Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng vô cùng
vui mừng trong lòng.
Có hy vọng rồi!
Mặc dù, thực lực mà Tô Minh thi triển ra từ trước đến
nay, nếu đặt trong nền văn minh cấp tám chân chính,
thậm chí là trong đám quản lý của liên minh văn minh cấp
tám kia, đó có thể không phải là một sự giải quyết dứt
khoát, nhưng người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng
kia lại rất chắc chắn rằng hiện tại, thực lực của Tô Minh
đã đủ đề giúp Cực Kiếm các tiến thêm một bước trên con
đường tiến tới nền văn minh cấp tám, chỉ điều này thôi
cũng đã đủ rồi, xét cho cùng thì tương lai, khoảng cách
giữa Cực Kiếm các và nền văn minh cấp tám cũng không
phải là quá xa.
“Tính danh của lão đã rất lâu rất lâu rồi không dùng
đến, từ trước đến giờ vẫn luôn được gọi là Bạch Bào”,
người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng lại đáp, nói ra
tên của mình, tiếp tục lôi kéo mối quan hệ với Tô Minh.
“Tiền bối Bạch Bào!”, Tô Minh gật đầu, hỏi dò: “Tiền
bối Bạch Bào có gấp không? Chắc là tôi vẫn phải ở lại
trong Chúng Sinh các một thời gian nữa, ít thì nửa tháng,
nhiều thì cũng phải ba tháng”.
Lý do rất đơn giản, thứ nhất, kho báu vật của Chúng
Sinh các.
Thứ hai, anh muốn dành một chút thời gian để luyện
hóa dung hợp Kiếm Y Không Tuyệt và Ma La Kiếm, muốn
hấp thụ nguyên thạch không gian, cũng muốn thừ nắm
chắc Thì Không Châu một cách triệt để, một khi đạt được
ba cái này, thì thực lực của anh có thể tiếp tục tăng vọt
lên rất nhiều, đến lúc đó, bất luận là trà món nợ ân tình
của Cực Kiếm các, hay là đến đại náo nền văn minh Hàn
Uyên, đều sẽ tuyệt đối nắm chắc trong tay, thực lực cũng
sẽ tiếp tục đưỢc nâng cao.
“Không vội, không vội”, Bạch Bào nhanh chóng đáp,
ba, năm mươi năm, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà
thôi: “Vậy thì, lão không quấy rầy cậu Tô và cô Diệp đoàn
tụ nữa, lão ở Cực Kiếm các chờ cậu Tô đến”.
Nói xong, Bạch Bào hởi lòng hởi dạ chắp tay, rồi biến
mất giữa không trung.
Mà Tô Minh thì kéo tay Diệp Mộ Cần bước xuống phía
dưới: “Thanh Nhạn, sư tôn, đây là Mộ Cần… Mộ Cần, đây
là Mạc Thanh Nhạn, cô ấy giống em, đây là lão Diễm, là
sư tôn của anh”.
“Chào chị Mộ Cần”, Mạc Thanh Nhạn bày ra dáng vẻ
khiêm nhường, mặc dù trên thực tế cô ấy lớn tuổi hơn
Diệp Mộ Cẩn, thực lực cũng mạnh hơn Diệp Mộ Cần
không ít.
“Chị Thanh Nhạn, chị lớn hơn, em vẫn còn ít tuổi, chị
cứ gọi em là Mộ Cẩn là được rồi ạ”, Diệp Mộ Cần vội vàng
nói, sau đó, cung kính cúi đầu chào Diễm Huyền Kình:
“Chào sư tôn ạ”.
“Haha, trong tay lão chẳng có bảo bối gì tốt, con gọi
một tiếng sư tôn như vậy, lão có chút ngại, có điều, bảo
bối trong kho báu vật của Chúng Sinh các, bé Diệp, con
và nhóc Mạc chút nữa vào kho báu vật, nếu thích cái gì,
thì đừng khách sáo, lấy nhiều một chút, coi như là quà
gặp mặt sư tôn tặng cho hai con”, Diễm Huyền Kình cười
lớn haha, đối với người con dâu Diệp Mộ Cần này cũng rất
hài lòng, lý do rất đơn giản, mặc dù ông ta không nhìn ra
được Diệp Mộ Cần rốt cuộc là huyết mạch gì, thế nhưng,
không hiểu sao, ông ta có thể càm nhận được một chút
áp lực bởi huyết thống từ trên người Diệp Mộ Cần.
Phải, chính là áp lực.
Phải biết rằng, xét về thực lực, Diệp Mộ Cần hiện tại
vẫn còn kém cành giới Hồng Minh một chút, so với người
đã gần như bước vào cảnh giới Chu Mệnh thì như ông ta
còn kém rất xa, chênh lệch cảnh giới lớn như vậy vẫn
không thể bù đắp được một chút khí tức áp chế của huyết
mạch kia. Chỉ có thể cho thấy, cấp bậc huyết mạch của
cô gái này cực kỳ cao, tiềm lực rất kinh người, chí ít, so
với nhóc Mạc chỉ có mạnh hơn chứ không yếu hơn, cho
dù sau khi nhóc Mạc có được Chúng Sinh tuyển, có thể
kích hoạt thể chất của bàn thân hoàn toàn, song, xét về
mặt thể chất huyết mạch thuần túy mà nói, đều không thể
so được với Diệp Mộ Cần.