Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Chương 225-226

Chương 225: Tình Yêu Lưu Luyến (11)

Lúc Dịch Tân chở Tân Hoành đến nơi, nhẹ nhàng liếc mắt trước mắt cao ốc, khẽ hỏi, “Ở đây?”

Tân Hoành với hắn đột nhiên không thèm cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, vẫn là gật đầu, “Ừ. Em phỏng vấn tổng cộng hai chỗ, chỉ có chỗ này không bị người ta từ chối, hẳn là nó rồi.”

Dịch Tân trong mắt tiếc hận, “Công ty này đáng ra em phải loại nó đầu tiên, không cần vào phỏng vấn. Có điều, lúc này nêu em quyết định làm như vậy thì vẫn chưa muộn đâu.”

Tân Hoành ngẩn người, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, u oán ngẩng đầu nhìn anh, bất đắc dĩ than nhẹ, “Ánh mắt của anh không thể lương thiện hơn một chút sao? Cần gì phải nói những lời ác độc với em như vậy?Làm như vậy anh thấy thoải mái lắm sao?”

Dịch Tân cười, cười đến có chút bất đắc dĩ, “Anh cũng không còn cách nào khác. Em phải biết, đối với em, anh lúc nào cũng muốn ngừng mà không được, hoàn toàn khống chế không được chính mình. Về chuyện có thoải mái hay không, có lẽ làm vậy sẽ khiến anh vui vẻ hơn.”

Tân Hoành nhếch nhếch khóe môi, không nói gì.

Dịch Tân ôm chầm vai cô, “Được rồi, anh sẽ cùng em vượt qua khó khăn. Bây giờ en có thể đi vào, dũng cảm cự tuyệt bọn họ, sau đó chúng ta về nhà.”

Cô liếc mắt nhìn anh, bất đắc dĩ lại u oán.

Hai người đi vào phòng khách, vốn dĩ muốn đợi thang máy. Chỉ là, lúc thang máy dừng lại, cánh cửa bằng kim loại mở ra, thình lình xuất hiện gương mặt thẹn quá hóa giận làm cho hai người đều là cả kinh.

Nam nhân trong thang máy tựa hồ cũng không ngờ rằng lại chạm mặt ngoài ý muốn như vậy, vốn dĩ gương mặt nhuộm đỏ vì giận dữ, lúc này rõ ràng cứng đờ, sau đó, lại dần dần chuyển sắc. Tướng mạo của anh vốn là nhã nhặn, đường nét trên gương mặt không hề sắc bén chút nào, ngược lại có nét ôn hòa mỹ cảm. Chỉ là biểu tình lúc này cùng khí chất trời sinh của anh rất không tương xứng.

Cả kinh qua đi, Tân Hoành mới dám nhìn người đàn ông kế bên mình. Lúc này lại thấy anh cau mày, sắc mặt lạnh lẽo, cô mới biết, cô quả thật không có nhận lầm người.

Vốn dĩ đã từng nhìn qua ảnh của người này trên tạp chí. Chớp mắt một cái đã bình tĩnh trở lại, còn có chút nghi ngờ là mình nhận lầm người. Nhưng phản ứng của Dịch Tân lại cho cô biết rằng, cô không có nhận lầm người.

Trong thang máy, người đàn ông bộ dáng nhã nhặn lúc này đang tức giận, chính là nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng, Yến Thanh.

Lúc này, vì quá lâu không có động tĩnh, cửa thang máy lại muốn tự động khép lại. Người đàn ông bên cạnh cô nhanh chóng cản lại cánh cửa.

Dịch Tân lập tức ôm bên hông cô, tay nắm thật chặt, lại buông ra, anh quay đầu nhìn cô, nói nhỏ, “Em tự mình đi lên, anh sẽ ở đại sảnh chờ em.”

Tân Hoành nhìn Dịch Tân thật sâu, khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu, “Được.”

Anh khẽ hôn một cái lên trán cô rồi mới buông cô ra.

Yến Thanh con ngươi sắc bén nhìn qua, nhưng cũng ăn ý bước ra khỏi thang máy.

Hai người đàn ông ở trong đại sảnh quán cà phê ngồi xuống, Yến Thanh vốn dĩ sớm đã kiềm chế không được, hung hăng nhìn chằm chằm Dịch Tân, gầm nhẹ, “Dịch Tân, cậu tại sao có thể đối xử với cô ấy ác độc như vậy?”

Dịch Tân cười, lắc đầu, “Yến Thanh, cậu rốt cuộc vẫn chưa hiểu, bởi vì cậu, đối với cô ấy, tôi đã từng phá vỡ nguyên tắc của mình.”

Yến Thanh cười lại, “Nguyên tắc? Thì ra nguyên tắc của Tân thiếu gia cậu luôn luôn chỉ là những thủ đoạn độc ác!”

Dịch Tân cười khẽ, không ý kiến gì thêm.

Yến Thanh nắm thật chặt nắm tay, mặc dù trong lòng đã cực kỳ giận dữ, lại vẫn phải cắn răng nói, “Tôi chỉ muốn hỏi cậu, chuyện này có liên quan đến cậu đúng không?”

Dịch Tân nhíu mày, trong ánh mắt thể hiện nét cười, “Tôi vừa thấy dáng vẻ của cậu, liền đoán được cậu đã đến tìm hắn rồi. Thế nào, ở chỗ của hắn bị hắn từ chối khéo rồi?”

“Cậu không nên lảng sang chuyện khác. Tôi chỉ hỏi cậu, việc này, có phải liên quan đến cậu không?” Yến Thanh vốn dĩ ôn hòa, vậy mà trong mắt lúc này đã tràn đầy tơ máu.

Đôi mắt Dịch Tân trầm ngâm, một lát sau, anh thở dài, “Yến Thanh, cậu không cảm thấy vì cô gái này, cậu thực sự đã quá mệt mỏi sao?”

*

Tân Hoành ra khỏi thang máy, liền thấy một cô gái mặc đồ công sở khẽ mỉm cười đi về phía cô, gương mặt tinh xảo, búi tóc xinh đẹp, giày cao gót 14cm giẫm lên sàn nhà phát ra âm thanh thanh thúy. Tân Hoành còn đang suy nghĩ cô gái này là ai thì đối phương đã tự giới thiệu, “Tân tiểu thư, tôi là Serena, chúng tôi đã thấy cô tới phỏng vấn ngày hôm đó.

Tân Hoành mỉm cười, “Chào Serena, gọi tôi Tân Hoành là được. Tôi đến đây là muốn nói với mọi người. . .”

Cô còn chưa nói xong, đã bị đối phương cắt ngang, “Tân Hoành, chuyện của cô, tôi không thể quyết định được.”

Tân Hoành trong lòng kinh ngạc, Serena đã cười nói, “Cô là trợ lý của tổng giám đốc, có điều gì muốn nói xin hãy trực tiếp nói với ngài ấy.”

Tân Hoành chân mày khẽ cau lại, “Nhưng lúc công ty thông báo tuyển dụng đâu có nói là muốn tuyển trợ lý tổng giám đốc?”

Nếu quả thật là trợ lý tổng giám đốc, cấp bậc tương đương với bộ phận quản lý, thông thường khi tuyển người đều sẽ nói rõ. Mà nếu nói rõ , Tân Hoành nhất định sẽ không nộp sơ yếu lý lịch. Cô nhất định sẽ không làm những công việc yêu cầu kỹ thuật cao.

Lúc này, nghe đối phương nói rõ, trong lòng cô chỉ cảm thấy chuyện này có vẻ rất kì quặc.

Serena lại bình tĩnh cười, “Nhưng chúng tôi cũng không có nói vị trí cần tuyển không phải là trợ lý tổng giám đốc mà.”

Tân Hoành lắc lắc đầu không đáp lời. Vốn dĩ nếu muốn đùa bỡn thì tìm người khác mà đùa. Cô thật sự không có hứng thú.

Serena hình như cũng không để ở trong lòng, chỉ dẫn cô đến chỗ thang máy, “Đi thôi, chúng ta đến tầng cao nhất đi gặp tổng giám đốc. Có việc gì mời cô cứ trực tiếp nói với ngài ấy.”

Tân Hoành theo Serena một đường tới tầng chót. Cánh cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đóng chặt. Serena tiến lên, gõ nhẹ hai cái, bên trong có tiếng nói trầm thấp truyền ra, “Vào đi.”

Serena quay đầu nhìn Tân Hoành, lúc này mới nhường chỗ cho Tân Hoành đi vào.

Tân Hoành trong lòng nghi hoặc, đi tới cạnh cửa, còn đang do dự có nên đi vào hay không, lại thấy rộng lớn trong phòng làm việc, trên tường có rất nhiều cửa sổ sát đất, thân hình người đàn ông cao ngất đưa lưng về phía bọn họ, đang đứng hướng mặt ra ngoài cửa sổ.

Lúc này nghe thấy động tĩnh, người đàn ông chủ động xoay người lại.

Tân Hoành thấy gương mặt đó, trong nháy mắt, trong lòng kinh ngạc, nhịn không được, lại không tự chủ nháy nháy mắt.

Chương 226: Tình Yêu Lưu Luyến (12)

Người đàn ông thấy nét mặt cô như vậy, nở nụ cười quyến rũ hỏi: “Tôi với người kia giống nhau như vậy sao?

Tân Hoành mới vừa ngẩn ra, chợt tỉnh lại, khẽ mỉm cười gật đầu: “Vâng, anh và Phong Dương lớn lên rất giống nhau, mới vừa nhìn thấy, tôi còn tưởng rằng là anh ấy.”

Nói rồi mới từ tốn đi vào, ở phía sau Serena cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Người đàn ông thấy dáng vẻ tự nhiên duyên dáng của cô, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng, cũng tự giới thiệu mình: “Tôi là Dịch Phong Nghiêu, anh trai của Phong Dương, em họ của Dịch Tân, theo như phép tắc, tôi phải gọi cô một tiếng chị dâu rồi.”

* * * *

Lúc Tân Hoành xuống lầu, Dịch Tân đang ngồi trên sô pha, tay phải chống lên tựa vào thành ghế, nâng nhẹ trán. Trên mặt không thể hiện biểu cảm gì, nghe được động tĩnh sau lưng, mới từ từ đứng lên, xoay người đối mặt với cô nở một nụ cười.

“Có thể về nhà chưa?”

Tân Hoành gật đầu, hơi do dự, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: “Dịch Tân, bắt đầu từ ngày mai, em thật sự phải tới đây làm việc vặt rồi.”

Ngay lập tức Dịch Tân lạnh mặt hỏi: “Lý do?”

Tân Hoành tự biết đuối lý, lúc này lập tức chủ động đưa tay kéo anh, mềm giọng dỗ dành: “Thật xin lỗi.”

Tay anh cương cứng một chút, cũng không rút về, chỉ là vẫn lạnh lùng hỏi: “Cho anh một lý do vì sao em lại thất hứa.”

Cô suy nghĩ giây lát, nhìn anh, nói: “Vì tiền bồi thường hủy hợp đồng rất cao, mặc dù anh có nhiều tiền, nhưng em sẽ thấy xót tiền.”

Anh nheo mắt lại, giận dữ nhìn cô, cô chỉ có thể cười áy náy với anh.

Anh hừ lạnh, hất tay cô ra, quay người đi ra cửa.

Buồn bực.

Cô đứng ngây ra tại chỗ, tỏ ra bất lực. Có vẻ là thực sự chọc giận anh rồi, làm sao mà dỗ được đây? Cô lắc lắc đầu cười khổ.

Đằng sau, anh quay đầu lại: “Còn không đi, nhanh lên một chút!”

Giọng nói vẫn rất lạnh lùng, cô nhanh chóng xoay người, nở một nụ cười thật tươi với anh.

Anh hừ khẽ, lại quay người tự mình bỏ đi.

Cô vội bước nhanh đuổi theo.

Trên xe, anh lạnh lùng nắm tay lái, mấy lần cô cố gắng bắt chuyện với anh, đều bị giọng điệu thờ ơ của anh cự tuyệt.

“Là muốn nói với anh, em hối hận rồi, bây giờ chúng ta quay lại nộp tiền bồi thường?”

“Không phải.”

“Vậy không cần nói chuyện với anh nữa.”

Cô cắn môi, ảo não.

Cô nhất quyết muốn dụ dỗ anh cho bằng được, không muốn để anh không vui, mà anh lại không hợp tác.

Cô tựa đầu lên cửa xe, nhớ lại vừa rồi nói chuyện với Dịch Phong Nghiêu trong phòng làm việc.

Vốn cô muốn nhã nhặn từ chối công việc này, thứ nhất, cô quả thật không làm được cái chức vị trợ lý gì đó kia; thứ hai, cô đã trở lại bên cạnh Dịch Tân, thời gian làm việc cố định sẽ không thích hợp với cô lắm, nếu cô rảnh rỗi, có thể tiếp tục làm phiên dịch là được rồi.

Nhưng Dịch Phong Nghiêu vừa mở miệng đã hỏi cô: “Cô thật sự hiểu được nhà họ Dịch sao? Còn có, Dịch Tân?”

Nếu như người anh ta hỏi là Dịch Tân, cô có thể tự tin khẳng định trả lời rằng, Dịch Tân chỉ cần động chân mày, là cô có thể biết chính xác khi nào anh đang vui vẻ, hay lúc nào sắp nổi giận.

Nhưng Dịch Phong Nghiêu lại nhắc đến nhà họ Dịch trước, cô tự nhiên cũng hiểu, Dịch Phong Nghiêu là muốn hỏi, cô hiểu được Dịch Tân của nhà họ Dịch bao nhiêu, hoặc là nói, cô không muốn hiểu về gia đình của Dịch Tân, bối cảnh của anh, thậm chí là quá trình trường thành.

Những thứ này, cô quả thật xấu hổ, vì thật sự không biết rõ lắm.

Cô chỉ biết sơ sơ, mẹ Dịch Tân yêu Mạc Thích Thanh, trải qua rất nhiều chuyện nhưng cũng không có được kết quả, sau khi qua đời, Dịch Tân được Dịch Lam nuôi lớn lên, chắc chắn trải qua rất nhiều khó khăn, mới có thể trở thành Dịch Tân trưởng thành như ngày hôm nay.

Anh rất ít khi nói chuyện này với cô, cô cũng không cố ý đi hỏi. Mọi chuyên cứ tự nhiên như vậy, anh không nói, cô cũng không hỏi, như thể những thứ kia không đáng nhắc tới.

Đối mặt với Dịch Phong Nghiêu, cô từ từ lắc đầu.

Cô biết, Dịch Phong Nghiêu có lời muốn nói, mà cô, cũng muốn nghe.

Dịch Phong Nghiêu cười một tiếng: “Cô rất thông minh, quả nhiên là. . .”

Cô chờ anh ta nói xong câu kia, nhưng đột nhiên anh ta lại nói chuyện vòng vo: “Cô nhìn Viễn Thịnh bây giờ, là do một tay Dịch Phong Nghiêu tôi sáng lập nên, tôi có thể thẳng thắn nói cho cô biết, đế quốc này không có một chút quan hệ nào với nhà họ Dịch, đây hoàn toàn là thiên hạ của một mình Dịch Phong Nghiêu tôi.”

Anh ta nhìn cô, nhếch môi cười: “Có phải cô rất nghi ngờ phải không, rằng tôi mới là cháu đích tôn của nhà họ Dịch, tôi cũng không phải giống như Phong Dương chỉ một lòng muốn làm bác sĩ cứu chữa cho người khác, tại sao phải rời khỏi nhà họ Dịch, tự làm khó mình?”

Tân Hoành hơi ngạc nhiên trước cái nhìn sâu sắc của người đàn ông này, cũng không che giấu, gật gật đầu.

“Bởi vì tôi biết, chỉ cần Dịch Tân ở nhà họ Dịch, thì tôi, không phải là đối thủ của anh ta.” Đối với lời răn dạy của Nhân Hạ Phong, Dịch Phong Nghiêu cũng không giấu diếm, ngược lại còn cực kỳ thản nhiên, anh ta nhìn Tân Hoành, “Không phải là đối thủ, thì hoàn toàn không cần phải tốn công, tự mình tạo ra thiên hạ của mình, sẽ càng tự tại hơn.”

Tân Hoành gật đầu, trong nháy mắt, nhanh chóng cảm thấy có ấn tượng tốt với người đàn ông trước mặt.

Có khát vọng lớn, cũng không có chấp niệm mù quáng, rất khó có được, đây mới thật sự là con người khôn ngoan.

“Tôi cam tâm tình nguyện rút lui, ngoài bởi vì tự nhận thấy không bằng Dịch Tân, còn có một nguyên nhân khác.” Lúc này Dịch Phong Nghiêu chợt cười một tiếng, tròng mắt sâu sắc nhìn Tân Hoành, “Có muốn thử đoán một chút là gì không?”

Tân Hoành cau mày suy nghĩ, thử dò xét hỏi: “Anh muốn có thể trở nên mạnh mẽ hơn Dịch Tân? Có lẽ Dịch Tân cũng có đầy đủ khả năng tự lập nên đế quốc của mình, giống như anh, nhưng muốn vậy cũng phải hao tổn mất một đoạn thời gian không ngắn. Chỉ là, nếu trực tiếp tiếp quản cơ nghiệp nhà họ Dịch, như vậy sẽ giống như anh ấy, căn bản là đã đứng sẵn trên một ngọn núi cao, sau này có cố gắng cũng chỉ là xây dựng trên độ cao vốn có, cao lại càng cao hơn.”

Dịch Phong Nghiêu nghe vậy, đôi mắt sáng lên: “Tôi rất ít khi khen người khác, nhưng lại phải khen cô thêm một lần nữa, thật sự cô rất thông minh.”

Tân Hoành cười nhạt.

“Cô nói đúng. Có điều, đó cũng không phải là mục đích chính của tôi.” Dịch Phong Nghiêu nói: “Mục đích của tôi, là muốn trong thời gian ngắn nhất, nhìn thấy Dịch Tân phá hủy nhà họ Mạc.”

“Đây là nguyên nhân anh ta ở lại nhà họ Dịch, cũng là nguyên nhân tôi rời khỏi đó.”

Thân thể Tân Hoành run lên.

Nhà họ Mạc và nhà họ Dịch là những gia tộc lớn, mà nhà họ Dịch lại muốn nhổ sạch tận gốc nhà họ Mạc?

Cô hỏi: “Tại sao?”

Tại sao anh ta lại muốn làm như vậy?