Gió Đông Vạn Dặm

Chương 77

Chào ông Phó! Mời lối này.”

Nhân viên nhà hàng dẫn đường, đưa Phó Thẩm Tây đến một căn phòng riêng biệt trên tầng hai. Cửa mở ra, người bên trong có vẻ đã đợi sẵn từ lâu, vừa thấy ai xuất hiện liền đứng dậy, trịnh trọng cúi đầu.

“Phó tổng!”

Đợi Phó Thẩm Tây ngồi xuống, thanh niên đối diện mới nói: “Thứ mà ngài cần, tôi đã đem đến rồi.”

Nói xong, cậu ta lấy từ trong cặp ra một bộ hồ sơ, đẩy về phía Phó Thẩm Tây: “Bên trong là tất cả những gì mà ngài cần liên quan đến Hà Vận Nguyên.”

Mở bìa hồ sơ ra, Phó Thẩm Tây chậm rãi xem qua vài trang. Ban đầu đa phần là thông tin về quá trình làm việc của Hà Vận Nguyên xuyên suốt từ năm 1996 đến nay. Bắt đầu từ một thực tập rồi bác sĩ chuyên khoa thần kinh cho đến khi trở thành viện trưởng và chuyển công tác sang bệnh viện khác, tất cả đều được điều tra rất kỹ. Phó Thẩm Tây xem đến trang thứ tư thì hơi khựng lại, đây là mục thông tin tài chính và kinh tế của Hà Vận Nguyên.

Tháng 4 năm 2018, tình hình tài chính của Hà Vận Nguyên rơi vào bế tắc, lý do gì lại nhận được khoản tiền khổng lồ lên đến một triệu tệ chuyển vào tài khoản ngân hàng của mình? Ánh mắt Phó Thẩm Tây đầy hoài nghi cho tới khi đọc được thông tin chủ nhân của tờ chi phiếu mà Hà Vận Nguyên đã dùng để chuyển tiền.

“Tịnh Khôn?”

Chỉ cần bấy nhiêu thôi, Phó Thẩm Tây đã hiểu sự thật nằm ở phía sau là gì rồi. Anh buông chỗ giấy tờ xuống, trên môi lộ ra ý cười khinh nhạt. Quả thực không nằm ngoài dự đoán của anh, việc năm đó Tịnh Thiếu Hy đột ngột rút khỏi ngành cảnh sát, là có người nhúng tay vào.

Thấy Phó Thẩm Tây xem xong im lặng hồi lâu, cậu thanh niên kia mới lên tiếng: “Phó tổng, có vấn đề gì sao?”

“Không.”

Phó Thẩm Tây nhướng mày thở nhẹ một hơi, đặt chỗ hồ sơ lên bàn, anh nói: “Cậu làm tốt lắm!”

Lúc này, Phó Thẩm Tây lấy một tờ chi phiếu từ trong áo ra đẩy về phía đối diện, nhìn thấy số tiền cao hơn thỏa thuận ban đầu rất nhiều, cậu ta kinh ngạc nhìn lên.

“Tôi muốn cậu giúp tôi điều tra thêm một người nữa.”

Vừa nghe xong, cậu thanh niên đã lập tức gật đầu: “Vâng, xin ngài cứ nói.”

“Trong ba ngày, tôi muốn biết trong khoảng thời gian từ năm 2017 đến 2019, Tịnh Khôn đã từng hợp tác làm ăn hay qua lại với những ai. Nhớ, đừng bỏ sót người nào đấy!"



Giờ cơm tối, Tịnh Thiếu Hy chủ động kéo ghế, đỡ Tịnh Khôn ngồi xuống, bản thân sau đó cũng ngồi bên cạnh. Chị Trần và Tiểu Hoa lúc này đang dọn thêm đồ ăn lên bàn. Xong việc, chị Trần mới cười nói.

“Đây là mấy món rất tốt cho phụ nữ mang thai, tiểu thư ăn nhiều một chút nhé.”

“Cảm ơn chị!”

Tịnh Thiếu Hy cười đáp, nhìn sang lại thấy vẻ mặt không hài lòng của Tịnh Khôn. Cô biết, ông không thích Phó Thẩm Tây, cho nên đứa trẻ trong bụng cô cũng không ngoại lệ. Khó khăn lắm hai bố con mới có dịp ngồi dùng cơm cùng nhau thế này, Tịnh Thiếu Hy không muốn lãng phí, liền gắp một ít đồ ăn qua cho Tịnh Khôn.

“Bố cũng nên ăn nhiều một chút, dạo này bố gầy quá.”

Tịnh Khôn thu lại sự khó chịu, vui vẻ quay qua: “Con cũng nên lo cho bản thân nhiều hơn đi. Da dẻ xanh xao hơn trước nhiều lắm rồi!”

Không khí trong nhà hôm nay tốt hơn mọi khi rất nhiều, ít nhất cũng đỡ lạnh lẽo và trống vắng. Tịnh Khôn nhìn Tịnh Thiếu Hy ăn ngon miệng như vậy, chần chừ một lúc mới hỏi.

“Con trách bố lắm đúng không?”

Nghe thấy câu hỏi, đôi đũa trong tay Tịnh Thiếu Hy dừng lại. Tịnh Khôn lại nói: “Vì bố cho nên con mới phải kết hôn với Phó Thẩm Tây, vì bố cho nên con mới khổ sở như thế này!”

“Không có…”

Tịnh Thiếu Hy vội buông đũa, nắm lấy tay Tịnh Khôn: “Từ đầu đến cuối, con không hề trách bố. Bố đừng nói như vậy!”

Đáng ra khi nghe lời này của Tịnh Thiếu Hy, trong lòng Tịnh Khôn phải nhẹ nhàng hơn mới đúng, nhưng ngược lại sau khi nghe xong, cảm giác nặng trĩu đến mức suýt không thở được. Ông không dám nhìn thẳng vào mắt Tịnh Thiếu Hy, tự trách quay đi chỗ khác.

“Thà là con trách bố, bố còn thấy dễ chịu hơn là thế này! Thiếu Hy, có phải ngay cả chuyện đó… con cũng đã biết rồi có đúng không?”

Nhắc đến “chuyện đó”, Tịnh Thiếu Hy liền hiểu ý Tịnh Khôn đang muốn nói đến việc gì. Mí mắt cô thoáng rủ xuống, giọng có chút ngậm ngùi, ngắn gọn nói đúng ba từ.

“Con hiểu mà!”

Sự thấu hiểu này của cô càng khiến Tịnh Khôn đau lòng. Ông siết lấy tay Tịnh Thiếu Hy, giọng run run như sắp khóc đến nơi.

“Là do bố ích kỷ, là bố không tốt. Thiếu Hy, con cứ trách bố đi…”

“Bố đừng như vậy mà! Đừng xúc động quá!”

Tịnh Thiếu Hy nhẹ giọng, sợ rằng bệnh tim của Tịnh Khôn lại tái phát nên vội ra sức trấn an: “Con vẫn không sao, Phó Thẩm Tây đối xử với con tốt hơn trước rất nhiều rồi. Bố không cần phải lo.”

“Đối xử tốt với con?”

Tịnh Khôn nghi ngờ nhíu mày: “Là tốt với đứa trẻ trong bụng của con thì đúng hơn!”

Nghe câu này, vết thương trong tim Tịnh Thiếu Hy dường như vừa đau nhói. Nhưng khóe môi cô cong lên, cố cười một cái để xoa dịu tâm trạng của Tịnh Khôn.

“Sao cũng được, ít nhất con cũng có thể sống bình yên trong chín tháng mười ngày sắp tới.”

“Vậy còn sau đó?”

Tịnh Khôn hỏi một câu, nét mặt Tịnh Thiếu Hy liền cứng đờ rồi gượng gạo nói: “Đến đâu thì tính đến đó vậy.”

“Vậy thì ly hôn đi.”

Câu nói này khiến Tịnh Thiếu Hy sững người: “Ly hôn?”

Ánh mắt Tịnh Khôn đột nhiên trở nên quả quyết: “Ly hôn với Phó Thẩm Tây đi, danh tiếng hay tập đoàn… bố không cần nữa. Thiếu Hy, rời khỏi tên khốn đó, trở về nhà với bố…”

Ly hôn…

Hai từ đó dường như lặp đi lặp lại hàng trăm lần trong đầu Tịnh Thiếu Hy. Chuyện ly hôn đâu phải cứ nói là sẽ được, nếu Phó Thẩm Tây cương quyết không chịu ký tên thì sao? Nếu như cô đề nghị ly hôn, Phó Thẩm Tây chắc chắn sẽ rất tức giận. Chuyện công ty của bố cũng sẽ bị liên lụy, đến khi mọi thứ bị phanh phui, danh tiếng Tịnh gia mà bao nhiêu năm qua bố của cô đã khổ công gầy dựng sẽ một lúc tiêu tán.

Bố của cô đã ở cái tuổi gần đất xa trời rồi, cô không muốn khoảng thời gian sau cùng này của ông phải chịu sống trong sự nhục nhã và thất vọng. Tịnh Thiếu Hy nhìn vào gương mặt đã điểm đầy nếp nhăn của Tịnh Khôn, trong lòng giống như bị ai băm vằm thành từng mảnh vụn. Cô chỉ còn lại một người bố này thôi, cho nên… cô tuyệt đối không bao giờ để ông phải hứng chịu cơn bão lớn ấy.

Tuyệt đối không!