Chương 28
"Bây giờ cậu định làm thế nào?" "Trốn ở nhà cậu."
"Có thể trốn bao lâu?"
"Trốn đến khi nào anh ta không tìm mình nữa thì thôi."
Tôi nhún nhún vai, tùy cô ấy vậy.
Đang nói, chỉ nghe thấy tiếng "lạch cạch", cửa mở rồi.
Trang Hôn Hiểu vừa bước vào vừa hỏi: "Thảo Nhĩ, hôm nay ăn gì?" Tới khi nhìn thấy Chí Chí, anh dừng bước, vẻ mặt phòng bị.
Nhìn tình hình này, Chí Chí nhíu mày: "Hai người ở chung à?"
Tôi phủ nhận: "Sao có thể?"
Chí Chí không tin: "Vậy sao anh ta có thể có chìa khóa nhà cậu?"
Tôi vội vàng giải thích: "Anh ấy lấy trộm! Hơn nữa còn đánh ra 10 chùm."
Chí Chí nhắc nhở: "Đổi khóa là xong?"
Tôi tỉnh cả người, đúng rồi, hóa ra não bị cửa kẹp, sao không nghĩ tới cách này nhỉ.
"Thay sớm đi, mình không biết ở đây bao lâu, tới lúc anh ta tự tiện vào cửa, rất không tiện." Nói xong, Chí Chí xách vali vào trong phòng ngủ, đi sắp xếp.
"Được, mình lập tức thay."
Tôi đồng ý, đang định hành động, Trang Hôn Hiểu lại ở ngay cạnh thủng thỉnh nói: "Chúc Thảo Nhĩ, em thay cũng vô dụng, anh có thể lấy chìa khóa mới của em."
Đúng rồi, Trang Hôn Hiểu thực sự có thể làm ra loại việc như thế. Ôi, vui mừng một trận vô ích.
Tôi cụt hứng.
Trang Hôn Hiểu ngồi sát bên tôi, hỏi: "Mẹ kế sao lại đến?"
"Cô ấy tên là Dương Chí Chí." Tôi sửa lại.
Anh ấy chả để ý, hỏi tiếp: "Cô ấy muốn ở đây bao lâu?"
"Không biết, chắc sẽ rất lâu." Muốn Hoa Thành từ bỏ không phải việc dễ dàng.
Nghe lời, sắc mặt Trang Hôn Hiểu rất khó coi.
Tôi lại thầm sung sướиɠ, có thể ngồi trên núi xem hổ đấu rồi.
Nhưng sau giây lát, anh ấy nghĩ ra cái gì, xoa xoa cằm, nói: "Mẹ kế tuy người chẳng ra làm sao, nhưng lại nhắc nhở anh một việc."
"Việc gì?"
"Chúng ta nên ở chung rồi."
"......"
Nói là ngồi trên núi xem hổ đấu, nhưng thực sự bị làm cho cực khổ là tôi.
Lúc ăn cơm.
"Thảo Nhĩ, mình không thích ăn gà thái hạt lựu xào ớt cay, sau này đừng làm nữa." Chí Chí nói.
"Ngại quá, tôi thích ăn." Trang Hôn Hiểu nhìn món ăn trên bàn, hơi nhíu mày: "Thảo Nhĩ, ruột già xào khổ qua là ai muốn ăn?"
"Tôi," Chí Chí liếc anh một cái: "Có vấn đề gì à?"
"Không có, chỉ là bái phục người ăn được loại thức ăn này," Trang Hôn Hiểu chậm rãi nói: "Thật là thứ nhất không sợ khổ, thứ hai không sợ chết (Phân)* (anh này chơi chữ, cách đọc hơi giống nhưng nghĩa khác:: từ chết trong tiếng Hán là sĭ, còn từ phân là shĭ).
Chí Chí nghiến răng nghiến lợi mỉm cười: "Trang tiên sinh, khi ăn cơm đừng nói những lời buồn nôn như vậy."
Trang Hôn Hiểu trở về nụ cười giả tạo: "Dương tiểu thư, vậy cô còn thích ăn bộ phận vật thể buồn nôn đó không?"
Chí Chí lại đáp lại bằng nụ cười tức giận: "Trang tiên sinh, trong bụng anh cũng có bộ phận vật thể buồn nôn, đúng rồi, còn chất đầy vật thể buồn nôn."
Trang Hôn Hiểu lại mỉm cười vẻ bình tĩnh lạnh nhạt: "Dương tiểu thư, chính bởi buồn nôn, nên mới chất chúng vào trong bụng, chứ không mang ra ăn sau khi kho."
Nghe tới đó, tôi hơi thở dài, buông đũa xuống.
Bỏ đi, coi như giảm béo vậy.
Khi xem ti vi.
"Cái này không hay, đưa tôi điều khiển." Chí Chí bên trái tôi nói.
"Xin lỗi, tôi và Thảo Nhĩ đều thích chương trình này." Trang Hôn Hiểu ngồi bên phải tôi nói.
"Sao anh biết Thảo Nhĩ thích chương trình này? Đừng tỏ ra vẻ rất hiểu cô ấy." Chí Chí phản đối.
"Vậy cô hiểu cô ấy bao nhiêu?" Trang Hôn Hiểu hỏi lại.
"Chúng tôi quen nhau 7 năm, thời đại học ngày ngày cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng đi dạo, đồ ăn cô ấy thích, động vật cô ấy ghét nhất, ngôi sao nam muốn có tình một đêm nhất, ngôi sao nữ muốn đạp nhất, thậm chí ngày nhỏ bị đánh mấy trận tôi cũng đều biết rõ, đúng rồi," Chí Chí nhìn Trang Hôn Hiểu, liếc mắt: "Chúng tôi còn từng tắm chung, còn giúp cô ấy kỳ lưng, trên người cô ấy từ trên xuống dưới tôi đều sờ qua rồi, có mấy nốt ruồi tôi đều biết rõ... xin hỏi, còn anh?"
"Cho dù cô chiếm cơ hội trước, nhưng ngày còn dài." Trang Hôn Hiểu nói ý thâm sâu: "Sau này tôi không chỉ có thể biết trên người cô ấy mọc mấy nốt ruồi, còn có thể càng "tiến vào" để hiểu rõ cô ấy, xin hỏi... cô có thể "tiến vào" cô ấy không?"
"Đủ rồi!" Tôi đứng lên, hít sâu: "Tôi rất vinh hạnh cơ thể mình thu hút sự hứng thú say mê và.... ham muốn đến vậy của các người. Cảm ơn, tôi đi mua thức ăn."
"Mình đưa cậu đi."
"Anh đưa em đi."
Hai miệng cùng đồng thanh, sau đó đối địch nhìn nhau.
"Không cần, tôi muốn "yên tĩnh" đi mua thức ăn."
Nói xong, tôi vội vàng chạy ra ngoài trong chớp mắt.
Đấu đi đấu đi, cùng lắm tôi về nhà dọn dẹp chiến trường.