Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 14: Trị Liệu ( Hạ )

"Ân" trung niên Đức lỗ y quay sang La Mông khẽ gật đầu. sau đó yên lặng ngồi xổm bên người bệnh, chiếc áo khoác bằng lá cây trên người kêu "Sàn sạt." Hai chim tước từ trên người liền bay đi.

"Trước tiên đem hắn đến phòng của ta đã." Đức lỗ y yên lặng kiểm tra một hồi, sau đó quay sáng nói với hai người.

Vừa nghe được lời ấy, tâm trạng của hai người cảm thấy tốt hơn. Nếu đã để họ đem người vào vậy rất có hi vọng sẽ chữa trị được.

La Mông và Pháp Phí vội nâng cáng lên đem người vào trong phòng.

Hai người cẩn thận để người xuống, Đức lỗ y vung tay lên trực tiếp đuổi mọi người ra ngoài, "Các ngươi ra ngoài trước đi."

La Mông và Pháp Phí nhìn nhau, không dám cãi lại đi ra ngoài đợi.

Cứ đợi như vậy một hồi, Pháp Phí rốt cuộc không chịu được, che nửa miệng thì thầm, "La Mông ta muốn hỏi." hắn liếc mắt nhìn đại cẩu, "Ngươi nói được ngôn ngữ của nó?"

Đại hắc cẩu Đạt Khắc cũng ở ngoài phòng chờ, nằm trên bãi cỏ gần đó.

"Cái gì? Nói ngôn ngữ của nó?" La Mông nhất thời không hiểu, quay đầu nhìn lại theo hướng đối phương, mới chợt hiểu ra nói: "Không, ta đương nhiên không biết."

"Khi chúng ta vừa mới tới, rõ ràng ngươi có làm mà?" Pháp Phí sửng sốt, nhất thời toát mồ hôi,

"Đương nhiên là cùng nó nói chuyên ah!" La Mông cảm thấy ngạc nhiên

"Ngươi không nói ngôn ngữ của nó, làm sao có thể nói chuyện." Pháp Phí lau lau mồ hôi.

"Nó có thể hiểu ngôn ngữ của chúng ta…" La Mông buông tay.

Pháp Phí nhất thời không nói gì

Đức lỗ y có ba hình thức, La Mông là một hệ truyền thừa tuy không chú trọng cùng dã thú và thực vật giao lưu, nhưng không đến nỗi không thể lý giải.

Một lát sau không thấy Pháp Phí nói lời nào, La Mông cũng nhắm mắt dưỡng thần.

Cây cối ở đây cùng với địa phương xung quanh tuy không có gì khác biệt. Nhưng trong thực vật ở đây lại có một sức sống mãnh liệt.

Nguyên khí tràn ngập khiến cho La Mông cảm thấy rất thoải mái. Hắn cảm giác cả người phảng phất như theo nguồn sức mạnh đó nảy mầm, khỏe mạnh lên.

Bất tri bất giác, La Mông đắm chìm trong cảm giác say mê.

"Trong phòng tự nhiên khí tức nồng nặc hẳn lên." Qua một lúc, La Mông chậm rãi trợn mắt, ngẩng đầu nhìn về phòng nhỏ.

"Chuyện gì xảy ra vây?" Pháp Phí ngơ ngác không giải thích được.

"Tự nhiên là thần thuật của Đức lỗ y." La Mông thoáng giải thích, hắn hiện tại không có bản lĩnh siêu việt gì nhưng dù sao cũng dược huấn luyện thành Đức lỗ y: "Mượn lục lượng tự nhiên ở xung quanh để đạt được các loại muc tiêu, tỷ như hiện nay là trị thương."

"Chúng ta cách xa như vậy, còn cách một bức tường, cũng có thể cảm nhận thần thuật?" Pháp Phí không suy nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi.

"Dù sao cũng là pháp thuật trị liệu." vẻ mặt La Mông trở nên bất đắc dĩ:

"A….A!" Pháp Phí cười cười,hiện tại có thể trị hết bệnh cho đồng bọn, tâm tình của hắn cũng dễ chịu hơn nhiều.

Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa gỗ trong phòng bị đẩy ra.

"Chúng ta vào đi thôi." La Mông nói một tiếng rồi trực tiếp đi vào.

Pháp Phí cũng cười đi theo.

Hai người đi vào trong phòng, thấy Ni Khắc vẫn bị đặt trên giường gỗ, tựa hồ đang ngủ, trung niên Đức lỗ y đứng một bên. Hai người đến gần bên giường, thấy sắc mặt hắn đã hồng lên nhiều không tái nhợt giống như trước kia.

"Lão sư, chữa được chưa?" La Mông hỏi.

"Đã không có gì nguy hiểm nữa." Đức lỗ y gật đầu.

"Cảm tạ đại sư." Pháp Phí cảm kích nói.

"…Nhưng phủ tạng của thanh niên này đã bị tổn hại nặng, tuy qua trị liệu tu bổ lại, nhưng sau này không nên hoạt động mạnh." Đức lỗ y nói, hắn nhịn không được ho khan một tiếng: "Nếu triệt để tiêu trừ sẽ rất đau đớn, một lần trị liệu sẽ không hết được."

"Lão sư, hoạt động cao độ là chỉ…" La mông có chút không an tâm

Pháp Phí cũng vểnh tai.

"Chay trốn nhanh, chiến đấu kịch liệt, thậm chỉ cả nói quá to cũng là…" mỗi câu nói của Đức lỗ y, sắc mặt hai người càng khó coi.

"Tại sao có thể như vậy…" sắc mặt Pháp Phí rất khó coi, hai tay ôm đầu không dám tin, thì thào tự nói: "Đại sư không phải có phần nắm chắc chữa tốt, mới bảo chúng ta đem người vào sao?"

Kiệt Pháp bất đắc dĩ cười cười: "Ta cũng không có nói nắm chắc cái gì, chỉ là tên tiểu tử này bị thương quá nặng, mượn lực lượng tự nhiên làm dịu sự đau đớn của hắn, vẫn như cũ phải an dưỡng một đoạn thời gian dài, hơn nữa liên tục thi triển thần thuật, có lẽ nên đi tìm mục sư và Đức lỗ y cao cấp - Đức lỗ y chúng ta cũng phải dựa theo quy tắc ."

Thần không cần tiền tài, nhưng giáo hội và mục sư cần.

Thần thuật, là biểu hiện của thần ân, nếu như nói không ràng buộc, thì hiển nhiên rất hạ giá, không thể khiến người lĩnh hội thần ân, sở dĩ phải truyền bá tín ngưỡng còn là bởi vì trong giáo hội và mục sư phải có chi phí.

Thần thuật của Đức lỗ y đến từ tự nhiên, thế nhưng từ rất lâu, tự nhiên thần minh cũng đã thấm vào cái nghề nghiệp này, hơn nữa Đức lỗ y cũng không thể phá bỏ quy tắc.

La Mông cũng là Đức lỗ y, xuất phát từ quan hệ giữa lão sư và học trò, một lần miễn phí trị liệu đã là cực hạn, không thể tổn hao lực lượng thiên nhiên quý giá lên trên người Ni Khắc.

Đức lỗ y cấp 1-2 có năng lực trị liệu vết thương, cấp 3-4 không có pháp thuật trị liệu mới, cấp 5-6 có thể trị liệu vết thương nhẹ, Kiệt Pháp là Đức lỗ y cấp năm, lão có sơ cấp trị liệu thần thuật, theo như lão nói phải dùng nhiều lần sơ cấp trị liệu thần thuật, nếu không phải tìm Đức lỗ y cấp 9 - 10 có trung cấp trị liệu thần thuật lại chữa trị.

Sắc mặt Pháp Phí rất là khó coi, cái này có khác gì biến Ni Khắc thành phế nhân, sau đó làm sao sống đây?

La Mông suy nghĩ một chút, cắn răng hỏi: "Lão sư, nếu tri liệu như hiện tại, chữa trị triêt để, cần bao nhiêu lần?"

"Chí it phải mười lần tất cả, mỗi lần là 30 đồng bạc."

La Mông suy nghĩ một chút, cắn răng nói: "Đã như vậy, xin người làm đi."

Pháp Phí nghe xong, muốn nói cái gì, môi khẽ động nhưng không có nói ra.

300 đồng bạc, chẳng khác nào gia sản của một hộ gia dình trong Trấn, Pháp Phí cũng không có khả năng bỏ ra nhiều tiền như vậy, La Mông có thể một hơi gánh chịu, vậy khoản nợ của hắn phải tới 400 đồng bạc.

Kiệt Pháp nhìn hắn một cái, tự nhiên thấy trên người hắn có lục quang, ánh mắt lóe một tia kinh ngạc, hỏi: "Ngươi hiện tại đã là Đức lỗ y?"

"Đúng vậy, người xem." La Mông yên lặng trong chốc lát ,một chút ánh sáng màu lục xuất hiện bay ra.

"Ân, đích thực là pháp thuật Đức lỗ y cấp 1 - trấn an Thực vật."

trấn an Thực vật có thể làm cho thực vật có thể khép miệng vết thương và tiếp tục sinh trưởng, hoặc có thể là hạt gióng nảy mầm. Kiệt Pháp là Đức lỗ y cấp năm chỉ còn chút nữa có thể tiến đến cấp sáu, đối với cái này hết sức quen thuộc.

Nếu là Đức lỗ y, giá 300 đồng bạc vẫn có khả năng trả được, Kiệt Pháp gật đầu nói: "Tuy rằng ngươi là Đức lỗ y thế nhưng nói trước, tối đa nợ ba tháng ?"

Ba tháng, sẽ trả 300 dồng bạc, La Mông có chút chần chừ, thế nhưng đảo mắt đoạn cắn răng nói: "Được"

"Ta đây mỗi ngày có thể thi triển ba lần, trong vòng ba ngày trị liệu kết thúc." Kiệt Pháp nói.

"Đa tạ đại sư." Pháp Phí nói, nhìn thấy Đức lỗ y phải thi triển thần thuật hai người trước hết lui đi ra ngoài.

Hai người đứng ở chỗ cao, rừng rậm xa xa liên miên không dứt, đập vào trong thị giác, khu rừng rậm và núi non kéo dài xa xa, cho dù có ánh nắng chiếu xuông nhìn vẫn chỉ thấy một màu xanh đen. Nơi đó bình thường Đức lỗ y đều không muốn thâm nhập.

Pháp Phí nhìn theo hướng rừng rậm rồi thở ra một hơi thật sâu, nói: "Sau khi trở về, trước tiên giúp ngươi đem trả khoản nợ, ta chuẩn bị làm một chiến sĩ chính thức, tiến hành huấn luyện, căn cơ của ta hẳn là không tệ."

"Có cần ta giới thiệu cho ngươi đội trưởng Lý Tra Đức?" La Mông không co hỏi nhiều, nói.

"Ha Ha, ngươi là vì Khoa Thụy La trung đội trưởng phân phó chiếu cố, để Lý Tra Đức đội trưởng mới giáo dục ngươi, bất quá ngươi đừng lo, nhà ta đều tham gia quân ngũ, trong quan doanh còn có lộ số." Pháp Phí ha ha cười với La Mông nói, ngừng lại một chút, nói không đầu không đuôi: "La Mông, lần này ….”

La Mông âm thầm cười, biết là Pháp Phí băn khoăn, dù sao lần này mạo hiểm là ba ngươi bọn hắn cùng nhau đi, hiện tài tiền đều do La Mông đứng ra, hắn có chút hổ thẹn. La mông nhàn nhạt trả lời: "Nói cái gì, chúng ta đều là bằng hữu, không cần phải như vậy."

Pháp Phí nghe xong, cố sức gật đầu.

"Chúng ta chờ ba ngày, tuy rằng thời gian hơi dài, Ni Khắc lần này bị trọng thương, thì chữa cho tốt, sau đó cũng không nên đi mạo hiểm. Ngươi biết ta là Đức lỗ y có thể kiếm một ít tảo dược chế thuốc." La Mông nói.

Bên trong lãnh thổ, chợ bị chia làm hai loại, loại thứ nhất là phân xưởng cuả lãnh chủ, dân tự do muốn khai thác cần phải được cho phép, thế nhưng La Mông hiện tại là Đức lỗ y yêu cầu này hẳn sẽ đáp ứng.

"Tốt lắm, bất quá ba ngày này không thể lãng phí, ta đem hai con hươu và da địa tinh mang về trước, cũng đỡ phải thối rữa, ở quanh đây nếu ngươi có thể thể săn được dã thú thì kiếm nhiều chút." Pháp Phí khôi phục lại thái độ bình thường: "Chờ ta mang vũ khí và áo giáp gia truyền lại, chúng ta nghĩ cách làm sao kiếm tiền."

Cái này chính là hợp với ý La Mông, hắn chuẩn bị trong khoảng thời gian này, thu thập một ít thực vật có giá trị, tuy hiện tại không có không gian để trồng, thế nhưng có thể thu được màm mống đơn thuần để trong không gian, sau khi thăng cấp tự nhiên có thể,cái này có khả năng tìm không tốt lắm, hay là có thể hỏi Kiệt Pháp, lão là Đức lỗ y cấp năm hẳn là biết.

Mặt trời dần dần lên cao, thời gian cũng gần chính ngọ, Pháp Phí đi vào, để một phần con nai lại, không chỉ Ni Khắc cần dinh dưỡng, Kiệt Pháp cũng không thể ngồi không, Đức lỗ y cũng không phải không ăn thịt, phục tùng tự nhiên pháp tắc sẽ không gϊếŧ hại dã thú mà thôi.

Đem hai con nai vất lên vai, Pháp Phí đi về phía trấn.

Đúng lúc này, trong phòng gỗ lan ra một thứ lực lượng tự nhiên, đây là Kiệt Pháp thi triển pháp thuật, sau một lát bên trong hoàn thành.

La Mông nhẹ nhàng đẩy của gỗ, chân trước còn không có bước vào, trong tai nghe thấy Kiệt pháp nói: "Ngày hôm nay đã hoàn thành, ngày mai ta tiếp tục, ân, vừa lúc có thịt để nấu ăn."