Ta Ở Hậu Cung Đương Đại Lão

Chương 16: Diễn Xuất

Vân Miên lấy ra một cây kẹo bông gòn vừa ăn vừa phe phẩy sa bà phiến vừa ngắm hoa. Hắc hắc hắc làm tiên nữ cũng sướиɠ thật, muốn ăn cái gì liền biến ra cái đó, những ngày tháng như vậy quả thật thoải mái a.

Nếu có được bình rượu ngon lại càng tốt. Dù sao Ngự Hoa Viên cũng không có ai, Vân Miên vừa suy nghĩ xong liền nhanh chóng thực hiện liền. Nàng đưa tay ra, liền có một bình rượu ngon xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

Đây không phải là rượu của nhân gian, mà là rượu của thiên đình a, hương vị cực kỳ thơm ngon.

Vừa mới uống được hai hớp, Vân Miên liền nghe có tiếng bước chân từ xa đang đi đến. Vân Miên nhìn thấy Tuyết phi mang theo rất nhiều người hướng về phía nàng mà đi tới. Vân Miên vội đem sa bà phiến cùng bình rượu thu hồi lại.

Lúc Tuyết phi đi vào vườn hoa nhài, Vân Miên đang cẩn thận cắt tỉa những cành hoa, thấy Tuyết phi, nàng hành lễ, tự nhiên và vui vẻ nói:" Vân Nhi gặp qua Tuyết phi nương nương"

Tuyết phi hơi sửng sốt một chút, Vân Nhi trước mặt nàng hiện giờ cùng Vân Nhi ngày hôm qua hoàn toàn không giống nhau, rốt cuộc là khác nhau ở điểm nào chứ? A, là khí chất, khí chất hoàn toàn khác.

Vân Nhi ngày hôm qua gặp nàng ta còn không dám thở mạnh, lúc nào cùng quỳ gối cúi mặt, vâng vâng dạ dạ nhìn rất thấp hèn. Nhưng Vân Nhi ngày hôm nay hoàn toàn trái ngược, chẳng lẻ giống như di mẫu nói sao, thợ trồng hoa là nghề dựa vào sức mình để kiếm sống chẳng những khí chất không hèn kém ngược lại còn thanh cao nhã nhạn.

Tưởng tượng mỹ nhân này tối hôm qua cùng hoàng thượng thân thiết, Tuyết phi trong lòng tức giận không thôi, bất quá có tức thì nàng ta cũng phải nhịn xuống, mục đích nàng ta đến gặp Vân Miên hôm nay là tìm thuốc trị sẹo cho nàng ta.

Nghĩ vậy, Tuyết phi mỉm cười, nhiệt tình thân thiết nói với Vân Miên:" Vân nhi muội muội mau mau bình thân, bổn cung hôm qua đã không phân rỏ đúng sai, đã trách phạt ngươi, ngươi hãy tha thứ cho tỷ tỷ nhất thời hồ đồ, vòng tay này xem như là lể vật tỷ tỷ tạ tội với ngươi."Vân Miên suýt chút nữa bị Tuyết phi làm cho hồ đồ. Nàng nghĩ thầm: nữ nhân này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Tuyết phi lại muốn bày trò gì nữa đây?

Vân Miên nhìn xuống chiếc vòng phỉ thúy mà đã Tuyết phi đeo vào tay nàng, vừa nhìn đã biết là đồ dỏm, Tuyết phi này đúng là trong ngoài bất nhất, Vân Miên mĩm cười, uyển chuyển cự tuyệt: “Nương nương khách khí, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, lễ vật liền miễn.”

Tuyết phi sắc mặt cứng đờ, nghĩ thầm: Bổn cung đưa ngươi lễ vật, là phúc khí ngươi tu tám kiếp mới có được, cho dù là đồ dỏm, ngươi cũng phải hết lòng cảm tạ, nhưng ngươi lại dám cự tuyệt vòng tay bổn cung tặng!

Thật đáng giận, nhưng nàng ta phải nhịn xuống. Tuyết phi vén ống tay áo lên, đưa cánh tay chi chít sẹo cho Vân Miên xem, nước mắt lưng tròng nhìn Vân Miên, nói: “Vân Nhi, bổn cung hôm nay tới đây là có việc nhờ ngươi trợ giúp, ngươi nhất định phải giúp bổn cung tìm được mật của ong đầu hổ để chữa khỏi sẹo trên người của bổn cung. Chỉ cần ngươi ra tay giúp đở, đại ân đại đức này bổn nguyện ghi tạc trong lòng. Bổn cung về sau sẽ xem ngươi như muội muội ruột thịt của ta mà đối đãi.”

Kỹ thuật diễn của Tuyết phi quả thật siêu phàm, khó tìm được người thứ hai nha!Vân Miên suýt chút nữa tin là nàng ta thật lòng hối hận. Nhưng suy nghĩ lại, nàng lại thấy không đúng a. Tuyết phi có nhiều thủ hạ như vậy lại không phái đi tìm, lại cố tình đến cầu xin nàng?

Vân Miên không chút biểu tình khác lạ nào, mở miệng đáp: “Hồi Tuyết phi nương nương, ong đầu hổ kia quả thật là khả ngộ bất khả cầu (chỉ có ngẫu nhiên mới gặp được, muốn cầu cũng không cầu được ). Vân Nhi cũng bất lực. Nương nương có nhiều thuộc hạ tài ba như vậy, nương nương sai bọn họ đi tìm vẫn tốt hơn.”

Tuyết phi ánh mắt hiện lên một tia tức giận, bất quá cũng không có phát tác ra ngoài, nàng ta nháy mắt ra hiệu cho Thôi công công.

Thôi công công lập tức trừng mắt liếc nhìn Vân Miên rồi quát lớn: “ Tiện tỳ to gan! Nương nương đã hạ mình cầu xin ngươi, ngươi lại không cảm kích, ngược lại còn dám gây khó dễ cho người. Nương nương muốn trừng phạt ngươi, người chỉ cần nói một câu thôi, là mạng ngươi không giữ được. Ngươi là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao?”

Thôi công công vừa mới dứt lời, Tuyết phi liền trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, thanh âm nghiêm khắc nói: “Câm miệng! Cái gì tiện tỳ với không tiện tỳ? Vân Nhi là cung nữ nhị đẳng chuyên phụ trách chăm sóc hoa trong Ngự Hoa Viên, nhờ có nàng mà hoa cỏ trong Ngự Hoa Viên mới tươi đẹp như vậy. Sau này các ngươi không được vô lễ đối với nàng.”