Nhập Vai (Giới Giải Trí)

Chương 50

Thái độ của Tô Minh nguội tanh: “Trước mười giờ, nếu tôi không thấy bên cô thanh minh, tôi sẽ đăng đoạn này lên đấy.”

Tô Minh gửi tin xong, khoanh tay đi hai vòng tại chỗ rồi ngồi lại ghế sofa.

Điện thoại di động vang lên, người gọi tới là Thương Duệ. Tô Minh day ấn đường, ngồi xuống ghế sofa bắt máy: “Cậu chủ à.”

“Xử lý tốt chưa?”

“Đang đợi bên Kiều Cảnh xin lỗi.” Tô Minh mở loa ngoài, gõ bàn phím thông báo cho trợ lý đăng bài Weibo mới lên đi. Giải thích rằng tiền bồi thường hợp đồng của Diêu Phi thật ra do Tư Dĩ Hàn và Du Hạ trích ra, vì sợ Diêu Phi chịu áp lực lớn nên họ dùng danh nghĩa của Phim ảnh Hạ Minh, Tô Minh có đầy đủ ghi chép chuyển khoản về chuyện này. Scandal này quá cấp thấp, đổi thành đoàn đội khác có lẽ sẽ bị kì thị, hoàn toàn không lên men nổi. Tuy vậy, đoàn đội Kiều Cảnh thì khác, người đại diện của Kiều Cảnh không xem ai ra gì, vô cùng kiêu ngạo, ụp thẳng cái nồi này xuống đầu Diêu Phi, “Tôn Nghiêu đúng là khuyết não, cây bài ngon vậy mà chơi nát bét. Tối nay cảm ơn cậu, phiền cậu rồi.”

Video giám sát do Thương Duệ gửi tới. Ông chủ của phòng thể hình đó có quen biết với Thương Duệ, quan hệ không tồi lắm. Thoạt tiên Thương Duệ cho người thu hồi giám sát rồi gửi cho Tô Minh.

“Tôi đầu tư rất nhiều tiền vào Vũ điệu đường phố, vậy mà họ dám làm loại chuyện rác rưởi đó để ăn cắp danh tiếng của chương trình cơ đấy.” Ngữ điệu Thương Duệ lạnh tanh, anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ dửng dưng ấy: “Tôi gửi đồ cho chị, chị tìm cơ hội giải quyết sạch Lý Thịnh đi. Để hai ngày rồi đăng, đổi thời gian đi, đừng dìm hot search của tôi.”

“Cái gì?” Tô Minh phấn chấn, sao Thương Duệ đột nhiên nhắc tới Lý Thịnh chứ? “Anh Duệ, có phải cậu biết người gây sự tối nay là ai không?”

“Tôi không biết, tôi đâu có quan tâm đến Diêu Phi, thế thì tại sao tôi phải điều tra cái này hả?” Thương Duệ đáp: “Tôi muốn kết thúc vụ cũ thôi, chẳng phải họ còn chưa tóm được Lý Thịnh à, đúng là tai hoạ ngầm. Không bằng làm một cú lớn để đè chuyện này xuống vĩnh viễn, ví như, bắt Lý Thịnh ngồi tù, cho tập đoàn Hoa Hải lên đường. Tôi lười hành xác lắm, tôi gửi tài liệu cho chị, chị làm đi.”

Đúng mười giờ tối, Kiều Cảnh đăng Weibo giải thích.

“Tôi và chị Phi hợp tác Mộc Lan từ mới quen biết nhau, chị Phi rất có thiên phú về vũ đạo. Sau đó tôi tình cờ gặp chị ấy ở phòng gym, ngỏ ý muốn mời chị ấy hợp tác lần hai. Vì chị Phi bận việc nên không thể hợp tác nhảy chung được nữa, vậy nên chúng tôi lưu phương thức liên lạc của nhau. Về tấm ảnh blogger bịa đặt, tôi đã cho pháp vụ xử lý rồi. Đáng lẽ tôi nên đăng Weibo giải thích sớm, thế nhưng lúc tôi đọc được nội dung bịa đặt này thật sự thấy rất hoang đường không tả nổi, không ngờ chuyện quá mức vậy mà cũng có người tin. Dẫn đến hiểu lầm lớn như hiện nay, tạo thành tổn thương nhất định cho chị Phi, tôi rất xin lỗi. Tôi trịnh trọng xin lỗi chị Phi, @Diêu Phi, thành thật xin lỗi.”

Tôn Nghiêu theo sau đăng Weibo giải thích: “Tôi mắng tài khoản marketing trên vòng bạn bè, kết quả bị tài khoản marketing râu ông nọ cắm cằm bà kia. Biểu cảm: Cười mếu cười mếu cười mếu. Tai họa ập đến bạn hợp tác vô tội, vô cùng xin lỗi.”

Sáng hôm sau Diêu Phi mới chuyển tiếp Weibo của Kiều Cảnh, kèm theo ba biểu tượng cụng ly, phong cách rất khác lạ.

Diêu Phi và Tô Minh vùi đầu suy nghĩ hai tiếng mới nghĩ ra lời phản hồi này, quả thật khá khó khăn. Quá nhiệt liệt sẽ bị mắng hám fame, ăn vạ tiểu thịt tươi để marketing cho chính mình. Không trả lời thì có vẻ Diêu Phi cao ngạo lạnh lùng, không bình dị gần gũi, sẽ bị mắng không đủ tư cách.

Ba biểu tượng này là Diêu Phi nghĩ ra, đây là phong cách trò chuyện thông thường của cô. Tô Minh tính toán, thấy cũng ổn, thế là Diêu Phi đăng lên.

“Em có thể đăng một đoạn video không?” Diêu Phi hỏi ướm qua điện thoại.

“Video gì? Gửi chị xem chút nhé.”

“Biểu diễn múa kiếm ạ, em thấy mọi người rất thích đoạn múa thương, có người xin em ở Weibo đó ạ, em muốn gửi cho mọi người một đoạn.” Diêu Phi đáp: “Em sẽ gửi cho chị xem, nếu chị thấy hợp thì em sẽ đăng Weibo ạ.”

“Được, em gửi qua đây.” Tô Minh cúp điện thoại, rồi nhận được file do Diêu Phi gửi qua.

Vivian đưa cà phê tới. Chị bưng lên uống một ngụm, video Diêu Phi được mở trên máy vi tính, Vivian nghe được tiếng bối cảnh xào xạc bèn quay sang: “Video gì vậy ạ?”

“Tới đây xem thử đi, màn múa kiếm của Diêu Phi.” Tô Minh dựa vào ghế, thấy Diêu Phi mặc quần dài thể thao áo T-shirt màu đen, dáng người cao gầy, đường cong cơ thể vô cùng xinh đẹp. Tóc buộc đuôi ngựa, cô cầm kiếm cúi người chào ống kính.

Diêu Phi quay trong phòng khách nhà cô, điện thoại di động được đặt trên bàn trà. Màn mở đầu mang theo sát khí, sắc bén và mạnh mẽ. Cô giơ chân đá văng vỏ kiếm, “leng keng”, không biết vỏ kiếm đã va vào đâu. Cô dựng thẳng thanh trường kiếm, xoay người hai cái, chân dài eo thon đường nét cánh tay cực kì đẹp mắt. Trường kiếm tạo ra từng màn hoa kiếm phóng khoáng theo cánh tay dài trắng trẻo, thêm lưỡi kiếm mang theo ánh sáng lạnh lẽo, sau đó cô chợt nhảy vọt ra khỏi ống kính.

Vì ống kính màn hình điện thoại di động dựng thẳng có giới hạn, hai giây sau cô lại lộn trở về.

“Cô ấy múa kiếm đẹp hơn múa thương đó!” Vivian cảm thán: “Đây là Diêu Phi hả chị?”

Diêu Phi lại nhảy ra khỏi ống kính, Vivian cười nằm nhoài ra bàn làm việc: “Cô ấy thật đáng yêu, tiết hình thể của cô ấy nhất định được max điểm! Thật sự em rất muốn thấy cô ấy đóng thêm một bộ võ hiệp nữa!”

Ai không muốn chứ? Bộ võ hiệp của Diêu Phi vĩnh viễn là mối tình đầu.

Trong đoạn múa kiếm dài năm phút này, ba phút đầu là múa dạo đầu, hai phút sau mới là kiếm pháp thuần tuý, tất cả đều là động tác có độ khó cao. Kiến thức cơ bản của cô rất vững chắc, không mảy may sai sót, cương hay nhu đều ổn định tuyệt đẹp.