Trong phòng tắm, Trần An Nam dùng ý niệm của mình câu thông với hệ thống:
- Hệ thống ta muốn sử dụng một lần Diêu Tiền Thụ miễn phí trong ngày, đồng thời thiết lập mỗi ngày tự động sử dụng cơ hội miễn phí!
- Đinh! Sử dụng Diêu Tiền Thụ Thánh công! Nhận được mười triệu.
- Đinh! Thiết lập tự động sử dụng số lần Diêu Tiền Thụ miễn phí mỗi ngày thành công.
Trần An Nam há to miệng, một ngày tự động có mười triệu, mười ngày một trăm triệu, một tháng nằm ngủ cũng có ba trăm triệu, hắn thật sự bất ngờ vô cùng, cứ tưởng hệ thống cho cơ hội miễn phí, tưởng đâu có vài trăm đã rất tốt rồi, không ngờ lại được đến mười triệu.
- Thiếu gia, một ngày có được mười triệu đối với người bình thường là một số tiền lớn, nhưng đối vời những người tu luyện lại không đáng là gì, bởi vì những thứ họ cần là những thứ dồi dào năng lượng, tiền lưu thông của họ cũng là những thứ có thể mang năng lượng, có thể trợ giúp trong quá trình tu luyện, những thứ đó mới thật sự có giá trị.
Không biết từ lúc nào Linh Nhi lại từ trong người hắn bay ra, nàng nằm sấp trên đầu hắn, hai tay chống hai bên má phụng phịu nói ra, nhìn thấy nàng Trần An Nam lại nhớ đến một chuyện vội vàng hỏi:
- Phải rồi Linh Nhi! Khi nãy ta thấy thông tin của Lâm Y Vận có cái Thủy Linh Căn, lại còn hạ hạ phẩm là sao?
- Linh Căn là một loại tư chất tu tiên, thủy linh căn là nàng thích hợp tu luyện các loại công pháp, pháp thuật, thuộc hệ thủy, còn hạ hạ phẩm đó là đánh giá một loại thân hòa độ, công tử cần phải biết rằng linh căn có rất nhiều loại, như đơn linh căn, song linh căn, tam linh căn... Vân vân. Trong đó chỉ riêng một loại linh căn cũng được phân ra đến tam giai cửu phẩm, thấp nhất hạ hạ phẩm, cao nhất thượng thượng phẩm, phẩm chất càng cao, bản thân đối với loại nguyên tố đó càng hòa hợp, tốc độ tu luyện càng nhanh, đó chính là sự khác biệt của người bình thường, thiên tài, và yêu nghiệt.
- Ừm! ta hiểu rồi!
Trần An Nam bắt đầu, nhìn vào gương, tự mình xử lý vết thương trên đầu, những việc này hắn đã làm gần như quen thuộc.
Nhớ những ngày đầu tiên chân ướt chân ráo bước lên Sài Gòn, bản thân còn quê mùa một cục, không ít lần hắn được "săn sóc đặc biệt," từ đó rất nhiều cái tên, như Nam Lỳ, hay Nam Điên gì đó được sinh ra, khiến cho không còn người dám chọc, từ đó về sau mới bắt đầu an ổn.
Sau một lúc lâu, khi cửa phòng tắm được mở ra. Lâm Y Vận nhìn thoáng qua, bổng nhiên trở nên thất thần, nàng há mồm kinh ngạc, khác với vẻ lôi thôi lúc trước, lúc này vừa tắm xong đi ra Trần An Nam, lại đẹp trai như một tài tử xi nê, với mái tóc dài xõa tung qua vai, phía dưới vầng trán cao rộng, là cặp chân mày dài như lưỡi kiếm, một đôi mắt sáng ngời tự tin, một sống mũi cao thẳng, một đôi môi hồng hào khẽ nhếch lên, một cách kiêu ngạo.
Nhìn vào gương mặt của hắn vừa có nét của một lãng tử phong trần, lại có một chút uy nghiêm bá đạo, nhưng tóm lại chỉ một câu "rất đẹp trai, rất tuấn tú," nếu như không bị một lớp bông gòn và băng keo trên đầu làm phá hư hình tượng...
Mười Một giờ đêm, trong một căn phòng xa hoa của một khách sạn, sau khi hắn làm một bữa ăn với thịt nướng, khiến cho nàng khen không dứt miệng, sau đó, hai người nắm tay nhau, đi dạo phố, như một đôi tình nhân một lúc lâu, và bây giờ trong gian phòng khách sạn này, sau khi cẩn thận quan sát một hồi, xác nhận trong phòng không có camera, hay máy thu hình gì, rốt cuộc hắn không còn kềm chế được nữa, hắn xoay người ôm chặt thân thể mãnh mai mềm mại của nàng vào lòng, đặt lên khuôn mặt nàng, những nụ hôn nóng bỏng, và cuồng nhiệt, hắn hôn khắp khuôn mặt nàng, từ mũi, đến mi mắt, từ trán đến gò má, rồi đến mang tai, không bỏ sót chổ nào cả, hắn như một con thú hoang đói khát, vừa được được thoát khỏi l*иg giam, ôm chặt lấy nàng và hôn nàng một cách mãnh liệt, và điên cuồng.
Ban đầu Lâm Y Vận, thoáng ngơ ngác với cảm giác lạ lẫm, khi lần đầu được hôn, nhưng sau một lúc nàng cũng bắt đầu động tình, đưa tay lên ôm lấy lưng hắn, nàng cũng bắt đầu, đáp trả lại hắn, bằng những nụ hôn cuồng nhiệt nhất, và khi đôi môi hai người chạm vào nhau... Lập tức giống như nam châm hút chặt lấy nhau, đầu lưỡi hai người như hai con rắn nước, quấn quýt cuốn lấy lẩn nhau, và cuối cùng, vòng tay hai người xiết chặt lấy đối phương, như muốn hòa quyện vào lẩn nhau, hai người hai trái tim, hòa chung với nhau cùng một nhịp đập, thời gian như ngừng lại.
Nụ hôn đầu tiên của hai người, tưởng chừng có thể kéo dài đến thiên thu vạn cổ, biển cạn đá mòn, nhưng chỉ sau một lúc Lâm Y Vận đã không chịu nổi, nàng chủ động rời đi, đôi môi cuồng nhiệt, tưởng chừng muốn nuốt chửng nàng của hắn ra, và thở hổn hển.
Thấy vậy, hắn không tiếp tục hôn môi nàng nữa, mà hôn lên cái cằm thon gọn của nàng, hôn dần xuống cái cổ trắng nõn.
- Ưm!
Nàng không nhịn được mà rên khẽ một tiếng, thân thể của nàng trở nên mềm nhũng, vô lực mà tựa vào người hắn, hắn bế phốc nàng lên, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, lại cúi người xuống một lần nữa hôn lên khắp khuôn mặt nàng, một cách ôn nhu nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng không kém phần cuồng nhiệt, lần này một bàn tay của hắn, đặt lên gò ngực căng phồng của nàng, bắt đầu xoa bóp nhè nhẹ, cảm giác gò ngực của nàng mềm mại mà lại căng cứng, cảm xúc tuyệt không thể tả.
Không nhịn được, hắn bắt đầu cởi từng cái cúc áo của nàng, động tác của hắn nhẹ nhàng mà chậm rãi, hắn muốn từ từ thưởng thức thân thể nàng từng chút, từng chút một.
Từng cái cúc áo được tháo mở, vạt áo từ từ bung ra, mở rộng, dần dần để lộ ra, một làn da trắng mịn, hai ngọn núi dần dần được hiển lộ ra trước mặt hắn, hai ngọn núi trắng trẻo, săn chắc, căng tràn nhựa sống, lại bị một cái áo ngực màu hồng phấn bao lại, kéo áo ngực xuống, lại lộ ra hai cái hòn ngọc đỏ tươi như thoa son, một vùng bụng phẳng phiu không chút mỡ thừa, một vòng eo thon thả, với những đường cong hoàn mỹ.
Lúc này hơi thở Trần An Nam, đã trở nên dồn dập, thô trọng, hắn không nhịn được vùi đầu vào ngực nàng, vừa hôn hít, vừa dùng hai tay xoa bóp cả hai bên, lại tham lam dùng lưỡi vuốt ve gò ngực theo vòng tròn, từ trái qua phải, từ phải qua trái, rồi thám thính từ chân núi lêи đỉиɦ núi, lại ngậm lấy hòn ngọc mυ'ŧ nhẹ, còn dùng đầu lưỡi rà soát lãnh địa chung quanh hòn ngọc, và đỉnh núi, như một vị quân vương, đang dò xét lãnh địa của mình.
Hai bàn tay, vừa xoa bóp, vừa tinh nghịch xoe nhẹ chung quanh đầu núm, hoặc dùng ngón tay gãy nhẹ lên trên đầu đỉnh.
Trước sự tấn công, nhẹ nhàng mà dai dẳng của Trần An Nam, phòng tuyến của Lâm Y Vận, không biết đã sụp đổ từ lúc nào, nàng oằn mình rên rĩ từng cơn, cảm giác đê mê, sướиɠ khoái, khiến cho nàng cảm giác, cứ như đang bay bổng trên không trung.
Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy bàn tay của Trần An Nam đang cởi nút quần của mình, nàng bỗng nhiên cảm thấy cái quần quá vướng víu khó chịu, thế là nàng ưỡn mông lên, cho Trần An Nam dể dàng cởi hơn, hai chân nàng đạp đạp, cọ vào nhau, như muốn sớm tống khứ cái quần vướng víu kia, rời khỏi cơ thể mình càng sớm càng tốt. Trên người nàng, bây giờ chỉ còn lại cái qυầи ɭóŧ màu phấn hồng, mỏng manh, nửa che, nửa lộ ra một vùng thảo nguyên đầy những ngọn cỏ óng mượt như tơ.
Trần An Nam, dùng ngón tay vuốt nhẹ qυầи ɭóŧ của nàng, dọc theo khe suối thần tiên, chẳng biết từ lúc nào, qυầи ɭóŧ của nàng đã ướt đẫm vì dâʍ ŧᏂủy̠, Lâm Y Vận vô cùng xấu hổ, sợ hắn cười nhạo mình chưa gì đã ra nước, nên nàng nhắm chặt hai mắt, mặc kệ cho hắn ngắm nhìn cô bé của mình.
Chiếc qυầи ɭóŧ được nhẹ nhàng kéo xuống, lộ ra khe suối thần tiên, cùng với động đào nguyên màu hồng, khiến cho bao nam nhân phải ước mơ to tưởng.
Mặc dù là trai mới lớn, chưa từng trải tình trường, lần đầu được chứng kiến thân thể mĩ miều, tràn đầy gợi cảm, của một nữ nhân trước mặt mình, (lần đầu thấy thực tế, còn phim ảnh thì hắn đã sớm ngán,) nhưng có lẽ là bản tính của mình gây nên, hắn vẩn đềm tĩnh, không vội vàng sao động, như những thanh niên bình thường khác, hắn hiểu đối với một cô gái vẫn còn trinh trắng như Lâm Y Vận, cần phải có chất bôi trơn để nàng không cảm thấy quá đau đớn, khi lần đầu bị phá, để nàng có thể lưu lại, kỹ niệm đẹp nhất trong đời mình.
Hơn nữa lần đầu tiên của nàng, cũng là lần đầu tiên của hắn, cho nên hắn muốn dành trọn sự yêu thương cho nàng, hắn ngắm nhìn nàng từ đầu, đến chân, như ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật, của tạo hóa đã ban tặng cho hắn, hắn dùng đôi môi, và đầu lưỡi của mình, chậm rãi, ôn nhu lướt khắp toàn thân nàng, từ đầu đến chân, hắn không chê bẩn chổ nào cả, chỉ có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu lưỡi hắn thám thính vào động đào nguyên của nàng, như Thần Long Thám Huyệt, liếʍ lên mồng đốc của nàng như Long Quyển Vu Sơn, khiến cho nàng toàn thân co giật từng cơn, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn trào lai láng, ướt đẫm cả ra giường. Tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn của nàng, lúc đầu nàng còn cố gắng kềm chế vì xấu hổ, nhưng càng về sau nàng càng bạo dạng, càng phóng túng hơn.
- Ư!... Sướиɠ quá anh nam ơi, chết em rồi...
- Ư!... Không cho phép anh mặc quần áo, người ta đã lộ hàng rồi, anh còn mặc quần áo là sao?
Mở mắt ra thấy Trần An Nam, vẫn còn mặc quần áo trên người, nàng vừa làm nũng, vừa đảo khách thành chủ, vội vàng muốn lột quần áo của hắn, nhìn động tác vội vàng, gấp gáp của nàng, hắn cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng lột phăng quần áo trên người ra.
- Oa! Lớn như vậy!
Lâm Y Vận bất ngờ vô cùng, nhìn vóc dáng của hắn chỉ khoảng tầm một mét bảy, nhìn có vẻ hơi gầy, mặc dù cơ thịt săn chắc, nhưng không lực lưỡng, nhìn có vẻ hơi thư sinh, ấy vậy mà "Cây Gậy Nhân Giống" của hắn, lúc này vươn ra lại vừa dài, vừa to, khiến nàng lo sợ, thứ này đâm vào cửa mình của mình, hẳn là rất đau, sợ bản thân sẽ chiu không nổi.
- Nàng đừng sợ, phụ nữ các nàng ngay cả đứa bé cũng được sinh ra từ chỗ ấy, ta mặc dù có chút tiền vốn, nhưng không là gì so với đứa bé đâu.
Lâm Y vận nghĩ nghĩ cũng phải, trên thế giới có nhiều cặp vợ chồng như vậy, những phụ nữ khác có thể chịu được, thì không có lý do gì, nàng không được. Nàng đưa tay nắm lấy cây gậy của hắn vuốt ve nhè nhẹ, cảm giác nóng ấm rất lạ, cũng rất thích, nàng còn chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác như thế này, mà lúc này Trần An Nam được bàn tay mát lạnh của nàng, nắm lấy "cậu nhỏ" vuốt ve, khiến cho hắn cảm giác rất dể chịu, rất thoải mái, điều càng khiến cho hắn bất ngờ hơn, khi nàng, chủ động dùng đầu lưỡi, liếʍ nhẹ lên đầu nấm của hắn một cái, rồi hé miệng ngậm lấy, phun ra nuốc vào, đầu lưỡi đảo qua đảo lại, khiến hắn cả người như tê dại.
- Nàng!...