Chương 137: Tâm Ý Sai Lầm
Tang Nhuế mua thuốc cho Tân Hành, trở về nhà họ Dịch thì gặp được hai người khách không mời mà đến ở phòng khách, trong lòng lập tức giật mình, hồi hộp.
Hai người kia là Tang Nhân và Mạc Thích Thanh.
Tang Nhuế không biết tại sao hai người này lại có thể xuất hiện cùng nhau, nhưng mà dự cảm không tốt tự nhiên nảy sinh trong lòng cô.
Tang Nhân nhìn thấy cô, đứng lên trước gọi: “Em gái.”
Lập tức, Tang Nhuế thấy da đầu run lên, trả lời không được tự nhiên: “Anh cả.” Rồi đưa mắt qua Mạc Thích Thanh gọi một tiếng: “Mạc tiên sinh.”
Lúc đầu Dịch lão gia ngồi đưa lưng về phía cô, lúc nghe thấy giọng nói của cô thì quay đầu nói với cô: “A, Tang Nhuế về rồi sao, mau đến đây ngồi.”
Dịch lão gia ra lệnh, cho dù trong lòng Tang Nhuế không muốn cũng phải đi qua. Cô giấu hộp thuốc vừa mua vào trong ống tay áo.
Lúc đầu cô vội vàng ra ngoài, lái xe từ nhà lớn của nhà họ Dịch đi một đoạn là có tiệm thuốc nên cô không gói lại. Không chú ý áo khoác này không có túi tiền, dù sao ống tay áo mùa đông cũng lớn, thuốc chỉ là một cái hộp nhỏ, thuận tiện co rụt vào trong tay áo là được.
Nhưng cô không ngờ là Tang Nhân sẽ đến. Nếu chỉ có Mạc Thích Thanh thì việc này không liên quan gì đến cô, cô hoàn toàn có thể bỏ qua để đi lên lầu nhưng Tang Nhân là anh trai cô, rõ ràng là đến thăm cô, về tình về lí thì cô nên ở đây cùng với anh một lúc.
Tang Nhuế đi đến ngồi bên cạnh Dịch lão gia. Dịch lão gia nhìn cô từ trên xuống dưới thấy tay cô trống không liền hỏi: “Không phải con nói đi mua thuốc cho Tân Hành sao? Thế nào rồi, thuốc đâu?”
Tang Nhuế nói: “Tiệm thuốc không có thuốc này, con chờ chút nữa Phong Dương về hỏi anh ấy.”
Dịch lão gia nhíu mày: “Sao lại không có? Gọi điện thoại cho bác sĩ, nói ông ta tới đây ngay. Con dâu nhà họ Dịch bị bệnh lại không mua được thuốc, đây không phải là chuyện cười cho mọi người hay sao?”
Tang Nhuế vội vã đứng dậy nói: “Vâng, con đi gọi điện thoại ngay lập tức.”
Nói xong định chạy nhanh ra khỏi chỗ thị phi này.
Dịch lão gia giữ cô lại: “Không cần con đi. Anh trai con đến đây thăm con, con ở đây nói chuyện với cậu ta đi.”
Dịch lão gia vừa nói xong, quản gia đứng bên cạnh hiểu được ánh mắt đi làm.
Ánh mắt sắc bén nhìn về Mạc Thích Thanh: “Thích Thanh, lên phòng sách nói chuyện với tôi không?”
Tuổi Mạc Thích Thanh đã gần năm mươi nhưng tinh thần khỏe mạnh, bộ dạng anh tuấn gần như nhìn không ra tuổi thật, cười với Dịch Lam: “Không cần, tôi chỉ đến đây để gặp ông, không ngờ gặp được đại thiếu gia nhà họ Tang, lúc này mọi người ngồi cùng với nhau cũng không tệ.”
Tang Nhuế không nhịn được thầm oán: “Ông cũng nên hỏi chúng tôi có muốn hay không chứ! Không biết xấu hổ!” Vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Dịch lão gia.
Vừa mới ngồi xuống lại nghe thấy Mạc Thích Thanh hỏi: “Sao vậy, thiếu phu nhân nhà họ Dịch bị bệnh à? Cũng phải, gần đây liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm sự đè nén dễ ảnh hưởng đến cơ thể.”
Tang Nhuế cắn răng, đang muốn nói chuyện lại nghe thấy Dịch lão gia mở miệng: “Con bé là phụ nữ, có Dịch Tân ở bên cạnh sao lại để nó quan tâm đến nhiều chuyện như vậy? Chẳng qua là con bé ngồi uống trà trong vườn hoa nhiều gió, bị lạnh thôi. Thích Thanh ông mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc, bản thân vẫn chưa lo xong, tạm thời đừng quan tâm đến con bé.”
Trong lời nói Dịch lão gia có mềm có cứng, đẩy Dịch Tân ra cản châm chọc người kia một phen.
Vậy mà Mạc Thích Thanh nghe không hiểu, vẫn tự mình nói tiếp: “Ngày ấy, bởi vì thằng nhóc của nhà họ Phương, Tương Đằng với thiếu phu nhân nhà họ Dịch có chút hiểu lầm, vô lễ với thiếu phu nhân. Sau đó nó luôn nói với tôi, thiếu phu nhân nhà họ Dịch dũng cảm mà thận trọng, đa mưu túc trí cùng với trí thông minh và khuôn mặt xinh đẹp, hiện tại, hiếm khi dặn tôi phải tự mình nói một tiếng xin lỗi với thiếu phu nhân nhà họ Dịch.”
Mạc Thích Thanh nói lời này với vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại không giống như lời nói bên ngoài, thậm chí còn nhìn chăm chú vào Dịch lão gia, trong ánh mắt có sự kiên định.
Dịch lão gia cười: “Sao lại nói vậy, người trẻ bọn họ náo loạn một chút vậy mà muốn người lớn như ông đến nói xin lỗi với con bé? Vậy còn ra thể thống gì!”
Rồi trầm ngâm: “Nếu hôm nay con bé không bị bệnh ở trên giường, tôi nhất định phải kêu nó xuống nhận tội với ông, nhưng mà đúng lúc này con bé bị lạnh, không may trúng gió, việc này, Thích Thanh ông sẽ không muốn nhắc lại. Người trẻ tuổi thôi, ai lại không có lúc xúc động, tóm lại không ảnh hưởng đến giao tình của hai nhà tôi với ông là tốt rồi.”
Tang Nhuế nghe lời nói của Dịch lão gia mới yên lòng.
Cô có cảm giác, cảm thấy hôm nay Mạc Thích Thanh tới không phải chuyện tốt. Rõ ràng ông ta nói muốn gặp Tân Hành mà lại chọn lúc Dịch Tân không ở nhà, cuối cùng có ý đồ gì?
Đúng rồi, hôm đó Tân Hành giả dạng cháu ngoại của Cố Viễn Chi, lúc đó lời nói ám chỉ việc riêng nhà họ Cố rất phức tạp…
Trong chốc lát Tang Nhuế cảm thấy nặng trĩu, nếu việc này truyền tới tai Cố Viễn Chi, vậy thì hậu quả không thể đoán trước được.
Cố Viễn Chi rất xem trong danh tiếng, cực kì quý trọng. Nghe nói khi còn trẻ từng có phóng viên giải trí đưa tin tình sử của ông với một người phụ nữ, tin tức còn chưa đăng lên, người phóng viên kia đã làm liên lụy đến tòa soạn, thậm chí cả tập đoàn lớn phía sau tòa soạn báo đó cũng biến mất trong một đêm.
Lúc đó việc này gây ra sóng gió rất lớn, mọi người cực kì oán giận với thủ đoạn tàn nhẫn của Cố Viễn Chi nhưng dù tức giận cũng không dám nói. Sau đó không còn ai dám lấy việc trong nhà của Cố Viễn Chi để viết nữa.
Mà lúc ấy Tân Hành có thể lừa được Tương Đằng ngoài sự dũng cảm, cẩn thận của cô còn có nguyên nhân này.
Cố Viễn Chi cực kì nhạy bén với những chuyện như thế này, nếu như Tân Hành nói dối không cẩn thận có thể liên lụy nhà họ Dịch với nhà họ Cố trở thành kẻ thù.
Lúc này, nghe nói tay phải Tương Đằng bị tàn phế. Chắc chắn Mạc Thích Thanh sẽ không chịu để yên, vậy thì lúc này ông ta muốn mượn chuyện của Tân Hành châm ngòi nổ quan hệ giữa nhà họ Dịch với nhà họ Cố, có thể kết hợp với nhà họ Cố thuận tiện báo thù cùng một lúc hay sao?
Nghĩ đến đây liền thấy hoảng sợ, đột nhiên Tang Nhuế nhận ra không thể để Mạc Thích Thanh nhìn thấy Tân Hành!
Chương 138: Dịch Thiếu Phu Nhân (1)
Hôm nay, Mạc Thích Thanh muốn gặp Tân Hành chắc là để chứng thực chuyện kia là nói dối. Một khi xác nhận xong sẽ truyền tới tai Cố Viễn Chi, Cố Viễn Chi chắc chắn sẽ tạo áp lực cho nhà họ Dịch mà bên kia thì có một nhà họ Mạc như hổ rình mồi, vậy thì một là nhà họ Dịch phải cùng lúc ngang nhiên giằng co với hai nhà họ Cố và họ Mạc, hai là giao ra Tân Hành.
Mà cho dù nhà họ Dịch quyết định thế nào thì Mạc Thích Thanh đã giúp con trai ông ta là Mạc Tương Đằng hả giận.
Lão hồ ly này, vì báo thù đã nghĩ rất chu đáo!
Tang Nhuế thầm oán nhưng cũng không nhịn được có chút an ủi. Nếu ngay cả cô cũng thấy rõ vậy thì lão gia không thể nào không biết.
Có lão gia ở đây thì vật trang trí như Mạc Thích Thanh chẳng là cái gì!
Không ngờ, Mạc Thính Thanh bị từ chối khéo léo chẳng những không bỏ cuộc mà còn quyết tâm hơn. Nói nữa cũng như không lại thành ra giả dối khôn khéo, giọng nói lạnh lùng: “Lão gia, vậy là ông không đúng rồi. Tôi Mạc Thích Thanh đích thân tới đây chỉ muốn nói hai chữ xin lỗi với cháu dâu của ông, ngay cả mặt ông cũng không cho tôi gặp. Chẳng lẽ cháu ngoại cao quý của Cố Viễn Chi Mạc Thích Thanh tôi cũng không thể gặp hay sao, cần có Cố Viễn Chi đích thân tới đây cô ta mới chịu lộ mặt sao?”
Từng chữ thúc ép, trong bông có kim.
Tang Nhuế cắn răng. Mạc Thích Thanh lấy Cố Viễn Chi ra lúc này chính là để uy hϊếp!
Dịch lão gia cười lạnh một tiếng, đứng dậy: “Tôi chưa bao giờ nghe nói cháu dâu của tôi có liên quan gì đến Cố Viễn Chi. Lão Mạc, tin tức nhỏ này ông nghe được ở đâu thì ông cứ hỏi người đó, bỏ qua cho tôi không tiếp.”
Sau đó quay đầu về phía Tang Nhuế đã đứng dậy theo: “Tang Nhuế, giúp tôi tiễn lão Mạc ra ngoài.”
Nói xong tự mình chống gậy chậm rãi rời đi.
Tang Nhuế cười thầm trong lòng, mặt bình tĩnh đi đến trước mặt Mạc Thích Thanh lạnh nhạt nói: “Ông Mạc, mời ông đi.”
Nói xong đưa tay chỉ đường cho Mạc Thích Thanh.
Mạc Thích Thanh không ngờ lão đầu Dịch Lam đã sớm mặc kệ mọi chuyện, lại cứng rắn như vậy, cứng mềm đều không chịu mà ngay cả lời ám chỉ hai nhà Cố, Mạc có thể liên kết ông ta cũng không để vào mắt.
Chẳng lẽ, vợ của Dịch Tân thật sự là người của nhà họ Cố? Ông ta mới dám không lo ngại như vậy?
Không, không thể nào. Nếu vợ cậu ta là người nhà họ Cố thì tiểu tử Dịch Tân kia sao dám dây dưa không rõ với Nghê Tranh kia? Sao Cố Viễn Chi có thể nuốt xuống cơn giận này?
Đến lúc này, trong lòng đã tính kế đầy đủ, Mạc Thích Thanh giương mắt nhìn Tang Nhuế, trên môi hiện lên tia cười lạnh lùng tàn nhẫn.
Đưa tay, một đòn, đúng lúc Tang Nhuế dám vươn cánh tay ra trước mặt ông ta.
Ông ta nhìn rất chướng mắt!
Tang Nhuế ngàn lần không ngờ ông ta lại ngang nhiên động thủ, không kịp đánh trả thì cánh tay đã bị hung hăng đánh trúng. Cô bị đau, trong lòng nổi lên phẫn nộ, theo bản năng xuất lực chân, ngăn lại Mạc Thích Thanh đang muốn rời khỏi, tay kia theo sau đánh lên mặt ông ta. Giơ tay một cái khống chế chặt chẽ hai tay của Tang Nhuế.
Nhưng mà trong nháy mắt, Tang Nhuế đang công kích bị khống chế gắt gao nhưng Mạc Thích Thanh cũng không chiếm được một chút lợi ích nào.
Tang Nhân ở một bên thấy thế, đứng dậy, cất cao giọng nói: “Ông Mạc, ông là người lớn sao lại làm khó một người trẻ tuổi như thế?”
Một tiếng nhắc nhở của anh để cho lão gia mới vừa rời đi nghe thấy rõ.
Dịch lão gia nghe thấy quay đầu lại, mắt nhanh chóng liếc nhìn Mạc Thích Thanh cùng với Tang Nhuế đang bị không chế, ánh mắt bỗng nhiên long lên, cười: “Thích Thanh, ông đến nhà họ Dịch để xin chỉ dạy võ thuật đấy à? Chắc chắn Tang Nhuế không thể làm ông vừa lòng, chỗ của tôi còn rất nhiều người, hay là để bọn họ chơi với ông?”
Mạc Thích Thanh nghe xong hừ lạnh, lúc này mới hung hăng ném tay Tang Nhuế ra.
Trong lòng ông ta vốn đang giận nhà họ Dịch cùng Tang Nhuế, cú hất này tất nhiên sẽ không kiềm lực. Tức giận ném Tang Nhuế ra xa vài bước, cơ thể Tang Nhuế không vững, liên tục lùi về phía sau, cuối cùng Tang Nhân đi tới đỡ cô.
Nhưng mà không ngờ, cô bị lực xô này làm cho thuốc được giấu trong tay áo văng ra ngoài. Không may, đúng lúc rơi xuống dưới chân Dịch lão gia.
Trong lòng Tang Nhuế khẩn trương, lập tức đẩy Tang Nhân ra, đi nhanh tới chỗ Dịch lão gia.
Nhưng mà vẫn chậm. Hành động của quản gia cực nhanh, nhặt hộp thuốc lên đưa cho Dịch lão gia.
Tang Nhuế đến gần cũng chỉ kịp nhìn thấy Dịch lão gia nhìn chằm chằm vào chữ phía trên, đôi mắt sắc bén nheo lại.
Trong nháy mắt giọng nói lạnh đến thấu xương: “Ông Mạc, không tiễn!”
Mạc Thích Thanh cũng nhìn thấy nhà họ Dịch đang có chuyện lộn xộn, cười lạnh một tiếng rời đi.
(Ma: Cười lạnh có vui đâu mà cứ thích làm thế nhỉ?)
Chờ Mạc Thích Thanh đi rồi, Dịch lão gia mới đưa hộp thuốc trong tay mạnh mẽ ném lên người Tang Nhuế: “Cô nói cho tôi biết Tân Hành bị bệnh, con bé bị bệnh này hả?”
Ngay cả cơ hội nói dối thuốc là của cô Tang Nhuế cũng không có. Có đôi lúc Dịch lão gia thật sự rất lợi hại. Không chỉ đối với Mạc Thích Thanh, còn đối với bọn họ.
Trong nháy mắt, toàn bộ lòng Tang Nhuế lạnh lẽo.
Ở trong mắt Dịch lão gia, hộp thuốc này chứng minh Tân Hành không muốn sinh con vì nhà họ Dịch. Mà ở nhà họ Dịch có tôn ti trật tự nghiêm ngặt thì đó là tội lớn khó có thể tha thứ.
Thậm chí Tang Nhuế còn chưa biết phải khuyên ngăn lão gia như thế nào thì lão gia đã giận dữ xoay người.
Giọng nói có nghiêm khắc và trầm giận: “Quản gia, gọi điện thoại cho Dịch Tân, vợ của nó, để cho nó quyết định!”
“Không cần.” Theo bản năng, Tang Nhuế ngăn cản lại bị Tang Nhân giữ chặt phía sau, Tang Nhân cau mày, nghiêm túc lắc đầu với cô.
Lão gia đã nhanh chóng bỏ đi, quản gia đứng trước mặt Tang Nhuế khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Quản gia đang gọi điện thoại cho Dịch Tân, Tang Nhuế đứng một bên hồi hộp nghe, nghe thấy trong điện thoại người đàn ông kia dường như đang nghiến răng nói, lòng thắt chặt lại.
Giọng nói kia trầm thấp nghe như ma quỷ.
“Nếu cô ấy uống thuốc, tôi sẽ mạng của các người!”