“ A Vũ, ngươi tự quản mình tốt là được, chuyện của Hoàng huynh không cần ngươi nhọc lòng.” Kiêu Chiến ánh mát sắc lạnh nhìn Kiêu Vũ một cái, liền xoay người đi đến ngự án, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
“ Hoàng huynh, hậu cung nhiều mỹ nhân như vậy, Hoàng huynh không vừa ý một ai sao? Như vậy các đại thần cũng không an lòng.” Kiêu Vũ kiên quyết không bỏ cuộc, tiếp tục khuyên bảo Kiêu Chiến.
Kiêu Chiến bỏ ngoài tai lời Kiêu Vũ nói, hắn lạnh mắt nhìn các phi tần của mình, ra lệnh: “Đều lui hết ra ngoài!”
“Dạ, thần thϊếp cáo lui.” Mười tám vị các phi tần ủy khuất thấp cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Nhìn các nàng rời đi, Vân Miên lo lắng vô cùng, này các vị nương nương, các ngươi đừng đi a! Đối phó với nam nhân không thể như vậy được, các ngươi phải chủ động tấn công, chủ động tấn công có hiểu không? Cái gì mà đoan trang hiền thục, hãy nhào lên người hắn, ta không tin Hoàng Thượng các ngươi có thể cầm lòng được!
Vân Miên ở giữa không trung ríu ra ríu rít kêu, Kiêu Vũ ánh mắt ghét bỏ nhìn chim hoàng yến, nói: “ Chim hoàng yến ở đâu ra? Người đâu, bắt lấy nó ném ra ngoài!”
Kiêu Chiến ánh mắt lãnh đạm nhìn Kiêu Vũ, nói: “ Người đâu, đem Vũ công chúa thỉnh ra ngoài!”
Kiêu Vũ không tin nổi, nhìn chim hoàng yến, Hoàng huynh xưa nay cưng chiều nàng nhất, hiện giờ vì một con chim nhỏ mà đuổi nàng đi ra ngoài? Xem ra Hoàng huynh thật sự tức giận rồi, nàng không nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôn nghiêm đế vương, nghĩ vậy, Kiêu Vũ lui xuống, ôn nhu nói: “Hoàng huynh, Hoàng huynh đừng tức giận, vừa rồi là Vũ Nhi càn rỡ. Thỉnh Hoàng huynh giáng tội!”
“ Lui ra đi.” Thanh âm của Kiêu Chiến ôn nhu nhẹ nhàng hơn.
Lưu công công bước đến gần Kiêu Vũ, cúi đầu khom người, đưa tay làm động tác thỉnh: “Vũ công chúa, thỉnh!”
“Dạ, Hoàng muội cáo lui.” Kiêu vũ hành lễ, liếc mắt nhìn Kiêu Chiến một cái, thấp thỏm bất an rời đi.
Kiêu Vũ vừa rời đi, Vân Miên cảm thấy nhiệm vụ của nàng khó có khả năng hoàn thành, một cơ hội tốt như vậy, liền bị lãng phí!
Nàng bay đến đậu trên vai Kiêu Chiến: “ Ký chủ, mười tám vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, dáng người phập phồng quyến rũ, mỹ nhân như vậy sà vào lòng mà ngươi vẫn không chút rung động, quả thật là không bằng cầm thú a, thiên lí bất dung a!”
“ Ngươi chiếm một đống mỹ nhân làm của riêng nhưng lại không đυ.ng đến, truyền ra ngoài thiên hạ sẽ nói ngươi bị thiến mất đó nha!”
“ Ta nói ngươi nghe, không hoang da^ʍ không phải là Hoàng đế, tất cả các Hoàng đế đều như vậy hết a!”
Tiếng chim hoàng yến nghe thật chói tai, nhưng với Kiêu Chiến, hắn cảm thấy vậy mới thật yên lòng, xóa hết tất cả mệt mỏi của hắn.
Với hắn mà nói, so với những kẻ dối trá có giọng nói ngọt ngào dịu dàng, trong ngoài bất nhất thì tiếng kêu chói tai của chim hoàng yến chân thật hơn nhiều.
Tốt, hắn sẽ nuôi con chim này.
Kiêu Chiến đưa tay bắt lấy chim hoàng yến, miệng lẩm nhẩm: “Ngươi đang hỏi trẫm vì sao mỹ nhân sà vào lòng mà không chút rung động nào đúng không?”
Vân Miên gật đầu như gà mổ thóc.
Đáy mắt Kiêu Chiến hiện lên một mạt kinh hỉ, không nghĩ tới con chim hoàng yến này có nhân tính a!
Thật quá tốt. Trong hoàng cung rộng lớn, hắn muốn tìm một người để tâm sự cũng không có, hiện tại có con chim có nhân tính này, hắn có thể bày tỏ nỗi lòng của mình, thật không tồi chút nào.
Hắn vuốt vuốt lông trên lưng chim hoàng yến, mở to mắt nhìn vào đôi mắt nhỏ xíu của chim hoàng yến nhỏ giọng nói: “Ngươi cho rằng trẫm thật sự không chút động lòng nào hay sao?”
Không đợi Vân Miên trả lời, hắn thở dài rầu rĩ nói: “Trẫm là…… Không được!”
Vân Miên kinh hãi, mắt trợn to suýt rớt ra ngoài. Cái gì? Nàng không có nghe lầm chứ? Không được? Cái gì không được? Là phương diện kia không được sao?
Đường đường là vua một nước, thế nhưng không được? Này này này…… Ký chủ a, liền tính ngươi không được, cũng không cần phải nói thẳng thế a, ngươi không cần mặt mũi sao?
Vân Miên bay xuống đậu trên đùi Kiêu Chiến, trăm triệu lần nàng cũng không nghĩ ra.
Nhớ lại trước khi nàng té xỉu, nàng đã lỡ nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Nhìn dáng vẻ không giống như là không được a? Khụ khụ…… Nếu hắn nói không được, vào lúc đó chẳng phải là…. Như vậy nghĩ, Vân Miên mặt đỏ bừng.
Kiêu Chiến đưa tay bắt chim hoàng yến đang đậu trên đùi mình, nắm chặt trong lòng bàn tay, lạnh mắt nhìn và nói: “ Nhìn sắc mặt chim của ngươi, ngươi đang có ý tưởng xấu xa nào đó đối với trẫm đúng không?”