Không ngờ.
Đại trưởng lão lại bị Cố Hoàng Sí nhắm vào: “Thật ta thì nhóc Tô nói cũng không có gì sai, chỉ biết ngang ngược làm càn ở Hạp Tự, khi đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ bên ngoài thì lại như rùa rụt cổ, quả thực rất đáng thất vọng và ghê tởm đấy”.
Cố Hoàng Sí trong lúc nói chuyện.
“Ầm!” âm thanh lanh lảnh vang lên.
“A a…”, cùng với đó là tiếng kêu thảm của Hà Bất Hưu, tiếng kêu tuyệt vọng thê thảm.
Đan điền của Hà Bất Hưu hoàn toàn vỡ vụn, bị đánh bay ra ngoài.
Tô Minh ra tay tương đối cứng rắn.
“Không xứng trở thành một người tu võ, không xứng trở thành đệ tử của Hạp Tự thì nên tự giác chút, anh không tự giác thì để tôi giúp anh tự giác, không cần cảm ơn”, Tô Minh liếc mắt nhìn Hà Bất Hưu bị đánh bay đi một cái.
Tiếp theo, trong yên tĩnh không một tiếng động.
Tô Minh xoay người, nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng và Lâm Qua, mỉm cười nói: “Bàn bạc xong chưa vậy? Bàn bạc xong rồi thì chiến thôi, kiểu không chết không xong ấy”.
“Muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cậu!”, dáng vẻ cả người lẫn vật vô hại, bộ dạng bình tĩnh, khí chất diện mạo xấu xí đó của Lâm Qua đột nhiên biến mất, cảm giác đó giống như một khối bảo thạch bị phủ một lớp bụi bẩn lập tức
được thổi sạch đi, tản phát ra ánh sáng rực rỡ, cực kỳ chói mắt, cực kỳ chói sáng vậy.
Lâm Qua chỉ nhìn về phía Tô Minh, chỉ nhắm vào Tô Minh.
Tô Minh vẫn ổn, nhưng đám người Nguyên Bảo bên cạnh Tô Minh thì toàn thân run rẩy, tinh thần tựa như muốn nứt toác, mùi vị cực độ nguy hiểm đến tận xương cốt đến từ Lâm Qua đó quá thuần túy, phảng phất như từng sợi sát thần chân đâm vào thần hồn đang kéo tới, cảm giác không thể né tránh được.
Vỏn vẻn chỉ có ánh mắt của Lâm Qua đã khủng bố như vậy, đệ tử luận bàn của Hạp Viện đều sợ đến mức căn cơ võ đạo vỡ vụn, quá đáng sợ!
Đến ánh mắt của Cố Hoàng Sí cũng phải run lên dữ đội: “Chồng chất hai loại thể chất cấm kỵ?”
Lâm Qua lúc này coi như đã bạo lộ từng tia khí tức, cho nên Cố Hoàng Sí mới nhìn ra được, cho dù trước đó đã có vài dự liệu về Lâm Qua nhưng lúc này vẫn chấn động không chịu được. Thể chất cấm kỵ vốn cực kỳ hiếm có, có thế mang trong mình một loại đã là yêu nghiệt chí cường có một không hai rồi, vậy mà lại có người có hai loại trong người sao? Hơn nữa, hai loại này kết hợp với nhau rất hoàn mỹ, căn bản không xung đột ư?
Đến người đã sống rất lâu, rất cổ xưa, quen thấy những thứ choáng ngợp như Cố Hoàng Sí cũng đều phải có chút run sợ.
Cùng lúc đó.
“Xuy…”, điều rõ ràng là khí tức của Lâm Qua dường như đã biến thành hỏa tiễn, lại đột nhiên tăng vọt lên vài cấp bậc nữa.
Tập trung nhìn vào.
Mẹ… mẹ… mẹ kiếp!
Lâm Qua lúc này đâu chỉ là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng chín gì đó? Rõ ràng là cảnh giới bán bộ Bách Chiến Siêu Thoát!
Giờ phút này, vài đệ tử Ngạn Tự đứng bên cạnh và đằng sau Lâm Qua, ai nấy đều đứng thẳng lưng ưỡn ngực, kiêu ngạo đến cực điểm, nhìn về phía Tô Minh có vẻ châm biếm không nói ra được. Trên thế gian này còn có người dám khiêu chiến Lâm Qua sư huynh sao? Ha ha… đến trưởng lão cao tầng trong học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự cũng không dám đó!
Dư Mộc Dưỡng cũng nhe răng trợn mắt, mặt mày tươi cười.
Còn bên phía Hạp Tự, rất nhiều đệ tử đều sợ đến mức có xu hướng ngất xỉu, chỉ cảm thấy như đang gặp ác mộng, bọn họ đang nhìn thấy gì đây? cảnh giới bán bộ Bách Chiến Siêu Thoát ư?
Lúc này, cả sân võ đạo, bất kể là Ngạn Tự hay Hạp Tự, gần như không có một ai còn cảm thấy Tô Minh có khả năng thắng được dù chỉ một chút xíu.
“Cường độ thân thể của cậu không tệ, lực lượng thân thể cũng không tệ, cậu rất thích cận chiến sao?”, đúng lúc này, Lâm Qua đột nhiên hỏi, giọng nói âm u dày đặc có sự cường thế và bá đạo khó mà hình dung, là sự tự phụ và nghiền ngẫm không thể tưởng tượng nổi.
Thanh âm chưa dứt.
Lâm Qua đã động!