Chiếu Áng Mây Trôi

Chương 11

Nỗi kinh hoàng của Chu Kỳ Nhi còn chưa nguôi ngoai, Vương Tùng Tuấn đã ngồi xuống bên cạnh Lương Minh Nguyệt, oán trách cô: “Đi gặp bạn sao không rủ tôi?”

“Vội.” Giọng điệu của Lương Minh Nguyệt không tốt lắm.

Vương Tùng Tuấn không bận tâm, anh tự giới thiệu với Chu Kỳ Nhi, “Xin chào, tôi tên Vương Tùng Tuấn.” Khóe miệng anh cong nhẹ, “Sao chị gái cứ nhìn thẳng vào tôi thế?”

Chu Kỳ Nhi cũng mỉm cười, khóe mắt có tia điện, “Chị đây làm quản lý công ty người mẫu, nhìn thấy soái ca là không thể dời mắt được. Bệnh nghề nghiệp ấy mà. Em trai có vốn liếng tốt thế này có hứng thú vào ngành không?”

“Kiếm được nhiều không?”

“Có làm thì sẽ có ăn thôi em.”

“Chịu thôi. Tôi sợ lộ mặt thì bạn gái ghen mất.” Vương Tùng Tuấn quay sang Lương Minh Nguyệt, “Đúng không, Minh Nguyệt?”

Lương Minh Nguyệt chỉ tập trung ăn, không nói gì cả.

Tiếp đó bàn ăn trở thành sân khấu của Vương Tùng Tuấn và Chu Kỳ Nhi. Hai người chưa từng gặp mặt, vì một tựa game đang hot mà bàn luận rôm rả, rõ ràng có khoảng cách thế hệ, mà các trò từng chơi lại có tỷ lệ trùng lặp rất cao.

Nhưng điều đó cũng dễ hiểu thôi, cuộc đời của Chu Kỳ Nhi vốn chỉ có đu và đưa. Vương Tùng Tuấn lại là một tên công tử ăn chơi trác táng, đương nhiên không muốn bị tụt lại phía sau.

Điều kỳ diệu nhất là mười phút sau, một nhóm người quen của Lương Minh Nguyệt lại bước vào cửa. Giáo sư La và bạn cùng phòng Hạ Tư Doanh đều có mặt. Có vẻ như khoa tổ chức liên hoan.

Toàn bộ người Lương Minh Nguyệt quen ở Nhạn thành đều tụ trong quán lẩu nhỏ này.

Một lát sau, Hạ Tư Doanh bước đến gần cô, nhẹ nhàng nói: “Giáo sư La gọi cậu qua.” Cô ấy có chút ngượng ngùng về nhiệm vụ truyền tin này, nhưng tôm tép thì không có quyền ý kiến. Cũng may Lương Minh Nguyệt không nói gì, đặt đũa xuống rồi đi theo cô ấy. Dường như cô cũng không muốn ở lại cái bàn này cho lắm.

Trước khi đi Lương Minh Nguyệt để lại cho Chu Kỳ Nhi một cái nhìn cảnh cáo.

Chu Kỳ Nhi đương nhiên hiểu ý cô. Cô ấy không phải con ngốc, biết cái gì nên nói, cái gì không.

Chỉ là cô ấy chịu ảnh hưởng của bố Chu, tính cách có phần khảng khái quá, mới trò chuyện đôi câu với Vương Tùng Tuấn đã coi anh là bạn, còn mường tựa tương lai của anh, trong lòng cô khó tránh khỏi xót thương.

Hơn nữa Vương Tùng Tuấn chỉ hỏi là: “Hồi cấp 3 Lương Minh Nguyệt như thế nào?”

Không có nguy hiểm, có thể trả lời được.

“Cô ấy luôn như vậy. Không nói chuyện với mọi người, không tham gia hoạt động, chỉ biết làm bài tập về nhà, cuối tuần tự học sẽ khó gần hơn, mỗi lần biến mất là phải vài ngày.” Đây là năm nhất, năm hai tương đối khiêm tốn… Chu Kỳ Nhi câm miệng.

“Vậy hai người thành bạn kiểu gì?”

“Lấy chân tình bồi đắp thôi, nước chảy đá mòn mà.”

Đề tài của Vương Tùng Tuấn đột nhiên thay đổi: “Vậy cô ấy từng có bạn trai chưa?”

“Vì con trai bị hờ hững rất nhiều.” Chu Kỳ Nhi khéo đưa đẩy, nhưng vẫn nhịn được mà bật cười, “Nhưng đối với Minh Nguyệt, tất cả mọi người đều là mây bay. Nhưng cổ tính toán chi li lắm, kiểu có thù tất báo ấy. Có lần, một đứa chập mạch cố tình đợi lúc xếp hàng nhận sách thì ra hắt nước vào người cô ấy, cậu thấy trẩu tre không? Lương Minh Nguyệt xoay người cầm ống nước ở bên cạnh đuổi theo người ta phun, ai can cũng không được. Phun đến khi cô kia ướt sũng mới chịu dừng, mọi người ai cũng đơ ra, con nhóc cũng ngớ người, lúc tỉnh ra thì cũng xong rồi. Sau này tôi mới biết Lương Minh Nguyệt từ nhỏ đã là phần tử bạo lực, hồi tiểu học vì bạn cùng lớp xé sách ông ngoại bọc cho mình mà đè người ta xuống đất đánh tơi bời, cấp hai càng thêm ngạo mạn, một mình lên lớp trên cảnh cáo đàn chị tránh xa bạn của mình ra.”

“Bạn nào?”

“Ừ… Tôi không biết,” Chu Kỳ Nhi đột ngột chuyển giọng, cô toát mồ hôi lạnh. “Cô ấy có nhiều bạn mà, thật ra chỉ cần cô ấy chịu mở lòng thì nhân duyên sẽ tốt lắm, cô ấy là chị đại hô mưa gọi gió ở Nghiên Sơn đấy.”

“Nghiên Sơn là chỗ nào?”

“Một thị trấn nhỏ dưới Thiệu thành.”

“Chị từng đi qua đó à?”

“Tất nhiên rồi.”

“Thật tuyệt,” Vương Tùng Tuấn bĩu môi, có vẻ hơi tủi thân, “Minh Nguyệt chưa bao giờ nói với tôi điều này. Mấy hôm trước tôi mới biết chị ấy là giáo viên, sau đó phát hiện dù mình là bạn trai nhưng chẳng biết gì về chị ấy cả. Mỗi lần tôi hỏi chị ấy đều trả lời chiếu lệ, có lẽ trong lòng chị ấy tôi không là gì cả.”

Chu Kỳ Nhi không biết đáp sao, lòng cô như có kim châm, rất khó chịu, chỉ có thể an ủi trong vô vọng: “Sao có thể chứ, Minh Nguyệt hơi ù ờ tí thôi, lâu dần sẽ tốt hơn.”

“Thật không?” Vương Tùng Tuấn mở to đôi mắt nai con, “Chị nghĩ vậy thật sao? Tôi nói chị đừng cười nhé, không hiểu sao tôi luôn cảm thấy Minh Nguyệt đối với tôi lúc nóng lúc lạnh, hệt như trêu con nít. Tôi sợ chị ấy sẽ rời xa tôi.”

“Chuyện tình cảm để tùy duyên đi.” Chu Kỳ Nhi không thể ngồi yên được nữa, “Tôi đi vệ sinh tí.”

Cô bỏ đi như chạy nạn, Vương Tùng Tuấn cũng thu lại vẻ si ngốc, anh gõ bàn suy nghĩ lung tung, ánh mắt không biết dạt về nơi đâu.

Chu Kỳ Nhi kéo Lương Minh Nguyệt đến cầu thang trống.

Cô ấy đi đi lại lại trong không gian rộng chật hẹp, cảm xúc kìm nén suốt cả đêm đang trên đà suy sụp, cô miễn cưỡng đè giọng, kinh ngạc cảm thán với cô bạn thân, “Mẹ ơi, giỏi, cậu quá giỏi, Lương Minh Nguyệt, cậu, cậu _____ cậu nghĩ cái gì thế hả?”

Lương Minh Nguyệt: “Tớ chẳng nghĩ gì cả.”

Chu Kỳ Nhi phát điên lên, “Tớ xin cậu, cậu nghĩ kỹ đi. Sao cậu có thể không nghĩ gì được chứ? Cậu làm như vậy là quá đáng lắm biết không!” Cô ấy thấp giọng, “Nhỡ mọi chuyện vỡ lở____ sao cậu có thể____”

“Tại sao tớ lại không thể?” Lương Minh Nguyệt ngắt lời cô ấy, ánh mắt không còn là dòng nước lạnh băng trên núi nữa, mà như có hai cụm lửa đang hừng hực bốc cháy, “Tớ không thể làm chuyện này sao? Tớ đã làm gì? Cậu ta đâu có biết gì. Là cậu ta tự nguyện! Nam nữ quan hệ, cậu ta mất cái gì? Chỉ là một mối quan hệ có thể kết thúc bất cứ lúc nào thôi mà, cậu đừng suy nghĩ nghiêm trọng quá.”

Nhìn thấy cô như vậy, trái tim của Chu Kỳ Nhi như sụp đổ, cô ấy chịu thua: “Ừ, tớ không nói, chỉ là, tớ sợ lỡ đâu Vương Tùng Tuấn biết được____ tớ không dám nghĩ nữa, quá khổ. Sau này cậu ta biết thế nào — “

Lương Minh Nguyệt: “Cậu bị cậu ta tẩy não rồi à? Cậu nghĩ cậu ta tình được bao sâu? Đối với cậu ta mà nói, tớ hiện tại chỉ là một món đồ chơi mà cậu ta không nỡ vứt bỏ thôi.”

“Hả?”

“Chu Kỳ Nhi, cậu lăn lội trong giới bao lâu rồi? Sao không có tiến bộ gì vậy?”

Chu Kỳ Nhi cứng miệng nói: “Tớ không tin. Tớ thấy cậu ta dường như không thể rời xa cậu, một cậu bé ngây thơ như vậy…” Mặc cho Lương Minh Nguyệt châm chọc, cô ấy vẫn kiên quyết nói hết: “Cậu làm tổn thương cậu ta như vậy, lương tâm không thấy cắn rứt ư??”

“Tại sao tớ phải cảm thấy cắn rứt?” Sự tàn nhẫn sâu trong xương tủy của Lương Minh Nguyệt lại bộc phát, cô nói y nguyên lời của Vương Tùng Tuấn: “Coi như cậu ta không may mắn đi.”

“… Đáng sợ.” Chu Kỳ Nhi hỏi về một mối quan tâm khác: “Lúc trên giường cậu không kêu nhầm đấy chứ?”

“Ai lại ngốc như vậy.”