cảnh tượng kia nhìn khá đáng sợ, dù thế nào, nếu như mấy chục triệu con kiến cùng xông lên thì e rằng cũng có thể cắn chết một con voi. Huống hồ, những người vây xem xung quanh đài chiến đấu cũng chẳng phải con kiến, trái lại, người có thể ở đây, có thể đến Ly Đỉnh Thành đều là đám yêu nghiệt trẻ tuổi đỉnh cấp chân chính.
Sắc mặt tiểu ma nữ Trì Thương Tuyết không sợ trời không sợ đất lúc này càng trở nên trắng bệch, thân thế mềm mại run rẩy nhích lại gần Tô Minh bên cạnh.
“Nếu không gian lận thì em hoảng cái gì?”, Tô Minh lại không hề sợ hãi, khóe miệng anh lộ vẻ nghiền ngẫm, nhìn về phía Vưu Thanh Nhi như thể đã có dự tính trước.
Còn Vưu Thanh Nhi, trải qua chớp mắt hoảng loạn lúc trước, giờ phút này cô ta đã bình tĩnh lại, thậm chí có phần suy ngẫm. Đúng, Vưu Thanh Nhi cô ta ăn gian. Ai bảo nơi này là sân nhà của cô ta chứ.
Đúng là cô ta ăn gian đấy, nhưng, chứng cứ đâu?
Không có chứng cứ thì chính là đối phương đang nói bậy bạ.
“Trì Thương Tuyết, cô cũng thật thú vị, đúng là loại đàn bà rác rưởi nào sẽ phối với loại đàn ông rác rưởi ấy. Mặc dù cô là một phế vật, nhưng ít nhất còn biết nhận thua, không ngờ, tên đàn ông của cô lại trực tiếp ăn quỵt không nhận thua, cười chết mất. Ha ha…”, Vưu Thanh Nhi nhíu mày, trắng trợn lên tiếng.
“Tô Minh sẽ không nói… nói lung tung!”, Trì Thương Tuyết cắn răng, lớn tiếng nói. Mặc dù cô ta cảm thấy Tô Minh rất khốn kiếp, rất xấu, nhưng đồng thời cô ta cũng cảm thấy Tô Minh không phải loại người nói năng lung tung.
Cô ta đương nhiên tin tưởng Tô Minh, không tin tướng Vưu Thanh Nhi. Chẳng qua, Vưu Thanh Nhi không hề sợ hãi khiến Trì Thương Tuyết cảm thấy căng thẳng, không biết có tìm thấy chứng cứ không.
Chốc lát sau.
Tô Minh chỉ chỉ đài chiến đấu dưới chân: “Lợi dụng độc phía dưới đài chiến đấu là vô cùng đê tiện. E rằng, bất kỳ ai đứng trên đài chiến đấu này đối chiến với cô đều sẽ chỉ có thể phát huy ra hai ba phần thực lực vì loại độc này. Trong khi đó cô, không những bởi vì sớm dùng giải dược nên có thể không đế ý đến độc trên đài mà thậm chí độc này còn có thể trở thành nhân tố thúc đẩy thực lực của cô bùng nổ. Hết lần này đến lần khác, haha, tính toán tốt đây. Đương nhiên, nếu như đài chiến đấu này vốn thuộc về chính cô thì dù cô có lợi dụng đài chiến đấu này để hạ độc cũng coi như là bản lĩnh của cô, mặc dù trong lúc đối chiến tu giả võ đạo lén lút hạ độc không được êm tai, nhưng cũng tính là một phần thực lực. Thế nhưng, cố tình độc trên đài chiến đấu không phải cô có tư cách hạ, lúc cô đang đối chiến với cô nhóc ngốc
Thương Tuyết này, đồng thời có người khác cũng đang điều khiển đài chiến đấu, hạ độc Thương Tuyết. Đây xem như là hai đánh một đi? Hay là âm thầm hạ độc thủ. Vậy mà cũng tính là khiêu chiến? Cũng xem là đối chiến công bằng? Haha…”
Tô Minh chỉ ra rõ rành rành!
Tất cả nguyên do đều ở đài chiến đấu này.
Tô Minh nói xong, dù biển người xung quanh đài chiến đấu không tin, trăm lần không tin, nhưng đều tò mò nhìn vào bản thân đài chiến đấu. Đài chiến đấu kia bốn phía cao lớn, nhìn qua cũng có gì đặc thù đâu?
“Vưu Thanh Nhi, cô không biết xấu hổ!”, Trì Thương Tuyết biến sắc mặt, nghe xong lời Tô Minh nói, cô ta xù lông nổi giận, nghiến chặt răng như sắp cắn
đứt, nhìn Vưu Thanh Nhi chòng chọc, hận không thể xé nát Vưu Thanh Nhi.
“Ha ha, vu cáo cũng khá chuyên nghiệp đấy. Vẫn là câu nói cũ, anh có chứng cứ không?”, Vưu Thanh Nhi hừ một tiếng, càng thêm không kiêng nế gì, lười biếng hỏi lại.
Đúng, cô ta không biết sao Tô Minh phát hiện ra được, dù sao nhãn lực cũng tương đối tốt, nói khá là chuẩn xác.
Đài chiến đẩu này đích thật là một bảo bối đặc thù, tên là Độc Tiên ấn, là một dung khí!
Đúng, dung khí chân chính, đẳng cấp tương đối cao.