“ Đúng vậy, hắn thật khổ tâm, cho nên ngươi mới dùng chính mình để an ủi hắn? Bò lên giường muội phu tương lai của mình có tư vị thế nào? Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ có đúng không? Tỷ tỷ a tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt của ta, ngươi vì người muội muội này đúng là hao tổn tâm huyết, hao hết tâm tư a”. Là nàng ngu ngốc, nên không phát hiện Độc Cô Dạ cùng Hoa Nguyệt Phỉ đã có gian tình với nhau từ lâu, để cho bọn họ có cơ hội hãm hại mình, nàng vô cùng hối hận nhưng đã quá muộn rồi.
Nghĩ đến đêm sinh thần hôm đó, nàng bị người tính kế làm mất trong sạch, mất hết danh tiết, bị trục xuất khỏi gia môn, Hoa Diên vô cùng hối hận.
“ Bang..” một cái tát hung hăng giáng lên mặt nàng, hai vệt máu đỏ tươi từ mũi Hoa Diên chảy ra…
“ Còn dám đối với Phỉ Nhi bất kính, ta sẽ gϊếŧ chết ngươi”. Ánh mắt Độc Cô Dạ lạnh băng, cái tát này hắn dùng đến bảy phần đạo lực đánh đến Hoa Diên ù tai, máu từ khóe miệng chảy ra.
Hoa Diên liền thấy trước mắt tối sầm, suýt ngất đi nhưng cổ ngạo khí tận xương tủy không cho phép nàng ngã xuống trước mặt nam nhân này, nàng cắn chặt môi đến chảy máu nhưng nàng lại không cảm thấy đau một chút nào cả.
“ Độc Cô Dạ, ngươi thật tàn nhẫn. Hoa Diên ta kiếp này bị mù mắt nên mới yêu kẻ bạc tình bạc nghĩa như ngươi. Nếu như có thể, ta tình nguyện không bao giờ nhận thức ngươi”. Trong thời khắc này, đáy mắt nàng tràn ngập quyết tuyệt cùng đau xót.
Nếu không vì quá yêu hắn, thân ca ca luôn yêu thương nàng như thế nào vong mạng lúc còn trẻ? Một nhà ngoại tổ phụ như thế nào bị vu hãm phải sung quân? Ngoại tổ phụ đáng thương tuổi đã cao làm thế nào có thể chịu được gian khổ, cuối cùng đã chết đã chết thảm trên đường. Mẫu thân cũng thế, chỉ vì một nhà ngoại tổ phụ bị vu hãm đau khổ suy sụp tựa như không còn sinh khí. Lại không biết, người gián tiếp đẩy cả nhà ngoại tổ phụ vào hố lửa lại chính là nữ ngoại tôn ông yêu thương nhất – là Hoa Diên nàng. Nàng hận, hận Độc Cô Dạ lòng lang dạ sói, phụ tình bạc nghĩa. Nàng oán, oán Độc Cô Dạ tàn nhẫn lừa gạt nàng, làm nàng tan nát cõi lòng. Nàng hối hận, hối hận chính mình có mắt không tròng, đem sài lang đương làm phu quân, dẫn sói vào nhà, hại cả nhà ngoại tổ phụ nàng.
Hắn thạt nhẫn tâm, vì hắn, nàng đã mất tất cả, cuối cùng ra đến nông nổi này. Nghĩ đến chính mình bị hắn mê hoặc mà đã làm những chuyện như vậy, nước mắt nàng tuôn ra như mưa.
Ca ca, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu.., Diên Nhi thật xin lỗi các người, là Diên Nhi đã hại các người.
“ Dạ ca ca, phụ thân bảo chàng ra kính rượu tân khách, nơi này liền giao cho thϊếp đi, thϊếp sẽ hảo hảo chiêu đãi muội muội, Dạ ca ca cứ yên tâm đi”. Hoa Phỉ Nguyệt mắt đầy trào phúng cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc nhìn Hoa Diên, sau đó liền ngước nhìn Độc Cô Dạ ánh mắt trào ngập yêu thương cùng ôn nhu như nước.
Nghe Hoa Phỉ Nguyệt nói, Độc Cô Dạ sắc mặt lạnh băng liền thêm vài phần nhu hòa, nhàn nhạt gật đầu nói: “ Ân, nàng về phòng sớm một chút, đêm nay động phòng hoa chúc, không thích hợp ở bên ngoài nhiều, ban đêm trời lạnh, cẩn thận đừng để nhiễm phong hàn”. Nói xong, Độc Cô Dạ còn cẩn thận chỉnh sửa vạt áo trước ngực nàng ta, sắc mặt nhu hòa, động tác nhẹ nhàng thận trọng.
Hoa Phỉ Nguyệt khẻ đỏ mặt, ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn hắn gật đầu nói: “ Phỉ Nhi đã biết, Dạ ca ca đừng uống rượu nhiều, cẩn thận thân mình. Phỉ Nhi sẽ phân phó hạ nhân nấu canh giải rượu chờ Dạ ca ca về phòng”.
Nhìn đôi nam nữ trước mắt, Hoa Diên nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt nhưng nàng lại không cảm giác đau đớn một chút nào, ánh mắt toát ra một cổ khí tự giễu lạnh băng.
Nguyên lai, hắn có thể ôn nhu như thế, chỉ là không có đối với nàng mà thôi.
“ Tỷ tỷ, ta kính ngươi, ta yêu thương ngươi, ngươi vì sao lại đối vớii ta như vậy? Ngươi là thân tỷ tỷ ta a!”. Sau khi Độc Cô Dạ xoay người rời đi, Hoa Diên rrots cuộc không nhịn được liền nhìn nữ tử mặc hỉ phục đỏ rực hét lên một tiếng. Vì sao? Người cướp nam nhân nàng yêu thương nhất lại chính là thân tỷ tỷ của mình? Vì sao?
“ Ha ha… Thân tỷ tỷ, muội muội ngươi thật buồn cười. Ta là đích trưởng nữ Hoa phủ, ngươi là do vợ kế sinh ra, có tư cách gì đánh đồng cùng ta ?”. Tiến lên hai bước, Hoa Phỉ Nguyệt khóe môi trào phúng, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
“ Vinh hoa của ngươi đáng lẻ phải là của ta, là ngươi, ngươi và nương ngươi, hai tiện nhân cướp hết thảy của ta, chẳng qua bây giờ vật hoàn chủ cũ mà thôi. Từ nay, trong thiên hạ chỉ có ta là Hoa phủ đích nữ duy nhất, sẽ không còn ai đem ta và ngươi đánh đồng vì… ngươi không xứng. Ta đường đường là thiên kim tướng phủ, là thê tử được Dạ ca ca ấu yếm – tướng quân phu nhân, thân phận tôn quý, loại tiện nhân như ngươi há có thể so sánh sao? Hoa Diên, không nghĩ tới rốt cuộc ngươi cũng có ngày này phải không? Đêm đó… Tư vị tốt chứ?”. Hoa Phỉ Nguyệt đột nhiên ghé sát vào tai Hoa Diên, cười lạnh, ngoan độc nói. Nghe Hoa Phỉ Nguyệt nói, Hoa Diên sắc mặt đại biến. “ Là ngươi – là ngươi hãm hại ta, tiện nhân ta gϊếŧ ngươi…”. Đột nhiên biết được kẻ hãm hại mình thất trinh, hại mình mất đi tất cả, Hoa Diên mất đi lý trí, tức giận hét lên, điên cuồng nhào qua muốn gϊếŧ chết nữ nhân trước mặt.
“ Phanh…”. Một tiếng vang lớn, Hoa Diên chỉ kịp nhìn thấy một đạo hồng quang lé lên, thân thể nàng không khống chế được liền bay ra ngoài…