Nam Kiều gặp lại Thời Việt vào một chiều tối ráng chiều đỏ rực.
Trước đó Thời Việt đã gọi tới phòng thực nghiệm của cô, hỏi cô khi nào rảnh. Những ngày qua, ngày nào Nam Kiều cũng làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm, không biết hôm nay là thứ mấy. Trên thực tế, từ khi công ty chuyển đổi mô hình, Nam Kiều hoàn toàn không nghỉ cuối tuần.
May mà Thời Việt cũng không quan tâm hôm nay là thứ mấy, có nghĩa là anh muốn hôm nào là cuối tuần thì hôm đó chính là cuối tuần. Vậy là rất lạ thường, họ hẹn gặp vào thứ Hai.
Tổ bay theo lệ cho mẫu máy bay xưởng gia công mới sản xuất bay thử hết lần này đến lần khác ở công viên Triều Dương. Sau nhiều lần thử nghiệm và điều chỉnh, loạt sản phẩm lần này cuối cùng đã được đánh giá tốt, có thể đưa vào sản xuất hàng loạt.
Làm phần cứng kỵ nhất là sản phẩm không ra đúng thời hạn. Nam Kiều là người rất coi trọng thời gian, đã định ngày nào là hạn chót thì ngày đó nhất định phải xong. Rốt cục cũng đã có thể bắt kịp tiến độ phát sản phẩm mới của loạt đơn hàng đầu tiên, mọi người trong nhóm đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu không kịp thật, e rằng tất cả sẽ phải ngủ ở văn phòng cùng Nam Kiều mất.
Nam Kiều đã nhìn thấy Thời Việt ngay từ đầu. Anh ngồi trên chiếc ghế dài dưới một cây hòe lớn, mặc sơ mi trắng sọc ngang đơn giản kết hợp với quần bò. Thế nhưng anh lại khoa trương đeo kính râm và khẩu trang trắng, ung dung ngồi xem bay thử. Mùa này là mùa hoa hòe nở rộ, gió thổi qua là hoa rơi lả tả, chỉ một loáng, người anh đã dính đầy cánh hoa.
Lúc đó, Tiểu An đã nói: “Ôi mẹ ơi, tên biếи ŧɦái kia là ai vậy, hắn nhìn chúng ta một hai tiếng rồi đấy, không phải là đối thủ cạnh tranh đến do thám thông tin bay thử của chúng ta đấy chứ”.
Nhưng Nam Kiều chỉ nhìn thoáng đã nhận ra anh.
Tần Thời Vũ nói: “Lo gì, tôi cảm thấy đó là một người mù”.
Tiểu An nói: “Thế sao không có gậy chống?”
Tần Thời Vũ nói: “Chẳng phải có chó dẫn đường cho người mù kia sao?”
Nam Kiều thầm thắp một ngọn nến cho Thời Việt.
Hơn sáu giờ, đội bay thử giải tán, Nam Kiều giao hết máy móc cho bọn Tiểu An mang về. Cô đứng trước mặt Thời Việt, Lão Nhị lại bắt đầu sủa inh ỏi, nhấp nhổm chực lao về phía cô.
Thời Việt tháo khẩu trang và kính ra, ngẩng lên: “Thế mà em cũng nhận ra được à?”.
Nam Kiều nghiêm nghị nói: “Em không nhận ra anh thì cũng nhận ra được Lão Nhị nhà anh”.
Thời Việt nhìn Nam Kiều đầy ẩn ý: “Em giỏi lắm”.
Thời Việt đứng dậy, rũ sạch hoa hòe vàng vàng trắng trắng trên người, kéo tay Nam Kiều: “Em muốn ăn gì? Anh nấu cho em ăn”.
Nam Kiều xem giờ trên vòng tay: “Có kịp không? Anh không đói à?”.
Thời Việt mỉm cười đáp: “Anh muốn nấu cho em ăn, em chịu nể mặt anh không?”
Nam Kiều ngẩng đầu nhìn Thời Việt, ánh chiều tà muôn hồng nghìn tía chiếu lên lưng anh. Hình như đã lâu lắm rồi cô không gặp anh, dáng vẻ của anh vừa xa lạ vừa quen thuộc, dường như tất cả vẫn thế, lại tựa như tất cả đều đã thay đổi. Cô nghĩ thực ra lòng cô luôn nhớ nhung anh.
Trong tiểu khu Thời Việt ở có một cửa hàng bán rau quả hữu cơ, hình thức đều rất đẹp, chỉ có điều rất đắt, phải đến gần trăm tệ nửa cân sườn. Để tiết kiệm thời gian, hai người mua luôn ở đó. Người tính tiền là một bác gái tầm năm mươi, bác đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, nói: “Ồ, hai vợ chồng đi mua rau à? Lại còn mặc đồ đôi nữa”.
Bấy giờ Nam Kiều mới nhận ra Thời Việt mặc giống hệt cô.
Thời Việt cười cười, rút thẻ ra cho cô bán hàng quẹt. Cô bán hàng không kìm được lại tiếp tục buôn chuyện: “Hai vợ chồng trông xứng đôi quá! Có con chưa? Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, sau này em bé chắc chắn còn đẹp hơn cả ngôi sao trên tivi ấy chứ!”.
Nam Kiều chưa từng gặp chuyện này, ngượng ngùng đến nỗi muốn giật tay ra khỏi tay Thời Việt trước, nhưng lại bị Thời Việt nắm chặt hơn.
Nam Kiều chọn ba món: Salad xuyên tâm liên, tôm nõn xào ngân hạnh củ sen và gà tam bôi.
Thời Việt vừa nấu cơm trong bếp vừa cảm khái: “Nuôi em dễ thật”.
Nam Kiều tự dùng nồi áp suất nấu cơm, cơm nấu bằng loại gạo thơm hạt dài của Campuchia, hạt nào hạt nấy thon dài bóng bẩy, chỉ ngửi thôi đã thấy mùi thơm thanh thanh.
Nam Kiều cắm xong nồi áp suất, Thời Việt đã bắt đầu nấu thức ăn, gà tam bôi cũng đang được hầm trên bếp ga. Anh chuyên tâm đảo, cho gia vị, nhấc nồi, động tác vừa thành thục vừa tỉ mỉ. Nam Kiều lặng lẽ ngắm nhìn anh.
Thời Việt không nhìn cũng biết cô ở sau lưng: “Sao không ra ngoài ngồi? Ở đây mùi dầu mỡ nồng lắm”.
Nam Kiều vươn tay ra, lặng lẽ ôm anh từ phía sau.
Thời Việt hơi dừng lại, hàng lông mày hơi cau lại rồi khẽ cười nói: “Sao thế, thấy áy náy à? Trịnh Hạo nói em nấu món Tây khá được, lần sau nấu cho anh ăn”.
Nam Kiều áp mặt lên lưng anh, áo anh có mùi thơm mát như thể còn vương hương hoa hòe. Cô khẽ gọi: “Thời Việt”.
Thời Việt tưởng cô có gì cần nói, nghiêng tai lắng nghe: “Ừ?”
Thế nhưng cô lại chỉ khẽ gọi tiếng nữa: “Thời Việt”.
Trực giác của phụ nữ sao? Thời Việt ảo giác hai tiếng gọi của Nam Kiều gần như tiếng gọi trong mơ, như thể đang xác nhận anh đang tồn tại. Anh nghĩ mình đã đánh giá thấp cô gái này rồi. Có lẽ là vì từng trải qua những điều kinh khủng không muốn nhắc lại, mấy năm nay anh rất lãnh cảm với cơ thể phụ nữ. Phần lớn thời gian, anh chỉ làm trò cho vui, nổi lòng ham muốn rất dễ, nhưng động lòng thực sự thì không thể.
Ban đầu, anh thấy Nam Kiều chính là loại con gái dễ xử lý nhất. Chỉ cần dùng một chữ để khái quát về cô, đó là “ngốc”. Anh gần như không phải dùng chiêu trò gì, cô gái này đã dễ dàng bị anh hấp dẫn.
Nhưng anh lại cảm thấy rõ ràng có gì đó khang khác giữa Nam Kiều và các cô gái bị vẻ ngoài của anh thu hút. Các cô gái khác giống như Trương Bá Chi trong “Vua hài kịch” trang điểm rất đậm, bôi mù tạt cho cay mắt rồi nước mắt lưng tròng nói em thật lòng mà, em thật lòng mà. Còn Nam Kiều giống như một cái cây cứ im lặng đứng. Cô không biết nở hoa, cũng không biết tỏ vẻ quyến rũ. Cô có tình nhưng hoàn toàn chưa đến mức “si mê”. Anh biết cho dù một ngày nào đó anh chết, cô cũng sẽ chỉ dừng lại một lát, đào một cái hố chôn anh rồi đi tiếp. Một cô gái như vậy sao có thể ép anh phải đến A Nhĩ Sơn chứ?
Lẽ nào chuyện ở bến tàu điện ngầm tối đó là giả? Nụ hôn đầy non nớt của Nam Kiều lại có thể khiến anh mất kiềm chế.
Chưa bao giờ anh mất kiềm chế đến thế.
Nên biết điểm dừng thì hơn, anh tiến thêm một bước là sẽ hoàn toàn rơi xuống.
Thời Việt đặt thìa xuống, vặn nhỏ lửa để ninh, lau sạch hai tay rồi quay lại vay Nam Kiều giữa vòng tay của mình và kệ bếp.
“Em muốn làm gì?”.
“Gọi tên anh”. Đôi mắt cô bình thản nhìn vào mắt anh, không có vẻ gì là đang đùa.
“Gọi tên anh làm gì?”
Muốn gọi thì gọi thôi. Muốn hôn anh thì hôn thôi. Cô muốn làm gì là sẽ làm cái đó.
Thời Việt nheo mắt, ngón cái lướt qua gò má mịn màng của cô, “Bướng bỉnh”.
Họ ăn tối trong phòng khách, Thời Việt bật tivi lên.
“Em xem chương trình giải trí bao giờ chưa?”.
Nam Kiều lắc đầu, cô gần như là một người hoàn toàn tách biệt với thế giới, cô cũng chưa từng phủ nhận điều này, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thay đổi.
“Xem chương trình nước ngoài đi”
Thời Việt hình như đã chọn xong, anh mở một chương trình giải trí của Hàn Quốc, nội dung là show thực tế giữa các sao và con họ.
Nam Kiều không biết các ngôi sao Hàn Quốc trong chương trình nhưng tình cảm bố con trong đó đều rất chân thật, lũ trẻ bốn, năm tuổi ngây thơ đáng yêu,, sự ngây thơ đó tất nhiên chỉ cần là con người thì đều sẽ yêu thích, không có gì cao siêu. Nam Kiều vì thế xem rất vui, có lúc còn cười thành tiếng.
Thời Việt hỏi cô: “Em thấy chương trình này thế nào?”.
Nam Kiều nói: “Thú vị”.
Thời Việt hỏi: “Có muốn tham gia ghi hình không?”.
Nam Kiều ngạc nhiên: “Em á?”.
Thời Việt cười, ôm cô vào lòng: “Không phải bảo em đi diễn show, mà là muốn em đi ‘ghi – hình’”. Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối.
Thời Việt giải thích Nam Kiều mới biết chương trình truyền hình thực tế mùa trước của ekip làm chương trình Thời Việt đầu tư có tỉ suất người xem trung bình trên cả nước vượt con số ba, khá nổi tiếng và được đánh giá tốt. Do đó, Thời Việt quyết định tăng vốn đầu tư, để họ mua bản quyền độc quyền ở Trung Quốc của chương trình truyền hình thực tế Hàn Quốc này. Sau một thời gian chuẩn bị, đầu tháng sau sẽ bắt đầu ghi hình.
Thời Việt để Nam Kiều tựa lưng vào lòng mình, hai tay nghịch nghịch mái tóc dài đen bóng của cô: “Lần trước anh giúp Tức Khắc Phi Hành của em một vụ lớn như thế, lần này, có phải em cũng nên giúp anh không?”.
Ý Thời Việt là flycam. Anh cần máy bay không người của Tức Khắc Phi Hành tham giá quá trình ghi hình của chương trình. Góc quay từ trên cao có thể khiến cho chương trình có một góc nhìn hoàn toàn khác biệt, nhất là kiểu chương trình thực tế mà các ông bố và lũ trẻ chạy nhảy lung tung khắp núi rừng thế này, việc điều chỉnh vị trí máy quay phức tạp hơn rất nhiều, dùng máy quay trên không trở nên rất cần thiết.
Hơn nữa, bản thân máy bay không người lái đã đầy tính công nghệ và tương lai, đưa vào chương trình không những có thể làm bọn trẻ thích thú, mà còn khiến khán giả cảm thấy mới lạ.
Thời Việt nói: “… Anh trả tiền”.
Nam Kiều mím mím đôi môi mỏng. Máy bay không người lái xét đến cùng không phải là máy bay mô hình, thao tác vô cùng phức tạp, bất cẩn một chút là sẽ bị rơi, mất khống chế, bay lạc, thậm chí nghiêm trọng hơn, xảy ra cháy nổ. Nếu muốn quay từ trên không cho chương trình giải trí kiểu này, ngoài việc tính năng của máy bay phải được nâng cao, còn cần có khi thủ chuyên nghiệp điều khiển.
Phi thủ chuyên nghiệp là ai?
Cô chính là phi thủ chuyên nghiệp.
Thời Việt cọ cọ vào má Nam Kiều, hạ giọng khẽ nói: “Ở ngay Môn Đầu Câu phía Tây Bắc Bắc Kinh, ba ngày hai đêm, đi với anh đi”.
Nam Kiều gật đầu: “Vâng”.
Nam Kiều luôn trăn trở chuyện flycam. Ghi hình một chương trình giải trí là hiện trường thực tế có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô có nhiều ý tưởng hơn.
Nếu mục đích không vì sở thích cá nhân mà phải xem xét đến yếu tố thể hiện trên màn ảnh, trên thân máy bay buộc phải lắp đặt ống kính máy quay chuyên nghiệp. Nhưng máy quay chuyên nghiệp không có khả năng chống rung như máy quay GP. Một khi máy bay bay không ổn định, ống kính cũng sẽ bị rung, ảnh hưởng đến chất lượng hình ảnh.
Muốn giải quyết vấn đề này, lý tưởng nhất là sử dụng thiết bị ổn định máy quay có con quay hồi chuyển, đồng thời tăng độ ổn định của hình ảnh bằng cách cải tiến thuật toán.
Nếu thực hiện được kỹ thuật này… có nghĩa là ngoài lắp máy quay GP, máy bay của cô còn có thể lắp các loại máy quay khác nữa. Điều quan trọng hơn là người dùng sẽ có thể được thưởng thức những thước phim quay từ trên không với chất lượng tốt hơn, mua máy bay của Tức Khắc sẽ có nhiều ý nghĩa hơn.
Nam Kiều có ý tưởng này, nói là làm luôn. Cô mua thiết bị cố định và các linh kiện của máy quay chuyên nghiệp về, tiến hành lắp ráp trên nền tảng của Phoenix I, đồng thời đích thân vùi đầu trong phòng thực nghiệm để sửa đổi hoàn thiện hệ thống điều khiển tổng thể.
Ngoài ra, cô còn điều động nhân viên bộ phận nghiên cứu và phát triển, bí mật khởi động một dự án mới có tên là Nirvana.
Cuộc đàm phán với công ty GP vừa hay diễn ra vào cuối tuần ghi hình chương trình thực tế. Nam Kiều vốn không phụ trách việc đối ngoại của công ty, cuộc đàm phán này do Ôn Địch phụ trách.
Trước khi đi, Ôn Địch cho Nam Kiều hay đã có mấy đối thủ cạnh tranh khác muốn trở thành đối tác của GP khi vào thị trường Trung Quốc. Tuy bọn họ đều không làm về máy bay, nhưng có công ty là hãng đại lý trong nước, có kênh phân phối, có công ty làm về thể thao, có tác dụng hỗ trợ với GP. Có điều nhìn tổng thể, Tức Khắc Phi Hành vẫn có cơ hội thắng lớn hơn.
Lần hợp tác này có ý nghĩa trọng đại đối với công ty, nếu làm tốt, tổng giá trị công ty gần như có thể tăng lên mấy trăm triệu đô la Mỹ. Nhóm của Ôn Địch đều quyết tâm cố hết sức giành được hợp đồng này.
Trước nay Nam Kiều luôn cho Ôn ĐỊch mặc sức tung hoành, lần này cũng vậy, cô để Ôn Địch thoải mái phát huy theo ý mình.
Ôn Địch thấy lúc đi, ngoài bốn hòm lớn đựng máy bay và các loại linh kiện thiết bị quay phim ra, trên người Nam Kiều không có thứ gì khác, bất giác sốt ruột hỏi: “Cậu vẫn chưa mua điện thoại à?”
Nam Kiều thờ ơ đáp: “Mua làm gì. Có chuyện gì cứ gửi tin nhắn cho tớ, vòng tay có thể nhận được”.
Ôn Địch nói: “Những chuyện gặp phải trong lúc đàm phán có thể nói rõ bằng một, hai câu được sao?”.
Nam Kiều nói: “Đợi tớ tới nhà nghỉ sẽ cho cậu số điện thoại. Những lúc khác cậu gọi cho anh Q đi, tớ ở cùng chỗ anh ấy”.
Ôn Địch bó tay.
Nhiệm vụ ghi hình không hề nhẹ nhàng, một mình Nam Kiều không xoay xở nổi nên anh Q cũng đi cùng. Thời Việt sắp xếp riêng một chiếc xe chở họ tới trường quay. Vì họ hoàn toàn là người mới trong lĩnh vực quay chương trình giải trí, một vị phó đạo diễn được mời tới hướng dẫn tiến hành ghi hình tại hiện trường.
Đây là lần đầu được xem quá trình ghi hình của chương trình giải trí, Nam Kiều thấy rất mới lạ thú vị. Cô còn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Hóa ra vị khách mời nặng ký nhất của chương trình giải trí hoàn toàn mới này chính là Lư Châu, ảnh đế mới lên ngôi và hai cậu con trai người lai của anh ta. Tuy Nam Kiều hoàn toàn không nhớ được tên họ nhưng không thể không thừa nhận quả thực ảnh đế có một gương mặt khiến người ta khó mà quên được.
Dù ở dưới ánh đèn sân khấu hay lúc bình thường, Lư Châu đều giữ hình tượng nam thần lạnh lùng cao quý, nhưng ở trước mặt hai thằng nhóc nghịch ngợm, anh ta động một cái là mất hình tượng, cả phim trường thường xuyên không thể tiến hành ghi hình như bình thường vì bận cười lăn cười bò.
Hễ quay xong một cảnh, trợ lý của Lư Châu là Tiêu Dực liền tới giải cứu cho Lư Châu, nhưng khi ghi hình, Tiêu Dực liền đứng sang một bên, cười cùng mọi người. Lư Châu tức đến ngứa cả răng mà không làm gì được.
Tiêu Dực nhìn thấy Nam Kiều bèn bước tới chào hỏi, so với Lư Châu, anh ta là một người vừa đẹp trai lại đặc biệt thân thiện. Tiêu Dực vô cùng hứng thú với thiết bị quay phim trên không của Nam Kiều, nhân lúc anh Q quay, Nam Kiều nghỉ bèn vui vẻ trò chuyện với cô.
Buổi trưa các ngôi sao khách mời vụng về nấu cơm cho bọn trẻ ăn, làm hỏng cũng có đầu bếp của đoàn cứu trợ, cuối cùng vẫn được ăn ngon, nhưng đoàn làm chương trình lại chỉ có thể ăn cơm hộp.
Nam Kiều không muốn được đối xử đặc biệt bèn nhận một hộp cơm ra ngồi ăn dưới bóng cây bên cạnh. Hộp cơm còn chưa mở ra đã bị lấy mất, một hộp cơm khác được nhét vào tay cô.
Chỗ Nam Kiều chọn cách đám đông khá xa, rất yên tĩnh. Cô ngẩng lên thì thấy Thời Việt ngồi xuống cạnh mình, thản nhiên tháo kính râm. Mặt anh hơi đen đi, là người chế tác, tuy anh không cần điều khiển toàn trường quay như đạo diễn, nhưng cũng buộc phải chạy qua chạy lại dàn xếp quan hệ các bên.
“Mệt không?”. Anh mở hộp cơm dùng một lần ra, gẩy gẩy món thịt lợn xào và rau cải thìa trong hộp, vừa ăn vừa hỏi Nam Kiều.
Nam Kiều mở hộp cơm trong tay ra, có bốn món thịt, hai món rau, còn có canh, một quả trứng chiên và ba quả cà chua bi. Đây là suất ăn tiêu chuẩn của khách mời, chỉ khác là được cho vào hộp cơm mà thôi. Cô dùng đũa chia đôi trứng chiên, gắp một nửa cho Thời Việt, rồi lại gắp thêm một cái móng giò cho anh nữa.
Thời Việt mỉm cười nhìn cô, không từ chối, ăn luôn mấy món thức ăn cô gắp cho.
“Em quen Tiêu Dực à?”. Thời Việt ăn cơm, ra vẻ bâng quơ hỏi.
Nam Kiều ngẩng lên, hỏi ngược lại: “Tiêu Dực là ai?”.
Thời Việt phì cười. “Anh thật là…”, anh tự nói với mình, vừa hỏi xong anh đã thấy hối hận rồi.
Hai năm nay Nam Kiều chuyên tâm nghiên cứu phần mềm điều khiển, hiếm khi tự mình đi bay. Lần này đi ghi hình, cô ăn mặc đúng theo phong cách của một phi thủ chuyên nghiệp. Cô mặc một chiếc quần cargo màu xanh quân đội, túi lớn túi nhỏ đựng các thiết bị, phía trên vẫn là áo sơ mi trắng, vạt dưới được thắt gọn gàng bằng thắt lưng.
Cô không biết rằng khi cô ngồi trên giá, điều khiển trạm thiết bị mặt đất để ghi hình trên không, dáng vẻ hoàn toàn tập trung đó “chất” đến thế nào. Bản thân cô vốn đã có ngoại hình xinh đẹp phóng khoáng, ăn mặc như thế, đừng nói là đàn ông, phụ nữ nhìn cũng thấy thích.
Lúc nãy đã có rất nhiều người vô tình hoặc cố ý ra hỏi Thời Việt, trong đó có người quản lý của các khách mời.
“Này, anh kiếm cô nữ phi thủ này ở đâu ra đấy? Phong thái thật đặc biệt”.
“Cô em kia bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai chưa? Giới thiệu cho anh em đi”.
“Anh nhìn cậu Tiêu Dực kia kìa, lại dám để mặc anh Châu vò đầu bứt tóc đối phó với lũ nhóc, mình thì đi bắt chuyện với con gái nhà người ta. Để rồi xem lát nữa có bị anh Châu đập cho một trận không”.
…
Lúc đó, Thời Việt đang hút thuốc, anh đứng từ xa, yên lặng nhìn Nam Kiều chuyên tâm làm việc. Là anh quá tham lam, muốn đưa cô ra ngoài, ngắm nhìn cô thêm hai, ba ngày nữa. Thế nhưng bây giờ, anh thà để Nam Kiều cả ngày vùi đầu trong phòng thực nghiệm còn hơn.
Nam Kiều đã ăn xong, hỏi anh: “Những thước phim bọn em quay, các anh có hài lòng không?”.
Thời Việt vuốt tóc cô, tóc cô mềm mượt như lụa. Anh đáp: “Xứng đáng với tiền lương trả cho hai người”.
Mỗi người sáu nghìn tệ một ngày kia đấy.
Nam Kiều cau mày: “Em cảm thấy anh trả cao quá”.
Thời Việt nói: “Anh Thời nuôi em thoải mái”.
Nam Kiều cúi đầu dọn hộp cơm, khóe miệng mỏng nhếch lên.
Thời Việt nói: “Thế gọi là mức giá sàn, em hiểu không? Đây là lần đầu tiên sử dụng flycam trong nước, sau này chương trình của các nhà đài khác, các công ty điện ảnh mời, bọn em đều phải lấy giá của anh làm tiêu chuẩn”.
Nam Kiều chợt nhĩ nếu là cô thì thể nào cũng không nghĩ đến đó được.
Thời Việt gối tay lên gốc cây sau lưng. Cả cơ thể anh hoàn toàn duỗi ra trông vừa cao vừa mạnh mẽ, đôi mắt sắc bén nhìn ra xa. Thôn làng này vẫn còn giữ được những ngôi nhà cổ từ cuối thời Thanh, thấp thoáng ẩn hiện giữa những rặng cây xanh rì là góc mái, trường trắng ngói xám, vừa đẹp đẽ vừa in hằn dấu vết thời gian.
Nam Kiều hỏi: “Bao giờ anh đi?”.
Thời Việt xem đồng hồi: “Chắc khoảng nửa tiếng nữa”.
Nam Kiều nói: “Em ngủ nửa tiếng”.
Bàn tay Thời Việt gối cạnh má Nam Kiều. Màu trắng và màu nâu, mềm mại và cứng rắn đối lập rõ ràng giống như một bức họa tĩnh. Một chiếc lá rơi xuống tóc Nam Kiều. Thời Việt ngắm cô rất lâu.
Có người gọi điện tới bị anh ấn phím tắt.
Ba ngày hai đêm, chuyến ghi hình kết thúc thuận lợi. Sau khi xử lý hết mọi việc, đoàn làm chương trình tới Phổ Đà sơn trang gần đó trước khi trời tối, coi như làm một bữa tiệc mừng chuyến ghi hình đầu tiên thành công tốt đẹp.
Nam Kiều và anh Q cũng được mời đi. Nam Kiều vốn định từ chối nhưng đạo diễn và những người khác đều quá nhiệt tình, nói rằng các thước phim quay từ trên không rất đẹp, nhất định phải cảm ơn họ. Bữa tiệc mừng công này còn đồng thời có một số người cùng ngành tham dự, họ vô cùng hứng thú với chức năng quay trên không của Phoenix I, muốn tìm hiểu kỹ hơn. Nam Kiều bàn bạc với anh Q, cảm thấy đây cũng có thể coi là một cơ hội rất tốt để giới thiệu sản phẩm của Tức Khắc, bèn cùng đi.
Nam Kiều không ngờ là đây vốn không phải một bữa tiệc mừng công đơn giản. Cô lại nhìn thấy Châu Nhiên.
Hóa ra sau khi chương trình “Biển thời gian” mà Thời Việt đầu tư mùa trước trở nên nổi tiếng, công ty sản xuất chương trình này đã nhận được rất nhiều sự quan tâm của các công ty quản lý trong giới giải trí. Bây giờ chương trình thực tế về những ông bố ngôi sao và con của họ đang được sản xuất lại nhờ có hình thức hoàn toàn mới lạ, dàn sao hùng hậu, trình độ sản xuất chất lượng cao mà được đánh giá là chương trình giải trí có tiềm năng nhất thời gian tới.
Vì thế, ngay từ khi chương trình còn chưa phát sóng, các nhà tài trợ quảng cáo, công ty quản lý, các nghệ sĩ tự giới thiệu đã vây lấy miếng mồi béo bở này. Vốn là tiệc mừng công nội bộ của “Biển thời gian”, nay lại biến thành bữa tiệc xã giao của giới giải trí.
Vậy tại sao Châu Nhiên lại ở đây?