Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu
Dịch: Maccaoo
Lâu Độ suиɠ sướиɠ ôm bó hoa, đi theo sau Trì Cảnh.
Da mặt vợ mình mỏng quá, xấu hổ không muốn cầm hoa.
Vừa rồi còn nói lời thương, bây giờ đến nhà hàng, mặt Trì Cảnh lại lạnh tanh, ai không biết còn tưởng rằng tâm trạng cậu không tốt. Chỉ có Lâu Độ cười không khép được miệng. Trì Cảnh hay dùng gương mặt lạnh lùng vô cảm, dửng dưng để đuổi những kẻ theo đuổi. Ban đầu Lâu Độ cũng âm thầm sụp đổ vì ngỡ theo đuổi Trì Cảnh không có kết quả gì.
Khi ấy, Lâu Độ đã theo đuổi Trì Cảnh được một tháng. Ngày nào anh cũng bày mưu tính kế để gặp cậu, cùng đi ăn cơm. Trì Cảnh lại không hề từ chối. Một khi anh hẹn, nếu không có việc gì đột xuất thì chắc chắn Trì Cảnh sẽ đồng ý, nhưng lại không có phản ứng đặc biệt gì cả. Lâu Độ không thu được bất cứ phản ứng nào của đối phương, nghĩ, lẽ nào Trì Cảnh không có chút hảo cảm nào với anh? Không muốn tiến thêm một bước nữa? Họ quen nhau được một tháng rồi mà mới chỉ nắm tay!
Hai người đàn ông trẻ tuổi dồi dào tinh lực. Ngày nào cũng gặp gỡ, ngày nào cũng cùng nhau ăn cơm, ăn cơm xong còn "cô nam quả nam" ở bên nhau mấy tiếng đồng hồ. Buổi sáng, Lâu Độ sẽ đến đón Trì Cảnh, buổi tối cũng sẽ đưa cậu về nhà. Thời gian gặp gỡ riêng tư trên xe cũng rất lâu. Nhưng vẫn không có tiến triển gì cả.
Mỗi lần Lâu Độ không khống chế được tâm tình, muốn động tay với Trì Cảnh thì đều bị gương mặt lạnh lùng vô cảm của cậu đánh lui. Không phải anh "nhũn" xuống, mà sợ Trì Cảnh không vui, không muốn.
Anh muốn Trì Cảnh nắm quyền chủ động, chí ít là trong mối quan hệ này, Trì Cảnh có thể được tự do.
Rất lâu về sau, anh mới biết vợ mình bình thường lạnh lùng thì lạnh lùng thật, nhưng lại rất dễ mềm lòng. Chỉ chạm một chút thôi là như thể trào ra mật ngọt, vừa mềm lại còn bám người, vừa thơm vừa ngọt.
"Anh còn muốn ăn cua sợi hấp không?"
"..."
"Lâu Độ?"
"Hở?" Lâu Độ hoàn hồn, thấy Trì Cảnh hơi nhíu mày, nhìn anh: "Sao thế vợ yêu?"
Trì Cảnh gọi món cua sợi hấp, gọi cả mấy món cậu và Lâu Độ đều thích, đưa menu cho nhân viên phục vụ, nói với Lâu Độ bằng chất giọng không cảm xúc: "Anh còn có việc à? Gấp? Có cần phải về trước để xử lí không?"
"Không có đâu, tối nay anh ở với em." Lâu Độ chống cằm, cười tít cả mắt nhìn vợ mình.
Ngoài miệng thì săn sóc bảo anh về trước xử lí công việc, trong lòng lại muốn anh ở lại.
Đáng yêu quá.
"Ờ." Trì Cảnh cụp mắt, lúc này bàn tay túm chặt lấy mép bàn mới thả lỏng ra.
"Vợ ơi." Lâu Độ nắm lấy tay cậu, hôn lên mu bàn tay, nói: "Thi thoảng em bướng bỉnh một chút cũng được mà."
Trì Cảnh lườm anh, không nói gì.
Lâu Độ âm thầm cười như điên, muốn chui vào lòng cậu để làm nũng, muốn hôn cậu thật nhiều, nhưng bây giờ vẫn đang ở ngoài nên anh chỉ có thể nắm lấy tay Trì Cảnh, đặt lên bên cổ mình. Lâu Độ tỏ vẻ tủi thân, nói: "Anh thực sự không muốn đi làm đâu, anh chỉ muốn ngày nào cũng ở với em thôi."
Trì Cảnh cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng bên cổ anh, dòng máu ấm nóng đang trào lên, tựa như biển cả đang cuộn sóng, bao nhiêu sự chân thành chảy cả vào tim. Trì Cảnh không phản bác lại Lâu Độ, mà chầm chậm tỏa pheromone của mình ra, ôm lấy người yêu.
May mà tối nay không có cuộc bạo loạn nào, trợ lí cũng rất biết điều, không ai phá vỡ buổi hẹn hò ấm áp này.
Lâu Độ suиɠ sướиɠ ăn tối với Trì Cảnh, xem phim, dạo phố, đón sinh nhật. Lên xe, anh nóng lòng ôm lấy cậu, trao cậu nụ hôn nồng cháy, làʍ ŧìиɦ ngay ở hầm để xe.
Trì Cảnh ôm hoa, Lâu Độ ôm Trì Cảnh.
Sau đó, Omega trắng trẻo, thon gầy nằm giữa một thảm cánh hoa hồng đỏ, trên người tỏa ra pheromone ngọt ngào diễm lệ, bên dưới bị xâm chiếm mạnh mẽ, bị đánh dấu hết lần này đến lần khác.
Cánh hoa hồng chảy ra chất dịch màu đỏ thẫm, vương lên làn da trắng như tuyết. Tiếng thở dốc nhuốm màu tìиɦ ɖu͙ƈ trong bầu không khí nồng ấm, vừa mỹ lệ, vừa khiêu gợi. Đó là thái độ, là biểu cảm mà chàng trai Omega lạnh lùng này thường ngày sẽ chẳng lộ ra ngoài, làm người ta mê mẩn không nỡ rời xa, làm lòng người say đắm chẳng nào thôi. Alpha cao lớn ôm trọn lấy cậu, cứ mỗi một nụ hôn anh trao là anh lại nói "anh yêu em".
Lần cuối, hai người họ nằm trên chiếc giường đôi sạch sẽ và rộng rãi, dùng tư thế bình thường nhất để làm. Trì Cảnh mệt đến mức không nhấc nổi một ngón tay, chỉ để xuôi bên người, nắm lấy tay Lâu Độ, mặc cho Lâu Độ xâm chiếm. Thậm chí khoang sinh sản mềm mại, kín đáo nhất cũng ngoan ngoãn để anh đâm rút. Bóng hình trước mắt nhạt nhòa, vận động quá mức khiến Trì Cảnh ngất đi một lúc, nhưng vẫn túm chặt lấy người yêu.
Trì Cảnh chớp mắt, nước mắt sinh lí trào ra, cậu muốn Lâu Độ ôm mình.
"Lâu Độ..."
"Hửm? Sao thế Bảo?"
"Em lạnh."
Lâu Độ cười nhẹ. Hiểu rồi. Anh dừng lại, điều chỉnh tư thế, cúi người kéo tay Trì Cảnh lên, để cậu ôm lấy cổ mình. Sau đó dịu dàng ôm Omega của anh, hôn lên cổ Trì Cảnh.
Phần hông bắt đầu chuyển động, phân thân vừa thô vừa to xông vào liên tiếp, ba cạn một sâu, thúc đến mức mặt Trì Cảnh đỏ bừng cả lên, eo hông run rẩy. Trì Cảnh không thích rên, nhưng lúc sóng tình trào dâng cũng sẽ không nhịn được bật ra vài tiếng rên thổn thức. Âm thanh ấy hoàn toàn không phải tông giọng lạnh lùng thường ngày, mà sắc tựa như móc câu, câu trái tim, câu cả linh hồn Lâu Độ, làm anh điên cuồng.
Trì Cảnh còn gọi Lâu Độ là "chồng", là "ông xã", sẽ vừa thành thật nhưng lại không trực tiếp đòi Lâu Độ ôm, "muốn hôn", "muốn đánh dấu". Lâu Độ hiểu hết tất cả mong muốn của Trì Cảnh, thực hiện hết tất cả yêu cầu của cậu.
Nhưng vào lúc gấp rút, Trì Cảnh cũng sẽ túm chặt lấy cánh tay của Lâu Độ hoặc lưng anh, nhíu mày, muốn Lâu Độ "nhanh lên", "mạnh lên". Trong những cái thúc mạnh mẽ của Lâu Độ, Trì Cảnh lộ ra gương mặt như thể đang đau khổ, nhưng lại như đang suиɠ sướиɠ tột đỉnh, vừa mềm mại lại cũng thật đẹp. Đôi mắt khép hờ dường như mất đi tiêu cự, hàm răng trắng bóc cắn môi dưới, phần eo lên, cơ thể tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp, run rẩy, co giật...
"Lâu Độ..." Sao cao trào, giọng Trì Cảnh khản đặc. Cậu nằm trong lòng Lâu Độ, hương Tequila nồng đậm ôm trọn lấy cậu làm cho cả người cậu thoải mái vô cùng.
"Anh đây."
"Có phải là anh bắn vào trong khoang sinh sản không."
"...?!" Lâu Độ trợn tròn mắt, ôm Trì Cảnh, đổi tư thế khác. Anh vội vàng rút phân thân của mình ra khỏi người Trì Cảnh. Cố gắng nhớ lại cảm giác ban nãy, Lâu Độ nói, tỏ vẻ không chắc chắn: "Chắc là không đâu. Anh bắn ở bên ngoài cửa mình, không bắn vào trong. Anh đưa em đi tắm nhé?"
Trì Cảnh nghĩ một chút, gật đầu.
Hai người tắm được một nửa, đột nhiên Lâu Độ ôm lấy Trì Cảnh, vùi đầu vào vai cậu.
"?"
"Vợ ơi."
"Ừ."
"Nếu như có thai thì chúng mình giữ con lại nhé." Lâu Độ càng ôm cậu chặt hơn: "Em về ở với ba mẹ. Mặc dù bây giờ không phải thời điểm thích hợp nhưng nếu con muốn đến thì anh sẽ bảo vệ cả hai thật tốt, anh hứa đấy."
Trì Cảnh không nói anh ôm chặt quá, chỉ xoa gáy Lâu Độ, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Vào một tuần sau, vào một buổi chiều nào đó, Trì Cảnh dùng thiết bị y tế trong nhà để kiểm tra. Mặt cậu lạnh tanh nhìn báo cáo kiểm tra rất lâu.
Cậu không có thai.
Đúng như dự đoán. Không phải trong kì phát tình, lại không bắn vào trong khoang sinh sản, tỉ lệ có thai là rất thấp. Vả lại, theo như tình hình hiện tại, chiến tranh cận kề, cũng không phải là thời điểm thích hợp để có thai. Dù cho cậu đã để trống thời gian rảnh, sắp xếp mọi thứ, có thể chuẩn bị mang thai. Lâu Độ còn nói những lời rung động ngọt ngào thế kia nữa.
Trì Cảnh xóa báo cáo kiểm tra đi. Lí trí cậu biết rằng tốt nhất là không nên có, nhưng khi không có thật, cậu vẫn cảm thấy hụt hẫng.
Buổi tối, Lâu Độ về nhà, Trì Cảnh vẫn ăn cơm cùng anh, nói chuyện, ôm nhau chơi một lúc. Sau đó Lâu Độ đến phòng sách, tiếp tục làm việc. Trì Cảnh tẳm rửa sạch sẽ thơm tho, nằm đọc sách.
Gần 12 giờ Lâu Độ mới về phòng ngủ. Lúc này Trì Cảnh đã nằm trên giường, nhắm mắt. Nhưng Lâu Độ biết Trì Cảnh vẫn chưa ngủ. Ngắm cậu một lát, Lâu Độ chạy đi tắm rồi nhào lên giường, ôm lấy Trì Cảnh từ sau lưng.
"Hôm nay bà xã sao thế? Không vui à em?" Vừa về nhà anh đã phát hiện ra rồi. Hôm nay tâm trạng Trì Cảnh không tốt, làm gì cũng trong trạng thái lơ đãng. Trì Cảnh xoay người, vùi mặt vào trong lòng Lâu Độ, khẽ lắc đầu.
Lâu Độ nhìn đỉnh đầu của Trì Cảnh, trái tim mềm nhũn cả ra. Anh hôn trán cậu, đưa tay vỗ về lưng cậu. Không biết Trì Cảnh bị làm sao nhưng anh vẫn an ủi: "Ngoan, không sao, có anh ở đây."
Anh dỗ dành cậu một hồi, lim dim sắp ngủ tới nơi thì đột nhiên nghe thấy người trong lòng thì thầm: "Con không đến."
Lâu Độ ngớ người: "Ai cơ?"
"..." Trì Cảnh cắn đầu ngực Lâu Độ: "Em không có thai."
"Ồ, em nói bé con ấy à." Lâu Độ tỉnh táo lại, xoa xoa ngực mình. Bị răng Trì Cảnh làm cho hơi ngứa, anh lại ôm lấy Trì Cảnh, hôn má cậu: "Vì thế nên em không vui à?"
Trì Cảnh phủ nhận. Không biết cậu phủ nhận việc mình không vui hay là phủ nhận việc vì không có thai nên không vui. Lâu Độ thấy buồn cười, hôn lên sống mũi cậu, nói: "Có lẽ là vì con rất hiểu chuyện, biết dạo này bố rất bận, biết thế cuộc chưa ổn định, vì không muốn chúng ta phải lo lắng nên chuẩn bị đến nhà muộn hơn một chút."
Lâu Độ nâng cằm Trì Cảnh lên, vừa hôn vừa liếʍ lên đôi môi hồng nhạt của cậu: "Vợ anh ngoan quá, mau mở chân ra, anh cho em tiếp được không nào?"
"..."
"Ặc. Aaaaaaa!" Lâu Độ ôm lấy phân thân, gào lên.
Trì Cảnh nghe anh nói mò từ nãy đến giờ, không thể nhịn được nữa, lạnh mặt tặng cho thứ đồ chơi cứng ngắc của anh một chưởng.
"Đừng làm phiền em. Em ngủ." Omega lạnh lùng trưng ra gương mặt vô cảm, cuộn lấy chăn trùm kím người, xoay lưng về phía Alpha, nhắm mắt đi ngủ.
Lâu Độ cắn răng, lệ nóng rơi đầy, chỉ dám xuýt xoa không dám kêu to.
Một lát sau, chắc mẩm Trì Cảnh đã ngủ rồi, Lâu Độ mới kéo quần ra, cẩn thận lôi bảo bối của mình ra xem, sờ sờ. May quá may quá, chưa đánh hỏng, vẫn dùng được, vẫn dùng được.
Không chuẩn bị mang thai, Trì Cảnh bận rộn trở lại. Nhưng nội dung bận bịu chủ yếu là: Phối hợp vận chuyển thiết bị vật tư ý tế và thuốc men cho Bộ Quân sự, chuẩn bị mở dây chuyền sản xuất mới. Trong thời kì đặc biệt nên những hạng mục này càng được chú trọng hơn nữa.
Hồi trống báo chiến tranh bắt đầu đã gióng.
Năm 1311 lịch Ngân hà.
Ngân hà Ville vốn không can thiệp vào Liên Minh phất cờ xâm nhập, tấn công, tập kích mạnh mẽ vào các ngôi sao và vùng không gian của Liên Minh. Bộ Quân sự đặt cảnh báo cấp độ một, vì trước đó đã bố trí hàng rào phòng vệ nghiêm ngặt, những công kích lúc này của Ngân hà Ville vẫn không gây tổn hại gì quá đáng ngại. Nghiêm Tư Bách giữ chức tổng chỉ huy, lập kế hoạch dắt quân đội tham gia chiến trận.
Lâu Độ thấy Nghiêm Tư Bách thành thạo lành nghề như thế cũng hơi yên tâm, mở cuộc họp với Bộ Pháp luật, tập trung trấn an tinh thần nhân dân, ổn định chính trị, kinh tế, để đảm bảo hậu phương vững chắc nhất cho Bộ Quân sự.
Trong thời gian đó, Trì Cảnh đã phát tình một lần. Cậu không nói nhiều, tiêm thuốc ức chế, tiêm xong thì báo với Lâu Độ, làm Lâu Độ áy náy không để đâu cho hết. Vợ mình đến kì phát tình mà còn phải dùng thuốc ức chế. Mình có đáng mặt đàn ông không!
Trì Cảnh thầm trợn mắt.
Chiến trận kéo dài lại hỗn loạn, từ tháng 1 rồi cứ thế đánh nhỏ lẻ đến tháng 4. Ngân hà Ville tấn công mấy lần đều bị Liên Minh đánh lui, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, không chịu quy hàng, vẫn thường tấn công vào các ngóc ngách của Liên Minh.
Ngày 16 tháng 4, Lâu Độ đến hành tinh W, bàn bạc chiến lược sau này và kế hoạch cũng như sắp xếp của hai bộ với Nghiêm Tư Bách.
Đêm trước ngày 18 tháng 4, Trì Cảnh phê duyệt xong văn kiện cuối cùng, đến hành tinh W nơi Lâu Độ ở ngay trong đêm. Vì đường xá xa xôi, giữa đường còn phải nhảy không gian mấy lần, lúc Trì Cảnh đến đã là hơn 3 giờ sáng ngày 18 rồi. Cậu đi đến khách sạn mà Lâu Độ ở. Nhìn thời gian Trì Cảnh xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, mỉm cười. Vì Lâu Độ đã mở quyền hạn cao nhất cho Trì Cảnh nên cậu đi đường hết sức thuận lợi, quét thông tin cá nhân rồi vào luôn phòng của Lâu Độ.
Lâu Độ không ở đây, trong phòng trống huơ trống hoác, chỉ có hai cái vali, vài chai nước và túi dinh dưỡng rỗng cùng hai bộ quần áo chưa giặt. Trì Cảnh vào nhìn phòng ngủ. Ga giường sạch sẽ ngay ngắn. Có lẽ Lâu Độ chưa về phòng ngủ. Trì Cảnh lặng lẽ dọn phòng một chút, đưa rác cho trợ lí của mình vứt, gọi nhân viên phục vụ cầm quần áo đi giặt. Sau đó cậu lấy chăn ga trong vali mình mang theo, phủ lên giường. Vì mang từ nhà đi nên còn mang theo mùi hương khiến người ta yên tâm.
Trì Cảnh sắp giường xong thì vào phòng tắm.
Đúng lúc này Lâu Độ về phòng. Anh vừa mở cửa đã thấy có gì đó bất thường, lập tức giơ tay ra hiệu, một nhóm bảo vệ được huấn luyện kĩ lưỡng lập tức vây xung quanh anh. Hai bảo vệ chầm chậm tiến vào phòng, kiểm tra cả phòng xem có gì nguy hiểm không. Khoảnh khắc mở cửa phòng ngủ ra, Lâu Độ ngửi ngay thấy mùi pheromone quen thuộc, vội vã bảo nhóm bảo vệ dừng lại. Bảo vệ được huấn luyện kĩ càng, lập tức dừng tất cả hành động lại, quay sang nhìn Lâu Độ, đợi chỉ thị tiếp theo. Bộ trưởng Bộ Chính trị trước mặt họ lập tức dịu dàng hơn rất nhiều, bảo họ đi về nghỉ ngơi. Nhóm bảo vệ không hiểu gì nhưng vẫn tuân lệnh, nhanh chóng rút về hai phòng nghỉ bên cạnh phòng Lâu Độ. Đến khi về phòng mình rồi mới có người nói: "Này, có khi phu nhân đến đấy."
Những bảo vệ khác lập tức hưởng ứng, hóa ra là thế, chắc chắn là thế rồi. Bộ trưởng dịu dàng luôn thế cơ mà! Xém tí nữa là da gà da vịt của tôi nổi hết cả lên!
Bộ trưởng Lâu dịu dàng cười tươi như hoa, nhìn căn phòng sạch sẽ gọn gàng mà thầm cảm thán, ay dô, đúng là tiên ốc Tiểu Cảnh.
Anh mở tin nhắn chưa đọc ở quang não lên. Lúc này Lâu Độ mới thấy thông báo từ hệ thống bảo vệ gửi đến rằng bạn đời đã vào phòng của anh rồi.
Đèn trong phòng tắm bật sáng, tiếng nước chảy vọng ra ngoài, trong không khí lan tỏa mùi pheromone không thể quen thuộc hơn được nữa, không thể yêu thích say đắm hơn được nữa. Mùi đào ngọt mọng nước, thêm một chút chua chua man mát của chanh xanh, xen lẫn mùi lá cây tươi mơn mởn sạch sẽ thơm tho. Mùi hương ấy vừa ngọt vừa mê người, khiến người ta muốn ôm vào lòng hít hà, nếm vị ngọt thơm say mê.
Lâu Độ cởi sạch quần áo, không gõ cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra. Anh thu pheromone của mình lại, nhón chân đi vào phòng tắm đầy sương.
Trì Cảnh chăm chú tắm rửa, đột nhiên bị một người đàn ông ôm từ phía sau. Nếu như không phải vì hệ thống bảo vệ của khách sạn rất nghiêm ngặt, người đàn ông phía sau mang theo hơi thở mà cậu quen thuộc nhất thì xém chút nữa cậu xoay người tẩn Lâu Độ luôn.
"Anh làm gì thế?" Trì Cảnh quay người lại, nhìn Lâu Độ.
Lâu Độ cười như tên ngốc, trả lời: "Dọa em nè." Sau đó cúi đầu hôn lấy hôn để Omega nhà mình.
"..." Trì Cảnh cạn lời, tránh nụ hôn của Lâu Độ. Cậu bóp mặt anh, lạnh giọng: "Em xong rồi, bỏ ra."
"Không chịu đâu, bà xã tắm với anh cơ."
"Anh 3 tuổi à?"
"Anh 30cm."
Trì Cảnh bật cười thành tiếng, không biết tại sao Lâu Độ tự dưng lại nói như thế. Lâu Độ tấn công Trì Cảnh liên hồi, làm cổ cậu ngứa hết cả lên: "Anh 30cm đâu ra, còn miếng liêm sỉ nào không hả."
"Hức, bà xã, em thế là không đúng rồi, thế mà không cảm nhận 30cm của anh cho kĩ hả." Lâu Độ vứt liêm sỉ, liều mình bốc phét, hai tay túm lấy mông Trì Cảnh, bế lên, hôn môi cậu.
Tâm trạng Trì Cảnh rất tốt. Đã vậy lại được bế lên cưng chiều như thế, Trì Cảnh không giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng nữa, ngoan ngoãn ôm lấy vai Lâu Độ, cùng anh trao nhau nụ hôn.
Hai người đã không gặp nhau mấy ngày rồi, lại thêm mười mấy ngày không mặn nồng tới bến. Hôm nay còn là một ngày cực kì đặc biệt, 18 tháng 4, là một ngày trước sinh nhật của Lâu Độ, sắp đến kì phát tình thứ hai trong năm của Trì Cảnh.
Và cũng là kỉ niệm 2 năm ngày cưới của họ.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Dịch truyện cua đồng nhiều thành ra dịch đến xôi thịt lại bị ngượng =))))))) Nếu các bạn đọc có chỗ nào cấn thì cứ comment góp ý nhé, tui sẽ cân nhắc và sửa nè.