Chương 7: Nhập diễn
Edit: Mặc
Tô Minh giỏi giang như trong tưởng tượng, khí thế mười phần, làm việc dứt khoát lưu loát không ướŧ áŧ bẩn thỉu. Thời gian Diêu Phi gặp mặt với cô chỉ có năm phút, toàn bộ quá trình Tô Minh chỉ nói có ba câu, câu đầu tiên là hỏi tình trạng kinh tế của cô, câu hỏi thứ hai hỏi cô còn có thể diễn xuất hay không, câu thứ ba là nói cô chờ, rất nhanh Tô Minh quay lại cùng ký với cô một hiệp nghị bảo mật đưa cho cô một quyển kịch bản da màu lam, nói cô ngày 3 tháng 12 tới truyền thông SW thử vai dưới ống kính.
Diêu Phi cầm kịch bản ra khỏi điện ảnh Hạ Minh, giống như đạp lên bông, một bước chân sâu một bước chân cạn. Cô gắt gao nắm chặt túi giấy kraft, kịch bản dày nặng có phân lượng.
Đây là suất diễn gì? Sẽ cho kịch bản?
Theo lẽ thường mà nói, một vai phụ nhỏ không cần kịch bản và thử sức dưới ống kính, lúc quay phim đưa một tờ giấy, sau khi nhận thông báo đi theo quay là được. Vai phụ quan trọng mới có thể cho kịch bản, nhưng cũng là sau khi bắt đầu quay. Trước khi bắt đầu kịch bản chỉ có thể có vài người mới có được, hơn nữa điều kiện cần phải thử vai, ký kết hiệp nghị bảo mật kịch bản.
Tim Diêu Phi đập nhanh.
Sẽ là nhân vật gì? Vì cái gì sẽ cho cô?
Tài liệu đựng trong túi giấy kraft, sợi dây thừng bông màu trắng quấn quanh trên hột nút. Tô Minh không hỏi phương thức liên hệ người đại diện của cô, cũng không hỏi cô hợp đồng như thế nào, chỉ đưa kịch bản quan trọng.
Tô Minh biết Lý Thịnh sẽ không bỏ qua cho cô sao? Tô Minh biết Lý Thịnh phong sát cô sao? Làm sao dám đưa diễn suất quan trọng như vậy cho cô?
Cửa thang máy mở ra, Diêu Phi nhấc chân muốn đi vào bên trong, nhìn thấy một đôi chân thẳng tắp thon dài. Cô lùi về phía sau nửa bước ngước mắt lên, Thương Duệ một tay bỏ trong túi quần mang theo túi giấy cà phê túi đứng trong thang máy.
Hắn mặc chiếc áo khoác ngắn màu xám, bên trong phối với áo len màu trắng, lạnh lùng tuấn dật. Ở quán bar nhìn thấy Thương Duệ không giống nhau, trên tạp chí dã tính mười phần cứng rắn cũng bất đồng. Lúc này hắn mang trên sống mũi một bộ mắt kính gọng hẹp, tròng kính lộ ra hàn khí kiêu ngạo. Che khuất sóng nước phô trương trong cặp mắt đào hoa, trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy lạnh lùng xa cách.
Thương Duệ nhướng lông mi, con ngươi dưới lông mi dày rậm thâm trầm nhìn Diêu Phi. Đó là một cái nhìn từ trên cao nhìn xuống, lại không chút khách khí nhìn.
“Giữa hè” nam chính là Thương Duệ, Diêu Phi có thể cầm được kịch bản “Giữa hè” dày như vậy, khả năng sẽ cùng Thương Duệ đối diễn.
Diêu Phi nghĩ nên chào hỏi một câu hay không, khóe môi vừa giương lên muốn mở miệng. Ánh mắt Thương Duệ đầy chán ghét, nâng chân dài bước nhanh ra khỏi thang máy tránh qua Diêu Phi, đi tới điện ảnh Hạ Minh. Giống như Diêu Phi là rác rưởi, đi chậm một bước phong thái thần tiên của hắn bị phàm trần làm bẩn.
“Duệ ca tới?” Tiểu cô nương ở quầy lễ tân hoan hô một tiếng, xua tan không khí ngưng trệ, “Hôm nay Duệ ca rất đẹp trai nha!”
“Buổi sáng tốt lành.” Tiếng nói Thương Duệ thiên về lười biếng, khuynh hướng cảm xúc, cùng với vẻ bề ngoài lạnh lùng của hắn không hợp.
Diêu Phi mím môi, tay nắm chặt túi văn kiện, che dấu tất cả cảm xúc cúi đầu vào thang máy, tất cả âm thanh ngăn cách bên ngoài.
————
Thương Duệ không nghĩ tới ở điện ảnh Hạ Minh đυ.ng phải Diêu Phi, Diêu Phi sao lại ở chỗ này? Ngày đó ngồi xổm muốn bò lên giường hắn. Hiện tại lại chạy tới điện ảnh Hạ Minh, làm cái gì?
“Du tổng ở đây?” Thương Duệ mười phần chán ghét loại phụ nữ tâm cơ trục lợi này, tâm tư cũng không có lưu lại bao lâu.
“Du tổng đang họp, Tô tổng ở văn phòng.” Vivian đi ra nhìn tạo hình Thương Duệ, sửng sốt một chút, kinh diễm nói, “Duệ ca, anh đổi người tạo hình?”
Thương Duệ lạnh nhạt ngẩng đầu, ưu nhã lại lười biếng. Diện mạo tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, tròng kính không giấu được cặp mắt đào hoa nhẹ nhàng nhướn lên, làm cho nhân tâm nhộn nhạo.
“Năm mới tình cảnh mới.” Thương Duệ đưa túi cà phê qua, bước chân dài vào bên trong, “Tôi tới văn phòng Tô tổng.”
Du Hạ rất ít khi tới công ty, không có văn phòng riêng, cô vẫn luôn làm việc trong văn phòng Tô Minh.
“Đẹp trai hư thận.” Vivian chớp mắt mấy cái, đem cà phê phân phát. Thương Duệ có bề ngoài vô cùng ưu việt, chân dài rất có cảm giác tồn tại.
“Gần đây Duệ ca không ở Thượng Hải? Vài ngày qua không nhìn thấy anh.” Vivian đi theo phía sau Thương Duệ, hình dáng sống lưng thẳng tắp mờ ảo có thể thấy được, dáng người của hắn cực kỳ hoàn mỹ.
“Ở Bắc Kinh.” Tiếng nói Thương Duệ trầm thấp có từ tính, dừng bước chân lại, ý vị thâm trường nhìn Vivian, “Nhớ tôi, hửm?”
Vivian nháy mắt mặt đỏ, tim đập nhanh, nhìn nửa khuông mặt tuấn mỹ của Thương Duệ, “Duệ ca ——”
“Thương Duệ.” Cuối hành lang hô lên một tiếng.
Vivian lập tức dừng lại ý tưởng quyến rũ, dừng bước ngẩng đầu, “Tô tổng.”
“Vivian, cô đi mau đi.” Tô Minh vừa thấy biểu tình kia của Vivian liền biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, Thương Duệ nhìn qua phóng đãng không kềm chế, nhưng thật sự hắn không có mang phụ nữ lung tung lên giường. Trước tiên đem tiểu cô nương trêu chọc tâm tư nhộn nhạo, câu tiếp theo liền đưa người ta vào địa ngục, miệng độc phảng phất như ăn mấy tấn hạc đỉnh hồng.
Tô Minh hai tay ôm tài liệu, ngón tay gõ xuống văn kiện, nhướng đuôi mày, “Tiểu thiếu gia, cậu đây là cận thị?”
Không thể không nói, túi da Thương Duệ thật là đẹp mắt. Tạo hình hôm nay, tuyệt.
“Kính thông thường.” Thương Duệ giơ tay, ngón tay thon dài mảnh khảnh đẩy mắt kính trên sống mũi, lười biếng nói, “Năm nay lưu hành quý công tử ưu nhã, quý không?”
“Quý không thể nói.” Tô Minh trách một tiếng, không muốn xem Thương Duệ phóng điện khắp nơi, đẩy cửa văn phòng ra, “Có việc?”
“Có.” Thương Duệ bước vào văn phòng Tô Minh, không quá quen với mặc quần áo chỉnh tề như vậy, hắn luôn luôn đi theo phong cách cuồng dã rock and roll. Hắn cởi nút áo khoác, khoe eo thon chân dài thẳng tắp, túi giấy đựng ly cà phê cuối cùng để lên trên bàn, ngồi dựa vào giữa ghế sô pha hai cánh tay dài dang rộng, “Thưởng thức vẻ đẹp của cô.”
Tô Minh đóng cửa văn phòng lại, “Cảm ơn.”
Cô để văn kiện lên bàn làm việc, đi đến trước mặt Thương Duệ ngồi xuống, “Chuyện gì?”
Thương Duệ ôm chân dài dựa vào trên sô pha, nháy mắt từ quý công tử ưu nhã biến thành đại thiếu gia phóng đãng bất kham, ánh mắt thâm trầm sắc bén nhìn Tô Minh, “Các cô tính toán dùng Ninh Phỉ?”
“Còn chưa xác định, anh nơi nào có tin tức?” Tô Minh không có trả lời trực tiếp, cô lấy trà cụ ra, lấy hồng trà thong thả ung dung pha.
“Không cần dùng Ninh Phỉ, tôi không cùng một nữ diễn viên hợp tác lần thứ hai.”
“Vì cái gì? Các người hợp tác qua một lần, quen thuộc lẫn nhau, hợp tác lại không tốt sao?” Tô Minh quan sát Thương Duệ, mỉm cười nói, “Lúc nào Ninh Phỉ chọc tới anh?”
“Cô ta sẽ yêu tôi.” Thương Duệ lười biếng dựa vào ghế, “Phiền toái.”
Tô Minh cười thành tiếng, ngâm được hai ly hồng trà, đưa cho Thương Duệ một ly, “Tiểu thiếu gia, anh có phải quá mức ——” Tô Minh suy nghĩ dùng từ, “Tự tin? Tại sao anh cảm thấy nữ diễn viên nào cùng hợp tác qua với anh đều sẽ yêu anh?”
“Chúng ta hợp tác nhiều lần như vậy, cô không điều tra tư liệu của tôi sao?” Thương Duệ lấy điếu thuốc cắn lên môi nghiêng đầu bật lửa, ánh lửa phản chiếu lên mắt kính của hắn. Hắn thuận tay tháo mắt kính vướng víu ném tới trên bàn, làn khói bao trùm khuôn mặt tuấn mỹ thâm trầm của hắn, ngữ điệu khinh thường, “Từng hợp tác với tôi, nữ diễn viên nào không yêu tôi?”
Lời này không sai, nữ diễn viên hợp tác cùng Thương Duệ 99% đều phải nháo một đoạn tai tiếng, yêu nhiệt liệt điên cuồng, nhưng tình yêu này tuyệt không phải bởi vì mị lực cá nhân của Thương Duệ.
“Ninh Phỉ lớn lên cũng không đủ xinh đẹp, cô ta diễn không được Hạ Dao, chọn cô ta chính là liều lĩnh.” Thương Duệ cúi người gạt tàn thuốc, “Nếu dùng cô ta, tôi cần phải cần cân nhắc nên tiếp tục nhận kịch bản này hay không.”
“Vậy anh cảm thấy ai có thể diễn?” Tô Minh rót hai ly trà, một ly đẩy đến trước mặt Thương Duệ. Thương Duệ tìm nhiều lý do như vậy, xét đến cùng bất quá là Ninh Phỉ lôi kéo hắn xào tai tiếng, chọc tới vị thiếu gia này.
Thương Duệ mắt đen lay động, “Trước mắt không có ứng cử viên tốt, nhưng tuyệt đối không phải Ninh Phỉ.”
Tô Minh biết tâm tư Thương Duệ, cũng không vạch trần hắn, “Cụ thể chọn ai đến buổi thử vai dưới ống kính sau mới có thể quyết định, Hàn ca làm chủ. Ngày 3 tháng sau thử kính, ở truyền thông SW, công ty Hàn ca, anh cũng tới đó đi.” Thương Duệ nghe được tên Tư Dĩ Hàn nhíu mày, mắt đen trầm xuống, “Ai tới thử kính? Cô hẳn là biết đi?”
“Tôi không biết rõ như vậy, là Hạ Hạ và Hàn ca tự mình chọn người.” Tô Minh nói, “Anh thật sẽ bởi vì nữ diễn viên mà từ bỏ “Giữa hè”?”
Thương Duệ rũ hàng lông mi dày rậm xuống, che khuất thâm trầm trong đôi mắt đen, áp xuống toàn bộ cảm xúc.
Trầm mặc một lát.
“Khó mà nói.” Thương Duệ bưng hồng trà lên uống một ngụm, “Xem trình độ chán ghét của tôi.”
“Giữa hè” là hạng mục hợp tác giữa truyền thông SW và Hạ Minh, diễn viên chính khẳng định chọn trong công ty hai nhà, Thương Duệ đem những nữ diễn viên ký với truyền thông SW và Hạ Minh mấy năm nay ở trong đầu hiện qua một lần, không cảm thấy có người nào thích hợp.
“Hỏi anh chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Lý Thịnh gần đây đang làm gì? Anh biết Lý Thịnh ko? Nghe nói lăn lộn ở Bắc Kinh.” Trước khi Tô Minh gặp Diêu Phi cảm thấy Du Hạ đề cử không hợp lẽ thường, sau khi thấy Diêu Phi, cô cảm thấy phán đoán Du Hạ chính xác, không còn có ai so với Diêu Phi thích hợp hơn.
Thương Duệ nhắc tới Lý Thịnh lại tức giận, “Đồ bại não kia, cô hỏi thăm hắn làm gì?”
“Lý Thịnh là người như thế nào? Oán khí lớn như vậy?”
“Hôm trước gây sự trong quán của tôi, bị người ta tố cáo. Mang đến cục cảnh sát kiểm tra, dương tính.” Thương Duệ dập điếu thuốc còn thừa, ném vào gạt tàn thuốc, giơ tay đè giữa mi tâm, áp không xuống được lửa giận, “Tinh Hải bị bắt tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, tôn tử kia về sau còn dám tới quán tôi, tôi gϊếŧ chết hắn.”
“Ở trong quán anh hút thuốc?” Tô Minh lấy di động ra tìm kiếm Lý Thịnh, tin tức này còn không có ra tới, “Tôi như thế nào không nghe được tiếng gió.”
“Người Lý gia, tạm thời sẽ không tung ra bất luận tin tức gì.” Thương Duệ nói, “Trong quán của tôi không có điều tra ra đồ vật, không biết là hút bên ngoài xong rồi vào hay là tiêu hủy hiện trường.”
“Nếu tin này tuôn ra, giải trí Hoa Hải sẽ bị hao tổn?” Tô Minh trầm ngâm, “Tin tức lớn.”
Thương Duệ chậm rãi giương mắt, cảm giác không thích hợp, “Cô với Lý Thịnh khi nào kết oán? Cô đang cân nhắc chuyện gì? Hoa Hải mấy năm nay mặc dù đang xuống dốc, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, cô không thể trêu vào.”
Tô Minh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cô không có hậu trường mạnh. cô đủ khôn khéo, làm việc khéo léo đưa đẩy quy củ, không trêu chọc bất luận một nhà nào mới đi tới hôm nay.
“Tôi nhìn trúng một nghệ sĩ ký dưới trướng giải trí Hoa Hải.” Khủy tay Tô Minh chống lên đầu gối, nghiêm túc nhìn Thương Duệ, “Tôi muốn đào lại đây, nhưng tiền vi phạm hợp đồng có chút cao, tôi muốn ép giá.”
“Ai?” Mắt phải Thương Duệ giật giật, có dự cảm không tốt, “Đáng giá Tô tổng đi chọc Lý gia.”
“Diêu Phi.” Tô Minh nói, “Diêu Phi người diễn Hàn Đao Hành, anh biết chứ? Dưới giải trí Hoa Hải là công ty quản lý Thụy Ưng ký hợp đồng nghệ sĩ, bởi vì đắc tội Lý Thịnh, bị nắm giữ hợp đồng. Diêu Phi người này rất có tiềm lực, tôi muốn đào tới đây bồi dưỡng. Lấy quan hệ ân oán giữa Lý Thịnh và Diêu Phi, chấm dứt hoà bình không được.”
“Cô có phải bị người ta rót canh mê hồn?” Thương Duệ nghĩ tới vừa mới ở cửa thang máy gặp Diêu Phi, xinh đẹp hồn nhiên chân thành. Nếu không phải Thương Duệ bị nhào qua, hắn chỉ sợ cũng sẽ bị khuôn mặt cực kỳ thanh thuần Diêu Phi kia lừa gạt, “Diêu Phi loại người này cô cũng đυ.ng vào?”
“Anh tin những tai tiếng đó là sự thật? Tôi không tin.”
“Không có lửa làm sao có khói.” Thương Duệ không muốn nghĩ đến sự tình bị Diêu Phi cưỡng hôn, “Diêu Phi loại người này, khuyên cô đừng dính, thật muốn ký với loại hình này tôi lại giới thiệu cho cô mấy học viên Học Viện Điện Ảnh, chân chính thuần khiết sạch sẽ.”
“Không gió cũng có thể dậy sóng, chỉ cần thuyền đủ lớn, lái đi qua nhất định có thể nhấc sóng lên. Lý Thịnh tài đại khí thô, vì cái gì hắn không thể bức bách Diêu Phi đây? Diêu Phi một diễn viên nhỏ không quyền không thế, có lựa chọn khác sao? Bị phong sát bảy năm, ngồi tù cũng nên hết hạn phóng thích đi.” Biểu tình Tô Minh nghiêm túc, “Nhị thiếu, cái anh nhìn thấy chỉ là góc nhìn của người đàn ông, góc nhìn ở trên. Đổi góc độ khác có lẽ sẽ nhìn thấy chân tướng. Có việc, không thể chỉ nhìn bề ngoài.”
“Cô đã có phán đoán còn hỏi tôi làm gì?” Thương Duệ lười cùng Tô Minh nói vô nghĩa, xoa xoa lỗ tai, “Tin hay không tùy cô, cô ta không đơn giản như cô tưởng tượng, tôi đi đây.”
“Đi lúc này? Không đợi Hạ Hạ?”
“Tôi tới tìm cô nói chuyện, chờ cô ấy làm gì?” Trong giọng nói Thương Duệ lúc này rõ ràng không có kiên nhẫn, “Đi đây.”
“Nếu tôi thật sự bởi vì ký với Diêu Phi cùng Lý Thịnh giằng co, anh có thể giúp một chút hay không.”
“Không thể.” Thương Duệ đứng dậy nhặt mắt kính trên bàn, một tay bỏ trong túi đi ra bên ngoài, cau mày, “Tôi chán ghét Diêu Phi.”