫn cố gắng đến dự tiệc, thì Huệ phi có vẻ thong dong hơn nhiều.
Nàng vô cùng khϊếp sợ hành động nắm tay Nghi phi của Hoàng Thượng, sau khi sắc mặt khẽ biến thì cũng nhanh chóng khôi phục lại ý cười thân thiết, đến khi yến hội diễn ra được hơn phân nửa thời gian, nàng dẫn đầu lên tiếng đánh vỡ yên tĩnh.
Huệ phi nhấp một ngụm trà xanh, ngay sau đó buông chung trà, cười nói: "Vẫn là Nghi phi muội muội nuôi hài tử khéo nhất. Nhìn Ngũ a ca thử xem, cả Cửu a ca đã được một tháng nữa, đứa nào cũng khỏe, ngoan ngoan ngoãn ngoãn khiến người ta yêu không thôi, đâu giống Dận Thì, lúc nào cũng xởi lởi quá hiếu động, thần thϊếp muốn trị cũng không được! Hoàng Thượng đúng là nên thưởng cho muội muội mới phải."
Trong lời nói, vừa khen Vân Tú, cũng không quên tiện thể nhắc tới Đại a ca, từng câu từng chữ đều toát ra phong phạm đoan trang không thể bắt bẻ được. Sau khi phụng chỉ cùng xử lý chuyện hậu cung, bây giờ Huệ phi càng như hổ thêm cánh, tự tin không tả được.
Nàng nói cũng không sai, Đại a ca thấy mấy người thái tử đi ra phía sau điện, nào còn ngồi yên được? Hắn vội vàng ăn một lát liền nhìn sang rồi chắp tay với Khang Hi, khiến Hoàng Đế cười to, vẫy vẫy tay phê chuẩn thỉnh cầu của hắn.
Nàng vừa dứt lời, Vinh phi cười như không cười liếc nhìn nàng một cái, đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên, người từ trước đến nay không hề có cảm giác tồn tại là An tần Lý thị lại thuận miệng tiếp lời Huệ phi.
"Huệ phi nương nương nói cực kỳ đúng," An tần ôn hòa nói, "Nghi phi nương nương không chỉ có nuôi hài tử khéo. Mà sau khi ở cữ lại còn mỹ miều hơn vài phần, dung nhan chói lọi rạng rỡ, thực sự khiến thần thϊếp tự thấy hổ thẹn......"
Nghe lời này, thần sắc các nương nương đều trở nên khác nhau. Có nhiều người cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là An tần và Kính tần, giữa mày hai người đăm chiêu, lộ ra dáng vẻ muốn tìm tòi nghiên cứu.
Chuyện An tần tiếp lời thì không đề cập tới, nhưng mà mấy năm nay An tần dần dần không được sủng ái, nàng ấy cũng không tranh không đoạt, an phận làm người vô hình...... Vậy mà hôm nay lại đổi tính, còn nói ra mấy lời khen tặng!
Vân Tú quét mắt nhìn An tần, sau đó đến Huệ phi, trong lòng thoáng chốc hiểu rõ.
Đức phi thành Ô tần, phi vị xuất hiện chỗ trống, thời gian tới, hậu cung sợ là khó mà yên tĩnh được. Mấy nương nương đang ngồi ở tần vị đều muốn chui vào chỗ trống kia, ngay cả An tần "không tranh không đoạt" còn như vậy, tự nhiên mấy người kia cũng sẽ không ngồi im không làm gì.
Động tác của Huệ phi thật nhanh, Thái Hoàng Thái Hậu vừa ban hạ ý chỉ, nàng liền móc nối ngay với An tần, người im ỉm nhất. Vân Tú thấy cảnh tương lai trong giấc mơ, tự nhiên cũng biết vì sao nàng làm vậy.
An tần xuất thân từ Hán quân kỳ, tuy không được sủng, nhưng bối cảnh thực sự không thể khinh thường.
Tổ phụ của nàng là Hán tướng Lý Vĩnh Phương đã quy phục Đại Thanh, được Thái Tông Hoàng Đế cực kỳ tín nhiệm; từ đời ông cha, gia tộc Lý gia đều cắm rễ trong lục doanh, đã lập nên nhiều công lao hiển hách. Cũng nhờ như vậy, năm thứ 16 khi Khang Hi đồng loạt sắc phong, An tần đứng đầu trong sáu tần, nhưng lại không nổi bật bằng Huệ tần.
Sau khi Lý Vĩnh Phương bệnh chết, Lý gia không có trụ cột, nên dần dần đi xuống. Nhưng công lao tích lũy nhiều đời vẫn còn đó, uy vọng của gia tộc ở Hán quân kỳ cũng không biến mất.
Huệ phi, nàng làm vậy là đang lót đường cho Dận Thì chứ còn gì nữa!
Chuyện này chắc chắn có Minh Châu nhúng tay vào......
Trong nháy mắt, Vân Tú đã suy nghĩ cẩn thận toàn bộ gốc rễ mọi chuyện, biểu tình hơi trầm, đột nhiên có chút phiền chán.
Tranh đoạt phi vị không liên quan đến nàng, các nàng thích đấu như thế nào thì đấu, nhưng đợt này có khi lại liên lụy đến cả trên triều.
Huệ phi còn muốn mượn sức của nàng, mượn sức gia tộc Quách Lạc La, sau này còn chưa biết sẽ làm ra chuyện gì nữa, mà bên Tác Ngạch Đồ cũng thế.
Buổi tiệc đầy tháng này, hắn để phu nhân của hắn đem đến một món hạ lễ vô cùng tinh mỹ cho Dực Khôn Cung, mấy ngày trước, a mã còn truyền tin tới nói, Hách Xá Lí thị phái người tới Thịnh Kinh, trong lời nói lộ ra ý đồ muốn hợp tác, sau đó cũng đưa hậu lễ.
Sau khi Hoàng Thượng rửa sạch Nội Vụ Phủ, mấy tay chân của Bình tần đều bị rút sạch không còn một mảnh, nên có lẽ phía Bình tần sẽ khá là khốn đốn trong thời gian này. Lại thêm việc Huệ phi có quyền tham gia xử lý việc của hậu cung, Tác Ngạch Đồ càng thêm nóng nảy, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách chuyển mục tiêu sang Dực Khôn Cung, nhắm vào nàng mà triển.
......
Nghĩ đến đây, Vân Tú đang gắp đồ ăn liền dừng lại, đuôi lông mày hơi nhướn lên.
Mấy lời mà nàng nói cho thái tử, hình như thái tử vẫn chưa nói cho Tác Ngạch Đồ?
Rất tốt.
Ngay lúc Huệ phi khen Nghi phi, Hoàng Đế đang ngồi trên cao nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt mỉm cười dừng trên người Vân Tú.
Đến khi An tần tiếp lời, Vân Tú vẫn cười nhạt như cũ, nhưng Khang Hi lại nhạy cảm có cảm giác nàng không vui, hắn nghĩ nàng mệt cho nên không muốn đáp lời.
Khang Hi xua xua tay, trầm giọng nói câu, "Ngươi nói rất đúng!" Sau đó chỉ chỉ vào bàn, "Dùng bữa đi."
......
Lập tức có người bị nghẹn họng.
Vốn An tần đang rất cao hứng, ai dè hồi lâu lại nghe Hoàng Thượng đáp lời; Nghe xong, gò má nàng thoáng cứng đờ, trong lòng có bao nhiêu vui mừng cũng bay biến hết, sau đó liền đứng dậy hành lễ, khó khăn mà đáp thưa vâng.
Tất cả những người trong hậu cung này, trừ những thành phần đã từ bỏ tranh sủng, thì ai mà không ghét Quách Lạc La thị?
Được sủng ái nhất hậu cung, còn liên tục sinh con, Hoàng Thượng thì thích thú mà cho nàng ta hống hách.
Ai mà chẳng muốn được như vậy.
An tần cũng tự biết là Nghi phi rất đẹp, nhưng lời khen của Huệ phi cũng chỉ có hai phần là thật tâm, còn lại toàn giả.
Vây mà Hoàng Thượng còn trả lời?!
An tần cảm thấy lạnh lòng, sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với Nghi phi bây giờ là vô cùng phô trương mà không hề có ý muốn che giấu.
Nhưng chuyện này chưa phải đau nhất.
Hắn còn thấy nàng ồn ào nên không muốn nàng nói nữa......
Nhóm phúc tấn* hoàng tộc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẫn là Dụ Thân Vương phúc tấn phản ứng lại đầu tiên, nhẹ nhàng ho một cái, che lại ý cười bên khóe miệng.
*đích phúc tấn: thê của các a ca, thân vương hoặc quận vương. Trắc phúc tấn: thϊếp của các a ca, thân vương hoặc quận vương, ở đây tác giả chỉ ghi là phúc tấn, nhưng trong bữa tiệc lớn thế này, mình nghĩ có vẻ những người này là đích phúc tấn rồi
Vân Tú giơ chiếc đũa, chớp chớp mắt, lộ ra chút ngơ ngác hiếm có.
Nàng còn chưa kịp lễ phép mà từ chối, Hoàng Thượng lại làm cái gì vậy?
Thật vất vả mới ở cữ xong, nàng chưa muốn lại thành cái bia cho người ta ngắm đâu.
Thật sự không nhịn được nữa, Vân Tú nhẹ nhàng trừng mắt liếc Khang Hi một cái, sau đó cũng bị ánh mắt của Khang Hi nhìn sang.
Trong mắt Hoàng Đế, cái này không gọi là "Trừng", mà gọi là "Dỗi", tức khắc hắn cảm thấy thật vui sướиɠ, cảm thấy đồ ăn ngon hơn gấp mấy lần.
Hoàng Quý Phi bình tĩnh thong thả mà dùng bữa, đôi mắt buông xuống; Huệ phi thì nhớ Dận Thì, ăn mà cũng không để tâm đến mùi vị.
Vinh phi nhìn thấy ý cười của Hoàng Thượng, trong lòng ẩn ẩn chua xót; Bình tần nghe thấy mấy lời "Ngươi nói rất đúng" này, trong miệng nghiến răng ken két.
Hay cho một Nghi phi chiếm được sủng ái!
[Editor: Bánh Tai Heo - s1apihd.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......
Tiệc cũng đã lâu lắm rồi, rốt cuộc cũng tới lúc kết thúc. Chờ Khang Hi đứng dậy, mọi người liền đồng loạt quỳ xuống, hô to cung tiễn Hoàng Thượng.
Bình tần hô xong, chậm rãi buông đôi tay đang nắm chặt ra, đột nhiên cảm thấy có một cơn đau đớn truyền đến, thì ra là do móng tay véo mạnh vào lòng bàn tay tạo ra một vết hằn bén nhọn.
Khang Hi sải bước đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Vân Tú liền thoáng ngừng dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Trẫm đi phê sổ con trước, buổi tối lại đến thăm nàng và Dận Đường."
Bên kia, Cửu gia đang bị một đám huynh đệ vây quanh khóc không ra nước mắt.
Một lần nữa hội ngộ với các ca ca, còn chưa kịp than thở vài câu, lão Đại cũng hấp tấp mà tới, câu có câu không mà nói chuyện với thái tử, mà câu nào câu nấy cũng sặc mùi chèn ép.
Chèn ép nhau thì cũng thôi đi, còn lấy hắn ra làm giá đỡ!
Nhìn thấy tay thái tử đang để trên bụng của tiểu oa nhi, Dận Thì than nhẹ một tiếng, nói: "Da thịt Cửu đệ mỏng manh, Nhị đệ phải cẩn thận một tí, lỡ nặng tay quá thì Nghi mẫu phi sẽ đau lòng."
Thần sắc tràn đầy quan tâm lo lắng, hệt như một ca ca biết suy nghĩ cho đệ đệ.
Dận Đường lộp bộp một cái. Lão đại nói tới như vậy, thái tử tuổi còn nhỏ có thể nhịn được không đây?
Dù sao cũng phải cố nhịn a, đừng có gây chuyện ở Dực Khôn Cung, nếu không là ăn hành cả lũ!
Đồng tử của Thái tử hơi co lại, chậm rãi thu tay về, trầm mặc lúc lâu sau đó đồng ý gật gật đầu, cười nói: "Đại ca nói rất đúng. Là Dận Nhưng lỗ mãng, không có suy xét đến cảm thụ của Cửu đệ. Cửu đệ tuy chưa biết nói chuyện, nhưng cũng đã biết nóng biết lạnh như chúng ta. Cổ nhân có câu......"
Dận Đường: "......"
Kế tiếp là một tràng mấy câu kiểu nói có sách, mách có chứng, trọng tâm mấy câu đó chính là: Hắn muốn tôn trọng cảm thụ của đệ đệ, khiêm tốn tiếp thu mấy lời chỉ bảo của ca ca. Biết sai liền sửa, quá ngoan còn gì!
Kiếp trước Dận Đường rất ghét văn thư, các tiên sinh cũng nói hắn từ bé chính là cái tên nghịch ngợm nhất Thượng Thư Phòng. Lúc nào nghe mấy tiên sinh giảng bài, hai mắt của hắn cũng dại ra, đầu váng mắt hoa, mắt đầy sao xẹt, hoàn toàn không biết hôm nay là ngày gì cmnr......
Chớ nói hắn, Đại a ca Dận Thì cũng không tốt hơn là bao.
Một bên là Dận Chân mới học sơ sơ da lông, một bên là Dận Kỳ còn chưa nhập học, thần sắc hai người cực kỳ ngây thơ.
Đặc biệt là tiểu Ngũ, nghe không hiểu thì thôi đi, lâu lâu còn kinh ngạc cảm thán một tiếng, trên gương mặt viết bốn cái chữ to —— "Nhị ca lợi hại", Dận Thì thấy vậy sắc mặt càng trắng thêm một tầng.
Hắn thật sự không chịu nổi cái bầu không khí như thế này, cười lạnh một tiếng liền bước nhanh mà đi, thái tử nhìn thấy, cảm giác Đại a ca có một cái gì đó gọi là chạy trối chết.
Thái tử bỗng nhiên ngừng nói, ngay sau đó lộ ra nụ cười rạng rỡ, khiến Cửu gia đang lặng lẽ trộm liếc hắn run lập cập, vội vàng nhắm mắt lại.
Trong lúc nhất thời, Dận Đường thấy phục nương hắn sát đất.
Hắn cứ cảm thấy thái tử trở nên phúc hắc, thì ra không phải ảo giác.
Tình hình mà cứ như vậy, lão Đại còn lâu mới là đối thủ của thái tử, cuộc chiến giữa Minh Châu cùng Tác Ngạch Đồ chắc sẽ căng thẳng lắm đây.
Dận Đường đang suy nghĩ nhập tâm, bỗng nhiên cảm thấy giữa đùi hơi lạnh, trong chốc lát, tiểu oa nhi hoa dung thất sắc, biểu tình trở nên phẫn nộ.
Ai cởϊ qυầи hở đũng của gia ra vậy hả?!
Cùng với tiếng oa oa tru lên là một giọng nói nhẹ nhàng lẩm bẩm "Biểu cảm của Cửu đệ thật phong phú a", ngay lúc này, Vân Tú được Đổng ma ma dìu tay bước vào điện.
"Có chuyện gì thế?" Nàng cười khanh khách hỏi.
Đáng đời! Làm chuyện xấu giờ thì bị bắt gặp rồi nhé.
Thái tử quay lưng về phía Vân Tú, vội vàng tròng lại chiếc quần hở đũng cho Cửu đệ.
Sau một lúc sau, hắn xoay người lại, nhẹ nhàng khụ một tiếng: "Nghi mẫu phi, cô gia và Cửu đệ đang chơi với nhau đó mà."
Dứt lời, hắn điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Dận Kỳ!
Thấy nương nhìn mình, Dận Kỳ ngô một tiếng, chậm rì rì nhút nhát sợ sệt mà mở miệng, bày ra bộ dáng ta rất chân thành, một chút cũng không có nói dối: "Nương, Nhị ca nói không sai, Cửu đệ thích chơi với hắn lắm."
Dận Đường mở to hai mắt a a kêu, nói không ra lời, vặn vẹo thân mình, chỉ cảm thấy dưới mông cộm một cục.
Trong lòng Cửu gia trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác bi thương.
Đường đường là trữ quân, mà lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng; Còn đường đường là huynh trưởng ruột thịt của hắn, nhưng lại trợ Trụ vi ngược*.
*trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược
Cuộc sống này khổ quá mà!
Đêm đó, Hoàng Đế chọn thẻ bài của Vân Tú, đến bữa tối liền ngự giá chính điện của Dực Khôn Cung.
Đã gần vào đông, sắc trời rất nhanh tối. Hai bên hành lang đều được thắp lên ngọn đèn dầu ấm áp, trong tẩm điện cũng thế, bước vào phòng liền thấy cả người ấm cúng.
Dận Đường vừa được Hoàng A Mã ôm vào lòng liền gân cổ lên khóc, khóc đến mức Khang Hi hết sức đau lòng.
"Sao vậy này?" Khang Hi dỗ nửa ngày, cũng lo lắng đề phòng nửa ngày, sợ tiểu tử này lại thưởng cho hắn đống nướ© ŧıểυ, nên cũng đã tỉ mỉ chuẩn bị thêm cái long bào màu đen.
Kết quả hắn lại không có tè.
Bởi vì Cửu gia cuối cùng cũng đã nhận ra rồi!
Đời này, bởi vì nương thay đổi, nên lão gia tử cũng đối xử với hắn được hơn nhiều, ít nhất là so với thái tử, so với ca ca ruột của hắn thì tốt hơn trăm lần.
Có một số việc, cần phải so sánh một chút mới nhìn ra a, Dận Đường thở dài thật sâu, sau đó, vô cùng từ bi mà thưởng cho Hoàng A Mã của hắn một nụ cười.
Hắn còn chưa kịp cười tươi, liền nghe nương nhè nhẹ nói: "Tiểu Cửu quen Thái Tử gia ôm ấp rồi, nên giờ gặp người khác còn không phải thấy lạ hơi sao? Ngay cả tiểu Ngũ cũng không so được với Nhị ca của hắn, mới lúc trưa còn oán giận với ta đây này."
Khang Hi nghe xong, mặt rồng tỏ ý hài lòng, lập tức cười nói: "Tốt, tốt. Thái tử càng ngày càng có phong phạm của huynh trưởng!"