Tiếp đó lại hai mặt nhìn nhau, tâm tình vò cùng tốt, đồng thời cũng vò cùng kích động.
“Cỗ hơi thở kia là nhóc Cố phải không? Lại đột phá rồi!”, La Vũ kích động nói: “Độc nhất vô nhị từ xưa đến nay, độc nhất! Tuổi còn nhỏ mà đã là cảnh giới Hồng Minh tầng tám? Thử hỏi chư thiên vạn giới có ai làm được?”
“Đi, chúng ta đến nhà họ Cố”, Phùng Hoa Vân cười ha ha, dẫn đầu bước đi.
Ba người rời đi, hướng thẳng về phía nhà họ Cố.
Thời gian nhanh chóng trôi
qua.
Một hai nghìn năm tròi qua trong chớp mắt.
Trong hư không.
Một tàu con thoi tác chiến chậm rãi đi tới, hướng thẳng tới thành Kỷ Nguyên.
Đã tới rất gần thành Kỷ Nguyên.
Trên boong tàu, Cố Hoàng Sí kinh ngạc đứng ở boong tàu, lúc thì mỉm cười, khi thì hoài niệm, lúc thì giận dữ, khi thì lắc đầu. Cảm xúc dao động rất lớn.
Tàu con thoi tác chiến có vài khoang tàu, trong đó, khoang
lớn nhất và cũng xa hoa nhất là của ba người Tô Minh, Trì Thương Tuyết và Tống Cẩm Phồn.
Trì Thương Tuyết vò cùng dính người, Tô Minh đi đâu là cô ta phải đi theo đó, cho dù là tham gia đại hội Tống Viện.
Mà Tống Cẩm Phồn thì ham chơi, cô cũng muốn đi thành Kỷ Nguyên xem một chút, nhìn xem đại hội Tổng Viện náo nhiệt như thế nào.
Tò Minh từ trong khoang tàu đi ra, anh đến boong tàu.
“Sư tôn”, Tô Minh đi đến bên
cạnh CỐ Hoàng Sí lên tiếng.
“Nhóc Tô, lần này đi thành Kỷ Nguyên, những thứ khác đều không quan trọng, con phải sống, con nhất định phải sống sót”, CỐ Hoàng Sí sâu sắc nói, biểu cảm vò cùng nghiêm túc và cấn trọng, ông đã muốn ngăn cản Tô Minh đến thành Kỷ Nguyên, nhưng cuối cùng, Tò Minh vần kiên trì. Trên thực tế, suốt đường đi, Cố Hoàng Sí vẫn luôn không yên, ông tự trách rồi lại hối hận. Nếu như Tò Minh xảy ra chuyện gì ở thành Kỷ Nguyên, ông sẽ không tha thứ cho chính mình.
“Sư tôn, người yên tâm đi”,
Tô Minh mỉm cười, anh tự tin, mọi thứ đều nắm chắc.
Cùng lúc đó.
Thành Kỷ Nguyên.
Trước cửa nhà họ Cố, một chiếc tàu con thoi tác chiến sắp cất cánh.
Trên tàu con thoi tác chiến, có một vài cường giả của các gia tộc lâu đời ở thành Kỷ Nguyên, một vài người cùng thời với Cô’ Hoàng Sí, bây giờ đã có địa vị cao, còn có một vài kẻ cung phụng nhà họ Cố và một số cường giả, thành viên nhà họ Cố.
Người cầm đầu chính là Ngô Đằng.
Thất trưởng lão Tống Viện Ngô Đằng.
“Thất trưởng lão, lần này đi, ông nhất định phải nghênh đón anh trai của tôi cho tốt, em trai tôi đây thật hưng phấn, tâm tình kích động chào đón này nhất định phải gửi tới anh trai tôi”, trước cửa biệt thự xa hoa nhà họ Cố, một người đàn ông trung niên trên người tràn ngập hơi thở của kẻ bề trên nghiêm túc nói.
“Cố gia chủ yên tâm, chúng tôi đều là bạn bè lâu năm của Cô’ Hoàng Sí, đương nhiên là sẽ
nghênh đón ông ấy thật tốt, ha ha ha…”, Ngô Đằng cười ha ha nói, năm đó, nếu không phải Cố Hoàng Sí rất chói mắt, một yêu nghiệt mạnh mẽ như Ngô Đằng, nhất định sẽ được nhận nhiều sự coi trọng hơn. Trong lòng Ngô Đằng rất ghen tị với Cố Hoàng Sí, cho dù Cố Hoàng Sí đã vò cùng thê thảm, nhưng vẫn chưa đủ, khó có được một lần CỐ Hoàng Sí trở lại, lần này, hẳn ta phải chiêu đãi Cố Hoàng Sí thật tốt.
“Anh Tô Minh! Nhiều tàu con thoi tác chiến quá!”, Tống Cấm Phồn và Trì Thương Tuyết cũng đi ra boong tàu. Tống Cẩm Phồn có chút phấn khích, bởi vì gần đến thành Kỷ Nguyên rồi, vì vậy có rất nhiều tàu con thoi tác chiến đều từ các hướng trong hư không tiến về thành Kỷ Nguyên. Không khí nơi đây vô cùng náo nhiệt. Sắc mặt của Tống Cấm Phồn đều là vẻ phấn khích và tò mò.
“Đúng là rất náo nhiệt! Thành Kỷ Nguyên không hổ
danh là nền văn minh cấp sáu, còn náo nhiệt hơn thành Kiếp nhiều”, Trì Thương Tuyết cảm thán nói, đôi mắt đẹp nhìn về xa xăm. Đó là thành Kỷ Nguyên vô cùng rộng lớn, nó nằm trong hư không vò tận mà cho người ta cảm giác mãn nhãn.
Vì trụ sở của học viện Kỷ Nguyên nằm ở thành Kỷ Nguyên, vì vậy cấp bậc của nền văn minh của thành Kỷ Nguyên cũng rất cao, là nền văn minh cấp sáu. Trong nền văn minh cấp sáu cũng chia làm nhiều bậc, kế cả là thấp nhất trong nền văn minh cấp sáu thì cũng mạnh hơn nền văn minh cấp năm như thành Kiếp nhiều lần, chứ đừng nói đến
học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự đang ở nền văn minh cấp bốn.