Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 28

Cái này đúng là "Kinh hỉ lớn" từ trên trời giáng xuống.

Khang Hi chỉ cảm thấy trên ngực ướt ướt, trên đầu gối và áo choàng cũng ướt một mảng to, ngay lúc hắn không kịp phản ứng, nướ© ŧıểυ đồng tử liền rầm rầm rót đầy người hắn...... Chỉ có mỗi mặt rồng là thoát được một kiếp.

Hắn ôm Dận Đường, thoáng chốc sững sờ, khuôn mặt như gặp chuyện gì đó kinh thiên động địa, đủ thứ màu hiện lên, trông vừa tuấn tú đẹp mắt lại lạ mắt.

Lúc trước, thái tử cũng là hắn tự mình mang theo lớn lên, hai cha con dù rất thân mật, nhưng những việc như Bảo Thành khóc, đói bụng, hay tiểu tiện, tất cả đều có ma ma lo liệu, việc nướ© ŧıểυ dính lên người hắn như thế này không quá vài lần.

Huống chi, đây đâu phải dính nướ© ŧıểυ, đây chính là bị rưới lên người a, tiểu Cửu đột nhiên như mưa rền gió dữ mà tuôn ào ào xuống, nào có nửa điểm báo hiệu?

Âm thanh tí tách tí tách vang lên, Lương Cửu công công đầu tiên là ngạc nhiên, rồi sau đó cúi đầu thật sâu, run run bả vai, che lại tràng cười đã dâng lên tới cửa miệng.

Tiểu a ca thật đúng là không cho Vạn Tuế Gia mặt mũi, mới sinh ra mấy ngày đã dám bứt râu rồng, khí phách này không đùa được đâu!

Đổng ma ma chần chừ, muốn tiến lên lại không dám tiến lên, tâm tình của nàng giống Lương Cửu công công như đúc.

Khang Hi đen mặt, cúi đầu nhìn tiểu Cửu trong lòng ngực, tiểu Cửu mở to đôi mắt đen nhánh, vô tội mà nhìn hắn.

Dận Đường vui sướиɠ xả nướ© ŧıểυ một phen, nào còn nhớ rõ mình đang gào khóc?

Hắc hắc, thật sảng khoái.

Gia không có quen ngươi!

Tiểu oa nhi đã được mấy ngày, dần dần thoát ly khỏi hàng ngũ xấu như con khỉ, hắn nhếch môi, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, khả ái cực kỳ, ngây thơ cực kỳ, lại có hương vị ngọt ngào.

Khang Hi: "......"

Còn nhỏ như vậy, đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không được, nếu dám làm như vậy, Tú Tú còn không liều mạng với hắn sao?

Hắn chỉ phải đem buồn bực nuốt nghẹn vào trong lòng.

Nói đi cũng phải nói lại, sức lực của Dận Đường thật sự rất lớn, hoạt bát khoẻ mạnh, còn không sợ trẫm, tốt, không hổ là hài tử của Tú Tú và trẫm.

Trong điện tức khắc an tĩnh, chỉ nghe giọng nói bất đắc dĩ của Khang Hi vang lên: "Cẩu nô tài này, còn không mau mang tiểu chủ tử của ngươi ra, lau khô thân thể cho hắn...... Dính nước rồi, trẫm muốn rửa sạch!"

Sắc mặt Lương Cửu công công nghiêm nghị, vội vàng đáp to, cẩn thận mà tiếp nhận Cửu a ca, dù thấm ướt cả bàn tay nhưng cũng không chê bai chút nào.

Bước vào trong phòng, đối diện với ánh mắt ý hỏi có chuyện gì của Vân Tú, trong đầu Lương Cửu công công chợt loé lên, cười tủm tỉm nói: "Nương nương ngài nhìn xem, Vạn Tuế Gia chọc cười một cái, tiểu a ca ngưng nước mắt, vui vẻ ra mặt, quả thực là phụ tử tiền tâm a! Có thể nói là tâm hữu linh tương thông......"

Nghe lời này, sữa hôm qua Dận Đường uống cũng đều muốn phun ra.

Cẩu nô tài, ỷ nương đang ngồi xa, không thấy được một tràn nướ© ŧıểυ kia của gia mà nói hươu nói vượn, nói lời hay cho chủ tử nhà ngươi.

Còn gì mà phụ tử liền tâm, tâm linh thương thông??

Ai muốn tâm linh tương thông với lão gia tử!!

Vân Tú nửa điểm cũng không tin Lương Cửu công công nói, dù vậy, vẫn là bị Đại tổng quản chọc cho cười vài tiếng, sắc mặt tốt hơn nhiều, không lạnh lùng như lúc nhìn Khang Hi.

Đỡ lấy nhi tử, duỗi tay sờ một cái liền biết chuyện như thế nào, Vân Tú tưởng tượng bộ dáng chật vật của Hoàng Thượng, trong lòng liền hả giận, cười đến mặt đỏ hồng, mi mắt cong cong.

Sau khi đen tiểu Cửu đưa cho Văn Uyên, nàng nhẹ nhàng nói: "Lương tổng quản thường ngày vất vả, bổn cung đều nhớ kỹ."

Lương Cửu công công là người quan trọng nhất của hoàng thượng, có uy tín cực kỳ cao trong cung, gọi là nói một đằng sẽ không có một nẻo cũng không quá.

Chớ nói tới phi tần trong cung, một bộ phận thần tử trên triều không được thánh ân cũng bất chấp mà nịnh bợ hắn, tặng lễ lấy lòng nhiều đếm không xuể.

Người quyền lực như vật, thế nhưng ở cảnh trong mơ lại rất cung kính đối với nàng; trong hiện thực, thì biến đổi một chút, đối với nàng càng thêm ân cần, đối với Dực Khôn Cung, phải nói là chuyện nào cũng để bụng, săn sóc.

Vân Tú ẩn ẩn cảm thấy, thái độ của Lương Cửu công công đối với nàng, cũng không kém Hoàng Thượng là bao.

Chỗ tốt đưa đến cửa như thế này, nàng sao có thể không nhận?

Tuy nói là quyết tâm bài trừ sủng ái, nhưng nàng không muốn bài xích ý tốt của Lương Cửu công công, có hắn, nàng coi như có thêm một nguồn lực, thanh trừ hết thảy nhân tố gây bất lợi, đứng ngoài tất cả tranh đấu, an ổn mà sống đến triều đại sau...... Cũng có thể đem đến cho tiểu Ngũ, tiểu Cửu rất nhiều lợi ích.

Nghĩ đến đây, Vân Tú tươi cười càng rõ ràng hơn, ngữ điệu nhu hoà, làm Lương Cửu công cồn thụ sủng nhược kinh, liền nói không dám không dám.

Đại tổng quản trong lòng sướиɠ rân rân.

Nghi chủ tử khen nhiều đến mức khiến hắn toàn thân thư thái, đãi ngộ nương nương cho hắn thế nhưng còn tốt hơn nương nương cho Vạn Tuế Gia vài phần!

Bên ngoài, Khang Hi vừa vội vội vàng vàng rửa sạch một hồi, thay đổi một bộ áo ngoài, nhìn đến Lương Cửu công công được khen đến mặt mày hứng khởi, trong lòng ẩn ẩn vị chua, trên long nhan liền ẩn ẩn mây đen kéo tới: "......"

Tốt lắm, tiểu Ngũ, tiểu Cửu, Y Nhĩ Cáp thì không nói, ngay cả cẩu nô tài Lương Cửu công công này cũng bò lên đến đầu trẫm rồi.

......

Trở về Càn Thanh Cung, Lương Cửu công công tươi cười đầy mặt ân cần mà mài mực, lúc hầu hạ Hoàng Đế phê sổ con, lại xui xẻo ăn đạn.

"Chu sa quá đậm, đem chút nước tới." Khang Hi nhàn nhạt nói.

Lương Cửu công công vội đáp vâng, cũng không nhờ người khác mà bước nhanh đi lấy nước tới.

Khang Hi chấm chấm mực, viết mấy chữ, ngay sau đó ném bút, giữa mày nhíu chặt: "Quá nhạt, viết ra toàn là nước. Ngươi nhìn xem, sổ con nghị sự quan trọng thế này, đều bị ngươi huỷ hoại!"

Nghe vậy, Lương Cửu công công sợ hãi biến sắc, rốt cuộc cười không nổi.

Hắn run rẩy mà quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đưa đám, lo lắng mà dập đầu, muốn làm Khang Hi mềm lòng: "Vạn Tuế Gia, đều là nô tài sai......"

"Kéo xuống, đánh năm cái bản tử*." Không chờ hắn nói xong, Khang Hi trầm giọng phân phó, "Không được thủ hạ lưu tình!"

*bản tử = đại bản: kiểu mấy cây gỗ đánh đòn loại to ý mọi người

Vừa dứt lời, ngự tiền thị vệ chờ ở ngoài điện xôn xao mà ùa vào trong điện, đem Lương Cửu công công không còn thiết sống nâng lên, nhanh chóng mà kéo ra ngoài.

Cả đám vừa kéo, vừa nói thầm trong lòng, Lương Đại tổng quản được Hoàng Thượng yêu thích, sao lại chọc tới thanh nhan rồi?

Thật lạ, quá lạ!

Sau khi Hoàng Quý Phi hoàn toàn thanh tỉnh, cuối cùng Thừa Càn Cung cũng thoát khỏi tử khí trầm trầm, dần dần, các cung nhân cũng dám nhỏ giọng mà nói chuyện.

"Tính ngày thì, hôm nay là lễ tắm ba ngày của Cửu a ca nhỉ?" Hoàng Quý Phi uống thuốc xong, cố hết sức mà đứng dậy, sai người dọn giường đến bên cửa sổ, nàng đứng nhìn ánh nắng xuất thần hồi lâu, đột nhiên hỏi.

Thừa Càn Cung tuy phong bế khắp nơi, không giao thiệp với bên ngoài, nhưng Hoàng Quý Phi chưởng quản hậu cung nhiều năm, tự nhiên có thủ đoạn riêng.

Ngũ a ca rơi xuống nước như thế nào, Nghi phi khi nào sinh, cả việc Hách Xá Lí thị cùng Đới Giai thị cùng được phong tần, từng vụ từng việc, Hoàng Quý Phi đều nắm rõ.

Trong nhà oi bức, Chân ma ma cầm quạt tay quạt cho chủ tử, sau một lúc lâu mới trả lời nàng: "...... Đúng là tắm ba ngày."

"Ma ma, sao ngay cả nói cũng không dám? Sợ làm bổn cung sầu à?" Hoàng Quý Phi nhẹ nhàng cười cười, ngay sau đó nhắm mắt lại, thong thả nói: "Đúng vậy, nếu tiểu cách cách của bổn cung vẫn còn, lễ tắm ba ngày*, lễ đầy tháng, còn không biết sẽ có bao nhiêu hoành tráng."

*giờ mình đã chắc chắn lễ tắm ba ngày không phải lễ đầy tháng bên mình rồi mọi người à, sorry mọi người vì suy luận ở chương trước của mình.

Đầu mũi Chân ma ma đau xót, hốc mắt đỏ hồng.

Đúng như lời nương nương nói, nếu tiểu cách cách vẫn còn sống, thì cũng được mấy tháng rồi......

Ai ngờ Hoàng Quý Phi lại nhanh chóng hồi thần, "Thôi, không đề cập tới chuyện đó."

"Nghi phi may mắn hơn so với bổn cung...... Phúc lớn mạng lớn, tránh được mưu kế của các nàng, còn sinh được a ca khỏe mạnh, thậm chí ăn miếng trả miếng, trả lại cho các nàng một phần " hậu lễ "." Hoàng Quý Phi buồn bã xong, cười nhẹ, rũ mắt xuống, "Chỉ bằng vào việc phong tần, bổn cung cũng muốn khen nàng rất hay."

Chân ma ma thu hồi thương cảm, thấp giọng nói: "Vâng. Thành tần dọn khỏi Vĩnh Hòa Cung, Đức phi ngoài mặt tuy không nói gì, nhưng trong lòng làm sao cao hứng nổi? Đây là đánh thẳng vào mặt nàng a. Còn Bình tần, lễ sắc phong phải làm chung với Thành tần, mà thứ tự còn đi sau Thành tần, thua kém nhất so với 6 tần còn lại, còn phải cười nịnh nọt tạ ơn với Nghi phi, nghe nói...... Nàng tức điên rồi."

Hoàng Quý Phi cười phụt một tiếng, chẳng màng hạ thân đau đớn, cười đến chảy nước mắt.

"Tốt, tốt lắm! Hách Xá Lí thị, Ô Nhã thị! Kẻ thù của bổn cung và Nghi phi bây giờ đều giống nhau rồi." Hoàng Quý Phi vừa cười vừa lẩm bẩm, "Kiêu ngạo tuỳ ý, tính kế công khai tới mức đó, thật là thống khoái."

Trong lời nói lại không thấy tí oán hận nào với Vân Tú, ngược lại có một tia thưởng thức.

Thù hận của Đức phi với nàng, chắc chắn không cần phải nói, dù có siêu sinh, hay luân hồi chuyển kiếp, cũng không thể hóa giải.

Hách Xá Lí thị, được Tác Ngạch Đồ bày mưu đặt kế, dám gian lận trên biểu tượng phượng hoàng, muốn chặt đứt tương lai của nàng......

So với mấy chuyện này, thì chuyện Nghi phi cùng tranh giành tình cảm với nàng có là cái gì đâu?!

Tính tới tính lui, Nghi phi...... Cũng chưa từng động thủ với nàng bao giờ.

Đã đến nước này rồi, nàng nào còn lòng dạ mà đi tranh giành tình cảm?

"Nàng đánh trận đầu rồi, bổn cung cũng không thể không ra tay được." Hoàng Quý Phi vuốt nhẹ tóc mai bên tai, nhẹ giọng hỏi: "Bà vυ' Lưu thị bên phí Dận Tộ, đã sắp xếp xong xuôi chưa?"

Chân ma ma gật gật đầu, "Bẩm nương nương, đã xong cả rồi. Có lão gia nhúng tay, còn có Nạp Lan đại nhân châm chước, bên Thận Hình Tư kia cũng tìm một người thế thân cho nàng ta, Vĩnh Hòa Cung chắc chắn sẽ không phát hiện."

Hoàng Quý Phi cười nhạt, "Minh Châu còn nguyện ý giúp bổn cung sao? Thật là lạ."

Thây đề tại bị dời đến người trên triều, Chân ma ma không dám trả lời, Hoàng Quý Phi cũng không trông mong nàng trả lời, chỉ cười ngâm ngâm, đột ngột mà đề ra một việc khác.

"Lưu thị đã chăm Dận Tộ từ khi còn bé, hai người quan hệ rất là thân mật, nàng bị áp giải đến Thận Hình Tư, Đức phi cũng gạt Dận Tộ. Lục a ca ầm ĩ mấy ngày, Đức phi bất đắc dĩ phải nói cho hắn là Lưu thị về nhà thăm người thân, còn ngày trở về thì......"

Hoàng Quý Phi nói lấp lửng, trên gò má gầy trơ vàng vọt hiện lên ý cười càng sâu: "Đức phi cũng sắp sinh rồi nhỉ? Khi xưa nàng tặng hậu lễ cho bổn cung, bổn cung sao có thể bạc đãi nàng."

Trong phòng sinh của Dực Khôn Cung, Vân Tú dựa vào gối mềm, nhìn chằm chằm bình sứ nguyệt quý đến xuất thần.

"Nương nương, lễ tắm ba ngày rất là long trọng." Thụy Châu cho rằng chủ tử đang lo lắng Cửu a ca, cúi người dịch dịch chăn mỏng, cười nói: "Tiếng khóc của Cửu a ca vang tận trời, nhóm phúc tấn* kia đều rất ngạc nhiên! Lão Tổ Tông và Thái Hậu cười đến không khép miệng được, Hoàng Thượng vui thích không thôi, tới Thái Tử gia cũng nói, Cửu đệ ngày sau chắc chắn giỏi cưỡi ngựa bắn cung, còn muốn tự tay dạy hắn nữa."

*phúc tấn: cho đến hết thời Khang Hi, danh từ này dùng để gọi chung cho phi tần trong cung, và vợ của các hoàng thân quốc thích (na ná vương phi, trắc phi đó mọi người).

Vân Tú thuận miệng đáp một tiếng, ngay sau đó phục hồi tinh thần, hỏi câu: "Tiểu Cửu khóc rung trời?"

"Đúng ạ. Còn tay nhỏ chân nhỏ kia vô cùng có lực, tới Ngũ a ca khi còn bé cũng không bằng." Thụy Châu vui mừng mà trả lời.

Vân Tú "a" một tiếng, như suy tư gì, chậm rãi nhăn lại mi tâm.

Nếu nàng nhớ không lầm, cảnh trong mơ, lúc tiểu Cửu sinh ra, cũng không phải là hài tử thích khóc; trong lễ tắm ba ngày cũng không khiến người ta thích thú như vậy.

Mới vừa rồi nàng trầm ngâm, chính là vì việc này.

Mấy ngày nay, Vân Tú ngày ngày đều ôm Dận Đường, cơ hồ không có rời xa hắn, chỉ có vài lần khi Khang Hi giá lâm, Dận Đường bị Hoàng A Mã của hắn ôm trong lòng ngực.

—— khi đó, tiểu Cửu lúc thì gào khan, lúc thì sụt sịt, hoặc là rải cho Hoàng Thượng một đống nướ© ŧıểυ, hai cha con dường như không có lúc nào hòa thuận ở chung.

Cẩn thận nghĩ lại, lúc tiểu Cửu trở lại lòng ngực nàng sau khi được Hoàng Thượng ôm xong, biểu cảm trên mặt của tiểu oa nhi...... Cũng hơi phong phú một chút.

Không thích hợp.

Nàng đã từng sinh tiểu Ngũ, nhưng tiểu Ngũ suốt ngày ngủ ăn, ăn ngủ, đâu có giống tiểu Cửu!

Tiểu Cửu thường xuyên bĩu môi trừng mắt, lạu còn quơ chân múa tay.

Còn có biểu cảm kia, nhìn kiểu nào cũng như vẻ mặt đang ghét bỏ?

Vân Tú càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, trong lòng căng thẳng, đột nhiên trầm mặt xuống.

Chẳng lẽ, tiểu Cửu bị người đoạt xác?

Trong các cuốn thoại bản thần thoại đều nói như vậy, rốt cuộc cô hồn dã quỷ nơi nào đã chiếm thân thể Dận Đường sao?

Đại bất kính với Hoàng Thượng như thế, tỏ ra vô cùng ghét bỏ Hoàng Thượng, nói vậy hắn từng là một người có hành vi phóng đãng, không tuân thủ lễ nghĩa.

Thật đáng giận.

Hỗn Thế Ma Vương này là có ý đồ, muốn mượn tay nàng, mượn thân thể con nàng để làm xằng bậy sao?!

Thật là buồn cười!