Chương 167: Tình Yêu Mỏng Manh (1)
Tại vô số vô số buổi tối, hoặc là ban ngày. Cô cùng với anh tất cả triền miên, kết quả lại rất châm chọc. Người phụ nữ duyên dáng xinh đẹp đứng cùng anh chung một chỗ, bọn họ mới là danh chính ngôn thuận. Ngày xưa ân ái cùng cô, thoáng chốc trở nên mỏng manh, hèn mọn, thậm chí ti tiện.
Tân Hoành cảm thấy mắt chua xót đến phát đau nhức, cô mở to mắt nhìn Dịch Tân: “Anh nếunhư quả thật yêu cô ta như vậy, cần gì phải mỗi ngày bên em?”
“Em có ý gì!”
Dịch Tân hung hăng nắm lấy cánh tay của Tân Hoành, dùng lực mạnh cầm cổ tay mảnh khảnh của cô. Sau đó, thấy cô đau đến nhíu mày. Anh không buông, chỉ là hơi híp con ngươi chăm chú nhìn cô, tiếng nói trầm thấp âm ngoan.
Tân Hoành nhịn đau, như cũ nhìn thẳng anh, cười nhạt: “Anh không cảm thấy anh hỏi em có ý tứ rất châm chọc sao? Tốt, em cho anh biết em có ý gì! Dịch Tân, ý của em là. Em không nên cùng anh một chỗ, em không muốn một lần nữa làm người phụ nữ của anh! Anh thích ai thì đi với người nọ cùng một chỗ. Từ nay về sau anh cùng em, hai ta không quan hệ gì!”
Cô nói xong, không khí thoáng chốc ngưng tụ. Trông nháy mắt yên tĩnh đến gần như tan vỡ.
Sau đó, bên môi Dịch Tân xuất hiện một nụ cười đẹp đẽ đến cực hạn: “Em lập lại lần nữa.”
Tân Hoành lạnh lùng nhìn anh một cái, với thái độ khinh thường .
Cằm bị anh nắm không chút nào thương tiếc. Đem mặt của cô nhìn về phía anh, cô liền bị bức bách nhìn vào sự ôn nhu đến hủy diệt trong đôi mắt anh. Rồi anh lại hung ác lên tiếng: “Tân Hoành, em lập lại lần nữa. Em tin hay không anh hiện tại sẽ phá hủy em!”
Buồn bực.
“Tốt!” Tân Hoành bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thanh âm cũng thoáng chốc hung hãn. Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm anh nói không chút do dự, dứt khoác: “Có bản lĩnh anh bây giờ liền phá hủy em! Nếu không, em nhất định sẽ rời khỏi anh. Em chính là chết ở bên ngoài, em nhất định cũng sẽ không ở cùng với anh.”
“Em!”
Dịch Tân chỉ cảm thấy tất cả máu toàn thân chỉ trông nháy mắt xông thẳng lên đại não, mạnh mẽ mà kịch liệt làm cho cơ thể anh hầu như tê liệt . Đau đớn khiến đầu óc của anh dừng lại. Tay đã vô ý thức cầm cái cổ xinh đẹp của Tân Hoành.
Bất quá trông nháy mắt khuôn mặt Tân Hoành vốn tái nhợt đã đỏ thẫm, rồi từ từ thành màu tím dần. Cô giơ taylên, muốn cố sức gỡ cánh tay anh. Thế nhưng ngay cả giơ lên cũng vô lực liền như thế rũ xuống.
Mắt dần dần khép lại, để lại một kẽ hở. Cô nhìn anh lại không lộ ra một chút tâm tình. Đại não một mảnh sương trắng đã bắt đầu bay xa.
“Dịch tiên sinh!”
“Dịch tiên sinh!”
Lúc này, kèm theo hai tiếng thét chói tai. Hai vị tiếp viên hàng không mang giày cao gót nhanh chóng dẫm lên đá cẩm thạch trên sàn nhà, thanh âm rõ ràng gần như kịch liệt một đường cấp tốc hường hai người mà đến.
Hai vị tiếp viên hàng không nhìn thấy trong tay Dịch Tân chính là người phụ nữ lúc này gần như không có sức sống. Sợ hãi hấp tấp kéo cánh tay của Dịch Tân ra: “Dịch tiên sinh, dừng tay!”
“Dịch tiên sinh, không nên như vậy! Cô ấy sẽ chết.”
Cô sẽ chết. . .
Dịch Tân nghe được câu này trong đầu trong phút chốc rốt cục rõ ràng. Như bị nóng đến giống nhau, trong mắt anh đầy sợ hãi. Rốt cục cuống quít thả cô ra.
Anh buông tay ra, thân thể của cô sớm đã vô lực liền ngã xuống.
Anh cuống quít đem cô ôm vào trong ngực thật chặt. Lại luống cuống tay chân giúp cô thuận khí: “Xin lỗi, xin lỗi. . .”
Anh một bên vỗ lưng cho cô, một bên tại bên tai cô thấp giọng nói. Lời kia giống như là không có thần trí, chỉ là theo tiềm thức lặp đi lặp lại.
Tân Hoành từ từ nhắm hai mắt. Chậm hồi lâu, mới có thể kịch liệt ho khan.
Cô đẩy anh ra, đưa lưng về phía anh. Đỡ lấy ngực kịch liệt ho khan, khuôn mặt đỏ thẵm.
Tiếp viên hàng không thấy cô rốt cục bình thường trở lại, rồi vội vàng đưa ly nước qua.
Tân Hoành chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc. Vội vàng nhận lấy ngụm lớn uống xong, mới cảm thấy khá hơn chút. Rồi chống nửa người ngồi xổm trước người của cô tiếp viên hàng không suy yếu cười: “Cảm ơn.”
Tiếp viên hàng không nhìn cô một cái, lại nhìn về một cái phía sau vẻ mặt âm trầm của Dịch Tân một cái nhìn rồi bối rối.
Tiếp viên hàng không không được tự nhiên. Tân Hoành thấy đáy lòng một mảnh lạnh lẽo. Cô chắc hẳn là nên cảm ơn hai người này dám ngăn cản Dịch Tân, cứu nàng một mạng. Chỉ là hai người lúc này e rằng cũng rất thấp thỏm đi.
Tân Hoành chậm rãi nhắm mắt, hít sâu một hơi hỏi nàng: ” Phải lên máy bay?”
Tiếp viên hàng không sửng sốt, hơi suy nghĩ một chút liền phản ứng kịp vội hướng cô gật đầu: “Đúng vậy, phải ”
Lại nhìn về phía Dịch Tân, cẩn thận nói: “Dịch tiên sinh, chúng tôi đi vào chính là nhắc nhở ngài, máy bay sẽ cất cánh, thỉnh ngài và. . .”
Tiếp viên hàng không cẩn thận nhìn Tân Hoành một cái. Nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào người phụ nữ trước mắt này. Bọn họ tranh cãi ầm ĩ đến kịch liệt như vậy, thậm chí động thủ. Tiếp viên hàng không trong lòng quýnh lên, cái khó ló cái khôn cấp tốc nói: “Thỉnh hai vị lên máy bay.”
Tân Hoành không nhịn được nghĩ cười, một câu “Hai vị” triệt để thân phận địa vị với cô. Thật muốn khen nàng một tiếng “Thật thông minh!”
Gật đầu. Tân Hoành đứng dậy, lại như cũ đưa lưng về phía Dịch Tân. Cũng không xoay người chỉ nhẹ giọng nói: “Đi thôi, đi trở về.”
Cô nói, chống thân thể có chút như nhũn ra liền hướng ngoài cửa đi.
Tay chợt bị người từ phía sau cầm thật chặt: “Tân Hoành. . .”
“Về trước đi, được không?”
Tân Hoành sắc mặt lúc này hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thanh âm lại rõ ràng không kiên nhẫn. Đưa lưng về phía anh liền đem lời của anh cắt đứt: “Ở bên ngoài làm những việc này, đối với Dịch gia danh tiếng cũng có lúc tổn hại đi.”
Dịch Tân tim đau sắc bén, như là bị người nắm lại không chút kiêng kỵ ngắt một cái. Anh nhìn cô lạnh lùng lưu lại bóng lưng, run rẩy vì hối hận.
Anh thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Anh vừa mới nói xong. Nguyên bản cầm lấy tay cô rồi lại bị cô dùng lực hất ra.
Cô dứt khoát đem tay anh hất ra. Dùng lực mạnh thế nên cuối cùng thân thể không ổn định, lảo đảo một chút.
Anh theo bản năng đưa tay muốn đỡ cô, cô lại nhanh chóng rời đi. Từ đầu tới cuối không liếc anh một cái.
Dịch Tân nhìn bóng lưng yếu ớt của cô, lại hết lần này tới lần khác cũng đủ làm anh hoảng sợ vì sự lạnh lùng và quyết tuyệt. Đôi mắt trong nháy mắt liền mất đi tiêu cự. Như là nguyên bản bền chắc không thể phá được trang bị. Bỗng nhiên trong lúc đó tan thành mây khói. Một khắc kia khiến anh trở tay không kịp.
Chương 168: Tình Yêu Mỏng Manh (2)
Trên máy bay Tân Hoành một đường đều rất an tĩnh. Cô tựa vào ghế đầu nghiêng về phía cửa sổ, nhắm hai mắt như thể đang ngủ.
Không. Cô như vậy so với ngủ còn an tĩnh hơn.
Dịch Tân ở bên cạnh cô. Ánh mắt vẫn rơi vào trên người cô. Cô lại như là căn bản không biết, đầu cũng không quay lại.
Dịch Tân thở dài. Trong đôi mắt anh lúc này là trước nay chưa từng có ôn nhu lại vô lực: “Tân Hoành! Xin lỗi! Anh không muốn tổn thương em. Anh chỉ là . .”
Anh chỉ là bị cô hù dọa. Anh cũng sẽ sợ hãi. Anh sợ cô nói với anh rằng, cô và anh hai ta không liên quan gì.
Cô lại như cũ yên lặng, giống như căn bản không có nghe được lời của anh.
Anh giơ tay lên muốn xoa thái dương của cô, mặt của cô. Nhưng tay lại dừng ở trong không khí.
Anh cũng sợ đυ.ng phải cô. Sợ cô bất mãn việc anh đυ.ng chạm. Sợ cô vì vậy nói ra càng làm cho anh hoảng sợ. Sau đó càng làm cho anh triệt để mất lý trí.
Tay rốt cục vô lực rũ xuống.
Tân Hoành hướng phía ngoài cửa sổ. Từ từ nhắm hai mắt. Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Khi họ trở về thành phố B, sắc trời hỗn loạn. Dưới tuyết lại vừa vặn sắp đến chạng vạng tối. Rời đi sân bay bên trong đại sảnh ánh sáng chiếu rọi. Trời bên ngoài trời trông tối và ảm đạm.
Cơ thể có một chút ấm áp, có vẻ như được đặt lên trên một chiếc áo khoác.
Trên mặt anh không dao động, động tác lại không chút do dự. Cơ thể tránh thoát, áo khoác liền rơi xuống dưới chân cô. Kiện âu phục nhãn hiệu cao cấp rơi trên mặt đất dính vào tuyết bẩn.
Cô thậm chí không nhìn một cái. Tự ý tăng nhanh cước bộ đến xe đến đón anh, tự mình lên xe.
Dịch Tân đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô trong mắt đau đớn hung hăng xẹt qua.
Trở lại biệt thự Dịch gia thì lão quản gia đã mang theo người làm đứng ở cửa. Nhìn thấy Tân Hoành ôn hòa, cung kính cười nói: “Thiếu gia! Thiếu phu nhân.”
Tân Hoành cũng không để ý tới những người này. Thẳng từ bên cạnh bọn họ nhanh chóng đi qua, vào nhà liền trực tiếp lên lầu hai.
Phòng ngủ chính.
Bước vào phòng, lấy một vài món bỏ vào trong túi. Sắc mặt của cô vẫn không có chút gợn sóng, chỉ là hơi nhíu mi lại. Cô dường như đang suy nghĩ, có những thứ đã bị bỏ quên, lại không muốn để lại bất cứ thứ gì.
Hai năm trước, cô tới nơi này thì trên tay chỉ có một chiếc túi. Hiện tại, cô cũng chỉ muốn những thứ đó. Đã như vậy sẽ không cần, đương nhiên cũng sẽ không lưu lại bất cứ cái gì ở chỗ này.
Đem đồ đạc dọn dẹp không sai biệt lắm. Cô đứng ở giữa phòng. Đem túi mở ra một lần nữa kiểm tra đồ vật bên trong. Có hay không thừa, có hay không thiếu.
Lúc đầu là cái gì, hiện tại chính là cái đó.
Quả nhiên là việc đời nhiều đổi thay. Mọi thứ lại trở về điểm xuất phát.
Cười nhạt, cô xoay người liền muốn đi ra.
Ở cửa Dịch Tân không biết lúc nào đã đứng ở chỗ đó. Thấy cô thu dọn đồ đạc, trong mắt cũng không có cảm xúc. Chỉ là nhìn cô thu dọn đồ của riêng mình. Mà đồ anh cho cô, cô không chú ý đến.
Tân Hoành thản nhiên nhìn anh một cái. Cô đi ngang qua anh. Anh lại đột nhiên vươn tay đem cô ngăn lại.
“Không cần đi.”
Tân Hoành liếc qua anh, cười nhạt: “Thế nào, còn muốn động thủ với em?”
Dịch Tân nhìn cô, thần sắc không chút nào che giấu thống khổ: “Không. Anh vĩnh viễn sẽ không lại động thủ với em. Nhưng mà em cũng có thể hiểu. Muốn cho anh buông em ra, trừ khi anh chết.”
Tân Hoành không nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, em đối với anh có chết hay không. Không có hứng thú.”
“Em thật như vậy hận anh? Lẽ nào chúng ta tất cả qua đi, tất cả ân ái, đều chỉ vì sự hiểu lầm này?”
Tân Hoành cười, đôi mắt rơi vào khuôn mặt quyến rũ của anh: “Hiểu lầm? Anh cho rằng đây chính là hiểu lầm. Anh đem em hai năm qua tất cả lừa dối, phản bội, đùa bỡn, hiểu lầm thành ân ái.”
Dịch Tân ngực cứng lại, đột nhiên có cảm giác bị người ta gắt gao bóp chặt yết hầu. Anh cả đời này chưa từng có lúc chật vật như vậy.
Anh nghe được thanh âm của mình run rẩy: “Rời khỏi anh, em thực sự bỏ được?”
Tân Hoành bỗng nhiên ngạt thở. Những cảm xúc trong trái tim là gì, là chua xót khổ sở. Một đường tràn ngập tới tứ chi bách hài. Cô nhắm mắt lại, giọng nói cứng rắn: “Em luyến tiếc cái gì? Luyến tiếc anh lừa dối, anh phản bội hay là anh đùa bỡn?”
“Tân Hoành. Em khi nào thì trở nên tàn nhẫn như vậy. Tại sao không tha thứ cho anh!”
Tân Hoành lời nói lạnh nhạt. Dịch Tân rốt cục triệt để dùng hết kiên nhẫn cuối cùng đối với cô. Dịch Tân nguyên bản thì không phải là một người đàn ông ôn nhu. Lúc này tình cảm của anh với cô trước đây bị cô hình dung đến như thế không chịu nổi, anh rốt cục đã nổi giận.
Tân Hoành thấy anh hơi híp con ngươi, đó là dấu hiệu của sự tức giận. Nhưng trong lòng đã không có gì sợ hãi. Thiếu một chút nữa bị anh bóp chết, còn có cái gì đáng sợ?
Cô cười: “Thế nào? Anh có thể cường bạo em, thời gian tiếp theo liền cùng nữ nhân khác điên loan đảo phượng. Hoặc là có thể anh cùng em ở trên giường hai ngày hai đêm, mặc xong quần áo lại ôm chầm nữ nhân khác. Thời gian nữa thông báo thiên hạ đó mới là người vợ chân chính.”
Tân Hoành nhìn anh, tiếp tục cười: “Mà người phụ nữ được gọi là Tân Hoành bất quá chỉ là một người phụ nữ dâʍ đãиɠ, một người kỹ nữ cùng anh vui đùa. Đáng đời cuối cùng không có được kết cục tốt!”
Dịch Tân nhìn cô cười, chỉ hận cắn chặt răng hung hăng nhìn chằm chằm cô, thấp giọng cảnh cáo: “Tân Hoành. Em tốt nhất không nên chọc giận anh.”
Tân Hoành sắc mặt rốt cục ngưng lại, không sợ mà nhìn lại anh: “Chọc giận anh thì thế nào? Dịch Tân. Có đúng hay không bởi vì em Tân Hoành hoàn toàn đối với anh ngoan ngoãn phục tùng. Anh thật sự cho rằng em sinh ra chính là như vậy, mặc cho người chà đạp? Em bởi vì yêu anh cho nên đối với anh bao dung, đối với anh ôn nhu. Anh thích em thế nào em liền thế ấy. Em cho anh biết, đó là em nỗ lực, cũng không phải thiên kinh địa nghĩa em nên có!”
Dịch Tân nghe được cô nói yêu anh. Trong mắt thoáng chốc một chút kinh hỉ, đang muốn đưa tay đi ôm cô. Lại thấy cô đột nhiên cười nhạt: “Thế nhưng em hiện tại không yêu anh. Em sẽ không đem bản thân tới vị trí thấp kém. Anh đối với em mà nói đã qua. Ai lúc còn trẻ sẽ không gặp phải một đồ hỗn trướng? Em hiện tại thích như thế nào thì liền thế đó. Chán ghét anh, căm hận anh, sau đó quên anh. Thế nhưng tuyệt đối sẽ không lại sợ anh”