Hồng Mông Linh Bảo

Chương 150

Chương 150 Ma cũng nhiễu tìиɧ ɖu͙©

Minh ra khỏi phòng làm việc qua các phòng ngủ khác xem thì không có gì đặc biệt để xem, vì hai trong ba phòng này dành cho con nít, trang trí đơn sơ, chỉ có màu sắc vui tươi khác hẳn. Chàng đang định đi xuống tầng hầm xem thì nghe thấy tiếng người nói chuyện liền mừng thầm, đoán là con ma hay quấy phá trong nhà này, có lẽ là chủ nhà chính thức. Cũng vì chàng muốn gặp nó nên mới chờ cho trời tối mới vào tham quan canh nhà và cũng không hy vọng gặp oan hồn này cho lắm.

Một giọng than:

- Thật là chán quá, gần một năm nay rồi mà không có ai mua căn nhà này.

- Mày than cái gì. Không phải tất cả vì mày hay sao?

- Làm sao, cái gì tại tao! Rõ ràng lỗi của mày, say rồi còn đòi lái xe. Nếu không chúng ta đều đang êm ấm sống với vợ con. Bây giờ vợ cũng bị người ta cưới mất, hồn thì bơ vơ lạnh lẽo trong căn nhà hoang, thật là thảm.

- Ý của tao không phải chuyện đó..

- Vậy chuyện gì?

- Mày quên hết rồi hay sao, người mua căn nhà này dọn vào ở không thiếu, mười mấy gia đình rồi. Nhưng họ đều vì sợ mày nên phải dọn ra rồi bán nhà.

- Tao có làm gì họ đâu mà họ sợ...

- Ồ, sao mà chóng quên thế! Thôi được! Để tao nhắc cho mày nhớ lại. Trước đây hơn một năm một gia đình dọn vào, quả là một gia đình hạnh phúc, thằng đó quả là khéo tu, có được vợ đẹp con cũng vừa đẹp vừa khôn, lại học giỏi. Bà vợ tuy đã có hai đứa con lớn nhưng kỹ thuật chăm sóc thân thể thật là tuyệt, chăm chỉ tập thể dục thẩm mỹ khiến cho thân hình bà ta so với thiếu nữ chưa sinh con còn bốc lửa hơn nhiều lần vì sau khi sinh con các vòng đều tăng lên tỷ số khác hẳn, bà ta tập làm sao vòng eơ bụng co lại thon không kém các cô người mẫu mà hai vòng kia co lại chút ít khiến đường cong cuộn lại hấp dẫn quá sức...

Nói đến đây hắn dừng lời như đang tưởng nhớ lại chuyện xưa một lúc mới tiếp:

- Mày xem không đủ hay sao, lại táy máy tay chân, người ta đi tiểu mày lấy tay lén vỗ mông bà ta, khiến bà ta nhảy dựng sợ hãi đến mức không kịp kéo quần để ướt như vậy chạy vào phòng ngủ ú ớ nói không thành lời .

- Oan cho tao quá, hôm đó tao không cố tình, tao không ngờ khi tập tinh thần đến mức tối đa, hồn ma cũng có thể tiếp xúc vào thể vật nên với xảy ra chuyện đáng tiếc...

- Oan! Mày còn nói bị oan. Vậy con cô con gái của bà ta mày đã làm gì nhớ không?

- Tao làm gì nào?

- Hừm! mày còn giả vờ quên. Con gái người ta đang đứng tắm mày từ phía sau ôm lấy, khiến cô gái sợ hãi chạy ra so với mẹ cô ta còn nhanh... Hôm sau cả gia đình họ dọn ra khỏi nhà này...Mày đúng là con ma dâʍ ɖu͙©...

- Mày chửi tao là con ma dâʍ ɖu͙© ư? Mày mới là con ma dâʍ ɖu͙©, ma siêu cấp dâʍ ɖu͙©.... Mày lần nào chẳng có mặt, tuy mày khống chế được không động tay chân nhưng tư tưởng mày còn dâʍ ɖu͙© hơ tao gấp bội, nếu không sao cả mười gia đình đều không sống nổi trong căn nhà này.

- Chuyện này không dính líu đến dâʍ ɖu͙©.

- Cũng vậy mà thôi, là họ đυ.ng đến đồ vật của mày dành cho vợ con mày chứ gì. Chết rồi của cải có dùng được đâu mà họ đã bỏ tiền mua căn nhà thì họ sở hữu, có quyền sử dụng, mày lấy quyền gì không cho họ dùng...

- Tao không cần biết! Tóm lại tao không cho phép là không được dùng.

- Cũng vì vậy nên ngay cả vợ con mày, mày cũng không cho họ dọn đồ đạc ra khỏi nhà. Và lần lượt mười mấy gia đình cũng không thể đem đi một món đồ nào.

- Hừm! Căn nhà này là của tao, mọi đồ vật trong đó cũng vậy. Tao ở đâu thì của cải ở đấy...

Minh nghe hai hồn ma nói chuyện thì hiểu ra, hai tên này đi xe bị chết cung một lúc, tên chủ nhà lái xe trong lúc say rượu có lẽ vì bị áp lực vụ kiện giấy tờ nhà cửa nên rủ bạn kiếm quán uống rượu, nhưng lại quên mình đã say cứ lái xe về khiến cả hai cùng chết một lúc, hồn vất vưởng về nhà ẩn náu. Sau đó mới xảy ra nhiều chuyện quấy nhiễu người vào nhà ở, Minh còn không biết, không những người sống trong nhà này, hàng xóm cũng đã gặp nhiều quấy nhiễu khiến họ sợ hãi, đi mua thánh giá về treo trên tường nhà mặc dù họ đã bỏ đạo từ lâu, nay vì chuyện ma quái này họ đành phải dùng Chúa trên cây Thánh Giá làm hộ thuẫn, trong khi cuộc sống họ chẳng còn liên hệ gì với đấng cứu chuộc trên cây Thánh Giá .

Hai tên này sau đó không thể tiến vào nhà hàng xóm quấy phá được nữa đành hậm hực để yên cho hàng xóm...

Minh nghe bọn họ nói chuyện đã hiểu tình thế căn nhà đang bán này, chàng cũng không muốn làm kinh động bọn chúng định rời khỏi căn nhà về Hamburg thì thấy ba bóng đen bay vào nhà tiếp đến một giọng bán nam bán nữ vang lên:

- Hai tên nhóc kia, đã suy nghĩ kỹ lời mời của chúng ta chưa?

- Xin lỗi ba vị, chúng ta không đồng sở thích nên không thể nhập bọn với ba vị được.

- Rượu mời không uống hai ngươi nhất định uống rượu phạt, mau lên bắt hai thằng này về tổng đàn cho ta...

Minh thấy trên gác hai bóng đen quần hai bóng trắng không biết ai hơn ai, lại thấy tên dẩn đầu định xông vào, Minh nhìn lại thì thấy hai bóng đen lùi lại liên tục, hai bóng trắng sử dụng quyền đánh lui đối thủ rất nhịp nhàng, quyền và bộ pháp phối hợp nhịp nhàng với nhau.

Hai con ma này cũng có môn võ riêng khiến hai tên kia không làm gì được, nếu ba đánh hai thì lại phiền nên tên dẩn đầu vừa xông lên Minh đã dùng một thành xuất ra một chỉ khống chế chỉ quang nhỏ như sợi chỉ bắn thẳng vào vai tên cầm đầu.

Ah, chỉ thấy tên này bắn văng ra, xuyên qua tường bay ra khỏi nhà sau đó Minh nghe tiếng hắn ra lệnh:

- Rút lui..

Hai bóng đen kia vội bay ra khỏi căn nhà biến mất...

- Hắc quỷ bang thật là đáng ghét, bọn chúng đông đảo lấy thịt đè người, chúng ta không biết sẽ cầm cự được bao lâu... Vừa rồi không biết xảy ra chuyện gì khiến tên đội trưởng rút lui...

- Kệ mặc bọn chúng, chúng ta mau tìm cách chống lại bọn chúng...

- Chống lại sao nổi, trừ khi chúng ta gia nhập vào một bang hội nào đó. Đáng tiếc không có bang hội nào hợp với hai đứa hiền lành chúng ta...cứ nghe tên bang hội đã biết bọn họ chẳng tốt lành gì nếu đi theo bọn họ thì mình sẽ bị thiệt thòi và lâu ngày cũng xấu xa như bọn họ..

- Nếu vậy chúng ta kiếm bang nhóm tốt lành mà theo... như nhóm Vampir.

- Bọn Vampir mà mày cho là tốt lành ư? Tao sợ họ còn kinh khủng hơn nữa, coi chừng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà không biết.

- Này không được, kia cũng không xong, vậy phải làm sao bây giờ?

- Tao nghĩ mình nên kiếm kẻ mạnh, không bang phái nhận hắn làm chủ thì giải quyết được hết...

- Sao mày biết kẻ mạnh nào?

- Mày không biết à, trong vũ trụ có biết bao thần thánh, còn có đấng tối cao Đấng sáng thế, trước kia tao nghiên cứu khoa học kỹ thuật, không hứng thú gì với tôn giáo nhưng có nghe người ta chết đi thì sẽ được đem ra xét xử, hoặc được vào hưởng phúc thiên đàng hay là xuống địa ngục. Nhưng bây giờ mình chẳng thuộc về hai nơi này thành kẻ bơ vơ đáng thương... Tao còn biết còn có nhiều tà thần, quỷ thần vv. Nhưng điều mấu chốt nhất là mình phải có chút bản lãnh. Mày nghĩ xem hai tên vô dụng như chúng ta thì ai thu làm gì...nên điều cần thiết nhất phải tăng thêm bản lãnh của mình.

- Tăng thêm bản lãnh nào và như thế nào?

- Mày với tao mới biết sử dụng tinh thần để đυ.ng chạm vào thể vật bây giờ còn chưa thuần thục như ý, nên tao nghĩ mình phải luyện tập môn này cho tinh thuần rồi tính sau.

Hôm sau Minh hỏi thăm thử tục mua bán nhà đất thì gặp khó khăn, chàng chưa có hộ khẩu ở Đức vì hiện nay chỉ là tạm trú trong lúc đi học. Chàng tìm gặp chủ căn nhà bán thì may thay, hợp đồng giao bán qua trung gian nhà băng đã hết. Minh đề nghị chủ nhà:

- Tôi có ý mua căn nhà của ông bà nhưng tôi chỉ mua căn nhà còn đất thổ cư thì ông bà có thể giữ lấy bán sau.

Hai ông bà chủ nhà ngơ ngác hỏi lại:

- Cái gì? Ông quả quyết chỉ mua căn nhà, làm sao được...

- Đúng thế, tôi mua rồi rời nó đến nơi khác...

- Rời nhà?

- Việc này là phần của tôi, ông bà không cần quan tâm, cứ bán cho tôi, thủ tục làm xong là một tuần sau đó ông bà có khoảng đất trống đó, hoặc bán hay xây cất căn khác cũng được.

Minh nhớ lại hai con ma tả mị lực của bà này nên trong khi nói chuyện quan sát một chút thì quả nhiên bà nay tuổi khoảng bốn mươi dáng người cao ráo nhưng đầy đặn, da trắng hồng mịn, đôi mắt đào xanh nhìn xiêu hồn lạc phách , môi hồng nhuận có phơn phớt ánh sáng màu, khi nói chuyện mấp mở, sức dụ hoặc mười phần, là một người năng động nhanh nhẹn hoạt bát...

Hai ông bà chủ nhà bị vướng vào căn nhà gần một năm nay, bán không được, có nhà không ở được lại phải mướn nhà mà ở, trong khi tiền nợ trong nhà băng phải trả tiền lời không dứt. Căn nhà không bán được trở thành một gánh nặng cho cả hai, khi nghe Minh nói muốn mua nhà thì ngạc nhiên bán tin bán ngờ...

- Tôi đã đánh giá kỹ rồi, căn nhà của ông bà giấy phép bị rút lại, hàng xóm chung quanh cư xử không đẹp nên tôi tính miếng đất thổ cư trị giá 200.000 Euro, 75.000 Euro cho căn nhà. Tôi tính đi tính lại có thể mua căn nhà của ông bà 50.000 Euro ông bà thấy thế nào?

- Không được 50.000 quá rẻ....

- Ông bà nghĩ cho, căn nhà có vấn đề khác. Tôi ngạc nhiên là căn nhà qua bao nhiêu chủ nhưng đồ đạc không thể đem dọn ra khỏi.... và đã mang tiếng là căn nhà ma...Nếu tôi mua được nó cũng phải một phen mệt nhọc, còn phải tính chi phí chuyển rời nên không dám trả cao hơn...

- 70.000 Euro, phải giá này chúng tôi mới có thể nói chuyện bán được..

- Thôi tôi trả giá chót 60.000 Euro, tôi là đàn ông nên không muốn kỳ kèo hoài, hai ông bà suy nghĩ kỹ nếu được thì gọi đt di động cho tôi. Minh để lại số đt rồi rời khỏi.

Ngày hôm sau quả nhiên hai ông bà chịu bán, họ sẽ kiếm luật sư làm giấy tờ còn Minh chịu tiền phí tổn luật sư. Chàng liền đi chuẩn bị mở trương mục nhà băng bỏ vào đó 100.000 Dollar đổi sang Euro được khoảng 70.000 Euro. Hai hôm sau làm xong giấy tờ nơi văn phòng luật sư, chuyển tiền Online rồi hai bên ký tên. Trong hợp đồng mua bán còn giao kèo nhà trong vòng một tháng phải dọn.

Ngay ngày hôm đó Minh báo cúp năng lượng nhà điện, nước, gas. Họ hẹn vào ba ngày sau. Sau đó Minh dùng thần thức kiểm lại ống nước ống ga và đưồng dây điện. Tháo ống ra, cả ống dẫn hơi nóng từ lòng đất khỏi hệ thống lò sưởi. Nửa đêm khi mọi nhà đã tắt đèn Minh mới vào nhà đuổi hai con ma ra khỏi.

- Hai ông ma, mau ra khỏi nhà này tôi sắp rời đi nơi khác lập tức.

- Mày là ai mà vào đây, định đuổi chúng ta ư?

- Tôi đã mua căn nhà này, nên bây giờ mời hai ông ra khỏi đây.

- Không ra, đánh chết cũng không ra...

- Ừ, thì cứ ở đó...xem còn ở được bao lâu!

Minh ra khỏi nhà đi ra ngoài đường ngồi tĩnh tọa một lúc, vào Hồng Mông Linh Châu giới chuẩn bị một khoảng đất, đào hố theo kích thước căn nhà sau đó ra ngoài đứng dậy, tập trung hết tinh thần lực bao phủ căn nhà, từ nóc đến nền móng khẽ niệm “lên”. Cả căn nhà khẽ rung động khẽ vang lên tiếng “lạch cạch” rồi chầm chậm nâng lên khỏi mặt đất, Minh thấy lúc này hai bóng ma bay ra khỏi nhà liền niệm tiếng thứ hai “thu”. Căn nhà biến mất không một tiếng. Chàng kiểm lại thì thấy tinh thần không hao tổn gì đáng kể nên lại tập trung vào ống dẫn khí nóng niệm “thu”. Ống màu đen liền như một con rắn dài từ lòng đất bay lên hướng Minh biến mất...

- Hay quá.... thì ra ông có bản lãnh thần thông to lớn như vậy...

- Minh nhìn lại thì thấy hai con ma đến gần mình lên tiếng...liền mỉm cười nói:

- Bây giờ chịu ra khỏi nhà rồi à...

- Không ra cũng không được còn chỗ đâu mà ở. Xin Ngài thương nhận chúng tôi làm người hầu...Ngài chính là cổ thụ, là nơi nương tựa lớn nhất và là hy vọng của chúng tôi...

- Tôi thu hai ông làm gì? Ta là người còn hai ngươi là ma hai thế giới khác nhau.

Minh quan sát hai hồn ma thấy trên thân bọn chúng có một số oan khí, thảo nào không thể siêu thoát được. Nếu mình thu dụng hai tên này thì chỉ thêm phiền chẳng có ích lợi gì, mai kia vợ con mình bị chúng nhìn như hai mẹ con chủ nhà kia thì nguy. Minh nhìn hồn tên chủ nhà chính kia liền có chủ ý...

- Tôi không thể thu nhận hai ông, nhưng có một việc có thể giao dịch.

- Có chuyện gì ông cứ nói chúng tôi có thể giúp được thì nhất định giúp.

- Ông khi còn sống làm nghề gì?

- Tôi là tiến sĩ ngành Elektronik.. và ngành kiến trúc.

- Thảo nào nhà của ông không tệ nhất là kệ sách.

Minh trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Tôi nhận xét hai ông trên thân có một số oán khí nên không giải thoát nổi khỏi chốn này, nếu khi sống hai ông có tín ngưỡng thì đã được đón rước rồi, nên tôi có thể giúp hai ông hóa giải oán khí thì hai ông sẽ siêu thoát lên cõi trên đến nơi đã định, không còn phải sợ bọn tà ma ác quỷ nữa, nhưng tôi giúp hai ông có một điều kiện.

- Điều kiện gì?

- Tôi muốn đọc trí nhớ của ông một lần.. Kiến thức nghề nghiệp của ông không tệ nên tôi định thu thập một chút...

- Vậy khi ông đọc trí nhớ của tôi có ảnh hưởng gì không?

- Người khác đọc thì tôi không biết chứ tôi đọc thì không có chút ảnh hưởng gì. Ông yên tâm đi.

- Vậy thì được! Tôi thắc mắc muốn biết không biết ông dùng cách gì mà đang sống làm người lại có thể thấy chúng tôi và lại có thể thu được cả căn nhà. Ông tu luyện môn gì...không biết ông có thể giải thích cho chúng tôi không...

- Vấn đề này mấy ông cũng có thể tự nghĩ ra, người đông phương có nhiều môn tu luyện thần thông, như tôi muốn thu phát thần thông thì đương nhiên phải tu luyện cho tinh thần lực thật cường đại. Tinh thần lực mạnh hay không cón lệ thuộc vào linh hồn cuả mình, linh hồn trong sáng mạnh mẽ khoẻ mạnh thì tinh thần cường. Tinh thần mạnh khoẻ, ý chí kiên định thì việc gì chẳng làm được...

- Cám ơn ông đã cho biết điều này....

- Không cần khách sáo, việc này hai ông có thể suy nghĩ đắn đo thì cũng có thể tự suy diễn ra biết được.

- Vậy được rồi, ông hành động đi. Chúng tôì bây giờ trốn tránh mãì chỗ này cũng chán mong muốn siêu thoát như ông nói có lẽ khá hơn.

- Được!!

Minh bỗng nhiên chộp ma hồn vào tay thần thức thâm nhập vào hồn ma, đọc toàn bộ trí nhớ của hắn trong vòng mười phút mới xong. Minh buông hắn ra sau đó tay đánh ra pháp quyết, một màn khí dầy đặc sương mù sáng lòa bao phủ hai hồn ma. Hai hồn mà bất ngờ bị bao phủ tự động thu quang khí vào ma hồn, một tiếng sau thì không còn hấp thụ được nữa. Minh thu màn khí còn lại hỏi:

- Hai ông bây giờ cảm thấy thế nào?

- Thấy mạnh hơn nhiều..

Minh lại lần lượt chộp hồn ma dùng chỉ quang bài trứ oan khí trên người họ. Sau đó thả họ ra hỏi:

- Bây giờ thì thấy thế nào?

- Thấy người nhẹ nâng nâng...

- Vậy trong chốc lát hai ông sẽ phi thăng đến cõi khác. Cầu chúc hai ông may mắn kiếm được hạnh phúc...

Vừa dứt lời quả nhiên hai người đã bay dần lên cao không thể nào cưỡng cự lại được....