Ngày Đêm Khát Tình

Chương 17: Em nhớ anh

Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu

Dịch: Maccaoo

Lâu Độ về rồi, tinh thần và cảm xúc của Trì Cảnh hồi phục về trạng thái bình thường. Dù vẫn không có pheromone của người yêu, nhưng chỉ cần anh ở trước mắt, Trì Cảnh đã cảm thấy yên tâm vô cùng. Sau khi tiêm hai mũi, trạng thái của Trì Cảnh đã khá hơn nhiều. Sáng sớm mới ngủ dậy, cậu đã đến phòng bệnh của Lâu Độ, nhìn anh qua một lớp kính. Kể cả xử lí công việc cậu cũng làm trên chiếc bàn nhỏ ở trong phòng của Lâu Độ. Những vấn đề giải quyết sau cuộc tập kích được Lâu Vũ Bằng và Nghiêm Tư Bách giải quyết rồi, cậu chỉ cần xử lí công việc của mình và Lâu Độ mà thôi.

Ninh Chu, trợ lí của Lâu Độ, cũng bị thương trong cuộc tập kích này, bị đạn lạc bắn vào ngực, có lẽ hôm nay sẽ tỉnh lại. Trì Cảnh bị Giải Lan Chu giám sát ăn cơm trưa xong thì nghe tin Ninh Chu tỉnh, cậu lập tức đến thăm.

...

"Em đừng cử động."

"Tôi không cần anh, anh gọi y tá đến đây đi."

"Có chỗ nào của em mà tôi chưa thấy đâu? Làm mình làm mẩy gì nữa chứ?"

"Tôi đâu có..."

"Khụ." Trì Cảnh hắng giọng, gõ cửa phòng bệnh: "Tôi có thể vào không?"

Người ở trong phòng khẽ nén tiếng kêu kinh ngạc, sau đó là một loạt âm thanh loạt xoạt. Hai phút sau, cửa phòng bệnh mở ra. Trì Cảnh ngẩng đầu nhìn Alpha cao lớn, anh tuấn mặc quân trang trước mặt mình: "Anh?"

Nghiêm Tư Bách nhướn mày: "Lâu Độ không nói với cậu à?"

Trì Cảnh lắc đầu.

"Cậu ta cũng kín miệng phết đấy." Nghiêm Tư Bách hết sức hài lòng với việc Lâu Độ còn giữ bí mật với cả bà xã của mình. Hắn nói ngắn gọn với Trì Cảnh: "Ninh Ninh được tôi nuôi từ nhỏ, sau này phát hiện ra mình thích em ấy, bây giờ đang theo đuổi."

Trì Cảnh thầm nghĩ, không phải Lâu Độ kín miệng đâu mà anh ấy chẳng thèm nói chuyện nhảm về anh thì có. Trì Cảnh lạnh lùng gật đầu: "Ừ, tôi đến thăm cậu ấy."

Nghiêm Tư Bách dẫn đường, để Trì Cảnh vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại. Ninh Chu nằm trên giường bệnh, đầu giường hơi được nâng lên, nhìn vô cùng ngay ngắn đoan trang, không hề có vẻ hung dữ khi tranh cãi với Nghiêm Tư Bách như ban nãy: "Phu nhân."

"Ừ."

"Anh làm sao thế?" Ninh Chu thấy Trì Cảnh ngồi trên xe lăn, trợn tròn mắt lên.

"Không sao, tôi có thai rồi. Thời gian trước đó Lâu Độ không có ở đây, cơ chế sinh lí bị ảnh hưởng nên mấy hôm này phải ngồi xe lăn, giảm thiểu vận động."

Ninh Chu: "!!!"

Trì Cảnh: "?"

"Chúc mừng anh!"

Trì Cảnh gật đầu một cách mất tự nhiên, rồi hỏi thăm mấy câu về thân thể Ninh Chu. Hai người nói chuyện một hồi. Lát sau, nhắc đến chuyện Bộ Chính trị, Trì Cảnh tóm tắm ngắn gọn vài câu, dặn Ninh Chu phải chú ý dưỡng thương, có đoàn trợ lí hỗ trợ, Trì Cảnh có thể giải quyết công việc được.

"Vâng, đợi mấy hôm nữa tôi xuất viện rồi sẽ về giúp anh."

"Em cứ nghỉ ngơi đi đã." Nghiêm Tư Bách đột nhiên lên tiếng: "Chưa đủ một tháng thì đừng hòng ra viện."

Trước mặt Trì Cảnh, Ninh Chu không dám đấu khẩu với Nghiêm Tư Bách. Vừa rồi Trì Cảnh nghe thấy đoạn đối thoại của hai người họ, cậu chàng sắp xấu hổ đến mức tự sát luôn rồi. Mãi mới đá sang chuyện khác cho đỡ ngượng thì tên Nghiêm Tư Bách này lại lắm mồm. Cậu lườm Nghiêm Tư Bách: Đừng có nói nữa!

Trì Cảnh thấy hai người họ liếc mắt đưa tình, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, quay lại bên cạnh Lâu Độ.

Qua vài ngày theo dõi, sau khi xác nhận tình trạng Lâu Độ đã ổn định, mọi người cùng nhau về Sao Thủ đô, vào Bệnh viện Số 1 dưới sự giám sát và bảo vệ nghiêm ngặt nhất. Trì Cảnh nghỉ ngơi mấy hôm xong, cơ thể cũng hồi phục kha khá. Không còn tấm kính ngăn cách, cậu có thể cận kề Lâu Độ hơn, đón nhận chút pheromone nhàn nhạt của anh. Bao nhiêu thấp thỏm lo âu trong sinh lí và cả tâm lí của cậu đều được xoa dịu. Tuyến thể khô cạn cũng cảm thấy thỏa mãn dù pheromone của người yêu vẫn nhạt nhòa lắm.

Ban ngày, Trì Cảnh cố ở bên Lâu Độ, chỉ khi buộc phải rời khỏi bệnh viện mới đi một lát. Buổi tối, cậu nằm trên chiếc giường kê bên cạnh, nhìn anh không rời. Nếu không phải sợ đè lên chân Lâu Độ, Trì Cảnh thực sự chỉ muốn được rúc vào trong lòng anh say ngủ thôi.

Ngày qua ngày, Lâu Độ vẫn không tỉnh lại. Ngay cả Giải Lan Chu cũng thấy sốt ruột, lúc đến thăm Lâu Độ, hàng lông mày cứ nhíu chặt lại.

Chiều hôm nay, lúc đến thăm, Giải Lan Chu con xoa đầu Trì Cảnh, lo lắng nói: "Sao thằng bé vẫn chưa tỉnh? Lẽ nào biết chân mình tàn phế rồi nên không chịu nổi sự thật phũ phàng này?"

Trì Cảnh chớp chớp mắt: "Dạ..." Có khi thế thật.

Giải Lan Chu thở dài, chọc chọc vào vết thương trên trán Lâu Độ, nói vô cùng nghiêm túc: "Khi nào nó tỉnh lại thì sắp xếp cho nó phẫu thuật xóa sẹo. Bị hủy dung thế này thì càng không sánh được với con."

"... Vâng."

Giải Lan Chu bật cười, xoa đầu Trì Cảnh: "Hôm nay con có thấy khó chịu ở đâu không? Bé con có ngoan không?"

Nghe hỏi đến bé con, Trì Cảnh dè dặt lắc đầu: "Ngoan lắm ạ, không có cảm giác gì cả. Sáng nay lúc kiểm tra, mức độ pheromone đang hồi phục rồi ạ."

"Ừ, khi nào Tút Tút tỉnh lại, đánh dấu tạm thời cho con là được." Giải Lan Chu cực kì yêu thương con, là một Omega dịu dàng vô cùng. Ông xoa đầu khiến cho Trì Cảnh cảm thấy rất thoải mái: "Vất vả cho bé Cảnh nhà mình rồi."

Trì Cảnh lắc đầu nhè nhẹ, không hề cự nự, ngoan ngoãn cảm thụ sự xoa dịu dịu dàng của mẹ. Cậu không sợ phải chờ đợi. Cậu chỉ cần Lâu Độ có thể trở về, ôm cậu mà thôi.

Nhưng Trì Cảnh không ngờ, Lâu Độ về thật rồi, hơn nửa tháng sau, cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Song, anh không muốn chủ động ôm lấy cậu.

Đầu tháng 7, mùa hè đến muộn trên Sao Thủ đô. Trì Cảnh mang thai hơn hai tháng, bụng dưới không hề lộ ra. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, vẫn là một Omega sáng trong tựa vầng trăng, lạnh lùng đẹp như ngọc. Khi nhận được tin Lâu Độ tỉnh lại, Trì Cảnh nhanh chóng kết thúc cuộc họp trực tuyến ở công ti, vội vã chạy tới bệnh viện.

Lúc xông phòng trong phòng, Trì Cảnh ngây người.

Lâu Độ đang nói cười với một y tá Beta. Beta này tiêm cho anh. Không biết trước đó hai người họ nói gì với nhau, cô y tá này bày ra dáng vẻ thẹn thùng với Lâu Độ, như thể chỉ lát nữa thôi là hai người sẽ trao đổi ngay phương thức liên lạc.

Máu chảy trong Trì Cảnh như lạnh cả đi, hơi thở như ngừng cả lại. Cậu lạnh lùng gọi: "Lâu Độ."

Alpha trên giường ngẩng đầu, lúc này mới thấy Omega đột nhiên xuất hiện trong phòng. Lâu Độ ngồi thẳng dậy một chút: "Khụ, cậu... là?"

Đồng tử Trì Cảnh mở to, lập tức quay sang nhìn trợ lí đứng bên cạnh Lâu Độ.

Ninh Chu bị Nghiêm Tư Bách cưỡng chế không cho làm việc, lúc này bên cạnh Lâu Độ là một vị trợ lí nam Beta họ Dương trong đoàn trợ lí. Anh ta đứng trong phòng bệnh từ lâu rồi, vẫn cứ nhìn trần nhà suốt, cuối cùng cũng thấy phu nhân đến. Trợ lí Dương vừa ngượng vừa sợ, dè dặt nói: "Phu nhân, Bộ trưởng Lâu... mất trí nhớ rồi."

"Nói cho rõ."

"Tình trạng của Bộ trưởng khá đặc biệt. Kí ức của ngài ấy dừng tại thời điểm sau khi tốt nghiệp đại học, nghĩa là tất cả kí ức sau tốt nghiệp trở lại đây hoàn toàn không còn nữa. Tình hình cụ thể thì để tôi gọi bác sĩ đến giải thích cho phu nhân nhé ạ?"

Trì Cảnh gật đầu. Trợ lí Dương vội vã đi mời bác sĩ phụ trách. Một lát sau bác sĩ đến, thấy phu nhân Bộ trưởng mặt lạnh tanh, ông run rẩy nói tình hình cụ thể của Lâu Độ. Cứ thấp thỏm sợ một giây sau Trì Cảnh sẽ lật mặt. Nhưng may sao Trì Cảnh không làm thế.

Cậu bình tĩnh nghe xong, cuối cùng hỏi: "Có nghĩa là, các người không biết khi nào anh ấy có thể hồi phục trí nhớ, vậy anh ấy có thể cả đời này cũng không thể nhớ lại được, đúng không?"

Rõ ràng là Trì Cảnh không hề gằn giọng, trợn mắt đe dọa gì cả, nhưng vẫn khiến cho bác sĩ đổ mồ hôi lạnh, trái tim run rẩy: Phu nhân Bộ trưởng đáng sợ quá đi mất thôi!

"Đúng, đúng ạ."

Dường như Trì Cảnh hơi lảo đảo, bác sĩ định đỡ cậu theo phản xạ lại phát hiện hình như mình nhìn nhầm. Bước chân của Trì Cảnh rất vững vàng, đáp lời hết sức bình thản: "Cảm ơn, làm phiền bác sĩ rồi."

Trì Cảnh trở về phòng bệnh, không ngờ cô y tá Beta kia vẫn ở đây, còn đang thỏ thẻ với Lâu Độ điều gì đó.

Trì Cảnh không nghe thấy, chỉ nói với trợ lí Dương: "Đổi người khác. Tôi không muốn thấy người không liên quan làm ồn ở đây."

Mặt cô y tá Beta kia lập tức trắng bệch. Cô hốt hoảng nhìn Lâu Độ, ánh mắt cực kì đáng thương, dường như cảm thấy vị phu nhân Bộ trưởng kia sao lại đáng sợ quá, muốn Lâu Độ mở lời nói giúp. Nhưng Lâu Độ lại không nói gì, anh chỉ nhìn Trì Cảnh, ánh mắt mang theo chút hứng thú.

Thế là trợ lí Dương lịch sự hộ tống y tá ra ngoài, còn tận tâm đóng cửa lại, để hai vị bạn đời xa cách lâu ngày mới gặp lại (mặc dù có một vị thì đầu óc bị lơ ngơ) nói chuyện với nhau.

Trì Cảnh đứng ở đó một lúc. Lâu Độ mở lời, hỏi: "Em không ngồi xuống à?"

Phòng bệnh chỉ có hai người, cách ly hết thảy tạp âm, Trì Cảnh bất giác cảm nhận được sự xa cách của Lâu Độ đối với cậu.

"Ừm thì... Trợ lí Dương nói em là Omega của tôi. Chúng ta kết hôn rồi?"

"Ừ." Trì Cảnh chậm rãi bước tới, ngồi bên giường Lâu Độ.

"Xin lỗi, tôi quên rồi." Lâu Độ sờ sờ cằm, thầm nghĩ, sao mình nằm viện nửa tháng trời mà lại không mọc tí râu nào?

Trì Cảnh không thể nào nói "Không sao". Đặc biệt là khi vừa rồi, người này còn nói cười với người khác. Ngứa mắt kinh khủng.

Lâu Độ trước hết tạm gác lại mối lo về việc có phải tuyến thể của mình có vấn đề dẫn đến nồng độ pheromone Alpha xuống thấp, không mọc được râu, anh quay sang hỏi Trì Cảnh: "Em... Khụ, bình thường tôi gọi em là gì?"

Trì Cảnh ngước mắt nhìn Lâu Độ, chầm chậm chớp mắt, hít một hơi, nói: "Ông xã."

"??? Hả?"

-------------------------------

Vở kịch nhỏ:

Tiểu Cảnh: Hả cái gì mà hả. Nhanh lên, bình thường anh toàn gọi em là ông xã.