Ta! Tiểu Thuyết Nhân Vật Phản Diện

Chương 17: Tô Khinh Trúc Thần Trợ công!

Tô Khinh Trúc trong đáy lòng lóe một tia ghen tuông lóe lên nhưng rồi nhanh chóng lại biến mất.

Nàng rất nhanh chóng ổn định trở lại, thần sắc nhàn nhạt.

Lạc Vi Vũ nhàn nhạt cười, mà nói: "Đã là bằng hữu của Diệp tiên sinh, vậy ta cũng sẽ tặng cô nương một chậu hoa, cô nương thích gì thích gì?"

Tô Khinh Trúc nhìn người thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, nàng không có cự tuyệt hảo ý Lạc Vi Vũ, chọn lựa một bó hoa hồng, mà nói: "Cám ơn."

"Không khách khí, hoa hồng tượng trưng cho ái tình, hi vọng cô sẽ thích nó." Lạc Vi Vũ chân thành nói.

Ái tình sao?

Tô Khinh Trúc trầm mặc.

Người có chứng ghét nam nhân như nàng, sớm đã không đoái hoài gì đối với ái tình.

Trong óc nàng kìm hiện lên hình ảnh ngày hôm đó Diệp Phi nói với nàng, nếu như nàng tiếp tục phong bế chính mình, cuối cùng hậu quả khó mà lường được.

Có lẽ vì Lạc Vi Vũ kiên cường, nụ cười đầy hảo cảm khiến cho nội tâm của Tô Khinh Trúc giờ đây cũng xuất hiện một chút dao động.

Tô Khinh Trúc nội tâm phức tạp, trên mặt lại không chút biểu tình, xoay người chuẩn bị rời đi.

Tại nàng trước khi rời đi, đột nhiên dừng chân lại, đột nhiên nói một câu: "Cô có biết thân phận Diệp Phi?."

"Diệp tiên sinh? Hắn là thân phận gì?" Lạc Vi Vũ khẽ giật mình, lại hiếu kỳ .

Tô Khinh Trúc nhìn cặp đôi mắt tinh khiết kia, mà nói: "Diệp thị tập đoàn, cô biết a, hắn là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Diệp thị."

Tập đoàn Diệp thị!

Âm thanh như sấm bên tai, Lạc Vi Vũ đương nhiên biết, đây chính là một tập đoàn vô cùng nổi tiếng, uy quyền.

Toàn bộ Yến Kinh có mấy người không biết?

Diệp tiên sinh lại là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Diệp thị?

Lạc Vi Vũ mặc dù biết Diệp Phi thân phận khẳng định không phải dạng bình thường, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra hắn lại là công tử của tập đoàn Diệp thị,còn là người thừa kế duy nhất!

Vậy mà Diệp Phi gặp được nàng nàng, cùng nàng ở chung không có bất kỳ khoảng cách, ôn nhu, dịu dàng.

Mà thân phận cao quý như hắn còn vì nàng mà châm cứu, kiên nhẫn. . .

Đường đường Diệp thị công tử, thế mà đối nàng...

Cái này nếu là truyền đi, chỉ sợ sẽ làm vô số nữ nhân Yến Kinh ghen ghét phát điên a?

Lạc Vi Vũ hai con ngươi ôn nhu như nước, tâm tình dao động, ngượng ngùng. . . Các loại tâm tình xen lẫn.

Tô Khinh Trúc lúc này xoay người rời đi, trước khi đi nói một câu: "Lạc tiểu thư, phiền cô giữ bí mật cho ta, ta không muốn hôm nay tới tìm cô bị Diệp Phi biết."

"Được." Lạc Vi Vũ đáp ứng.

Tô Khinh Trúc xoay người rời đi.

Tô Khinh Trúc đi xa, còn Lạc Vi Vũ thì chăm chú ôn nhu nhìn lên trên bệ cửa sổ , hướng về bồn hoa lan của Diệp Phi đã chọn, ánh mắt si ngốc, miệng mỉm cười , khuôn mặt lặng lẽ đỏ ửng.

. . .

Diệp Phi giờ phút này đã đến cửa biệt thự tư nhân của hắn.

Diệp Phi mở cửa xe, lúc này bên tai vang lên giọng nữ dễ nghe của hệ thống: "Đinh, chúc mừng chủ ký sinh, điểm kinh nghiệm gia tăng 200."

"Đinh, chúc mừng chủ ký sinh, Lạc Vi Vũ đối ngươi vô cùng cảm mến."

Liên tiếp hai đầu hệ thống nhắc nhở, khiến Diệp Phi kinh ngạc không thôi.

Diệp Phi: "? ? ?"

Chuyện rốt cục là như thế nào?

Hắn cái gì cũng không làm, làm sao điểm kinh nghiệm đột nhiên gia tăng 200 điểm, hơn nữa còn là Lạc Vi Vũ đối với hắn có cảm mến?

Dù là Diệp Phi luôn luôn bình tĩnh, lúc này cũng có chút bất ngờ.

Đầu tiên là Tô Khinh Trúc, ngay sau đó lại là Lạc Vi Vũ, đây là tình huống gì?

Lạc Vi Vũ đối với hắn có cảm mến?

Diệp Phi muốn bể đầu cũng không nghĩ ra, cái này nguyên nhân là do Tô Khinh Trúc là Thần Trợ công.

"Hệ thống, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?" Diệp Phi hỏi.

Hệ thống nói: "Ký chủ, ta cũng khó nói được."

". . ."

Mặc kệ như thế nào, đối với Diệp Phi vẫn là một chuyện thật tốt.

Dễ chịu!

Chỉ hai ngày ngắn ngủi, Lạc Vi Vũ thế mà đối với hắn lại có cảm mến!

Diệp Phi còn tưởng rằng chí ít cần một tuần, mới có thể làm đến bước này.

Nhưng bây giờ. . .

Các loại duyên cơ, Lạc Vi Vũ đã triệt để năm bắt.

Diệp Phi nói: "Nghĩ không ra hai ngày thời gian lại thu hoạch lớn như vậy."

"Ký chủ làm tốt lắm, Trần Lạc lập sắp tới Yến Kinh, điểm kinh nghiệm càng nhiều càng tốt!"

"Ân."

Diệp Phi tâm lý nổi lên kế hoạch, đã có ý nghĩ.

. . .

Ngày thứ hai, Diệp Phi theo thường lệ bái kiến Tô gia, về sau lại đi tìm Lạc Vi Vũ, vì nàng châm cứu.

Hôm nay Lạc Vi Vũ đối với hắn phá lệ khác biệt.

Cặp mắt đẹp thanh tịnh rung động lòng người, nàng còn vụиɠ ŧяộʍ nhìn Diệp Phi một chút, sau đó lại rủ xuống trán.

Diệp Phi cười nhếch miệng rất nhẹ, tiếp tục cẩn thận vì Lạc Vi Vũ châm cứu.

Thật lâu, châm cứu mới hoàn tất.

Diệp Phi vừa ngẩng đầu, liền cảm nhân được mùi thơm nhàn nhạt, là Lạc Vi Vũ lấy tay chủ động giúp Diệp Phi lau mồ hôi.

Nàng giúp Diệp Phi lau sạch lấy mồ hôi, đỏ mặt đối Diệp Phi nói: "Diệp tiên sinh, ngài nghỉ ngơi một hồi đi."

Tay L ạc Vi Vũ trắng như tuyết,nhỏ, mềm mại.

Diệp Phi cười ôn hòa nói: "Ta chỉ là ra chút mồ hôi mà thôi, cũng không mệt mỏi. Ta dìu cô nương đi ra bên ngoài dạo một vòng, phơi nắng đối thân thể rất tốt."

Với thân thể, tố chất hiện tại của Diệp Phi, châm cứu với hắn mà nói xác thực không hề tiêu hao thể lực.

"Được." Lạc Vi Vũ tâm lý nhẹ nhàng.

Lạc Vi Vũ có quải trượng, cũng có xe lăn. Bình thường bước đi, nàng đều là chống quải trượng đi. Diệp Phi vịn nàng đi một vòng.

. . .

Diệp Phi lái xe đi đến nửa đường, đột nhiên nghe được thanh âm hệ thống.

"Ký chủ, sang bên dừng xe! Trần Lạc ở phía trước!" Hệ thống đột nhiên nhắc nhở.

Diệp Phi lập tức sang bên dừng xe, nhìn về phía trước.

Con đường này cũng không phải là đại lộ, người không coi là nhiều, lại thêm bời vì có hào quang nhân vật chính, cho nên Diệp Phi liếc mắt liền thấy Trần Lạc.

Chỉ thấy được tại bên đường, một cái khuôn mặt anh tuấn, dáng người không tệ, hắn ngồi tại một nhà quán Cafe ngoài cửa, nâng cằm lên, uống cà phê, ánh mắt quan sát mỹ nữ trên đường phố đi ngang qua.

Nam nhân này chính là Trần Lạc!