Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1890

Hơn mười vị trưởng lão đang có mặt thoáng chốc đã phần nào hiểu ra.

Trong đó có một ông lão tóc bạc trắng hơi khom lưng hỏi: “Viện trưởng, cách biệt rốt… rốt cuộc lớn đến mức nào?”

Cái này rất quan trọng.

Suy cho cùng, càng biết nhiều thông tin mới càng có khả năng chống đỡ.

Cố Hoàng Sí rơi vào trầm mặc.

Sau hơn mười nhịp thở im lặng, ông mới đáp lại: “Khó có thể hình dung được khoảng cách chênh lệch lớn như thế nào. Tuy nhiên, đối với cuộc giao lưu này, hy vọng lớn nhất của bổn tọa chính là Hạp Tự chúng ta không thua cuộc đến mức đặc biệt khó coi”.

Lời này đã giải thích cách biệt lớn như thế nào rồi chứ?

Cố Hoàng Sí vừa dứt lời, hơn mười vị trưởng lão liền im lặng.

“Do đó, bổn tọa triệu tập mọi người tới đây, là muốn mọi người lập tức kêu gọi những đệ tử đang lịch luyện bên ngoài trở lại, sử dụng đội hình mạnh nhất để nghênh đón. Cuộc giao lưu lần này sẽ là lần đầu tiên Hạp Tự của chúng ta tiếp xúc và va chạm với những học viện Kỷ Nguyên khác trong suốt 6,5 tỷ năm qua, nó vô cùng quan trọng”.

Cố Hoàng Sí nói tiếp, vẻ mặt càng thêm phần nghiêm trọng:

“Lần cọ xát này liên quan tới thứ hạng của Hạp Tự trong cấp Giáp”.

“Mọi người cũng biết rằng độ nồng đậm của lượng tiên nguyên trong không gian nơi chúng ta đang tọa lạc này gấp nhiều lần so với thế giới bên ngoài, nguồn tiên nguyên trong dị không gian này đã tồn tại từ khi học viện Kỷ Nguyên thành lập”.

“Nhưng, mọi người có từng nghĩ qua, tiên nguyên nồng đậm như vậy rốt cuộc có nguồn gốc từ đâu không? Nồng độ tiên nguyên chính là do tổng viện học viện Kỷ Nguyên phân phối”.

“Thứ hạng càng cao, nồng độ tiên nguyên được phân chia càng nhiều”.

“Ngoài ra, mặc dù giữa các học viện Kỷ Nguyên hiếm khi xảy ra chuyện thôn tính hoặc sáp nhập với nhau, nhưng nó không phải là hoàn toàn không có”.

“Nếu chúng ta biểu hiện quá kém, quá yếu, khiến Ngạn Tự bên kia cảm thấy chỉ cần phất tay cũng có thể xử lý chúng ta, vậy thì, trong tương lai, việc chúng ta bị Ngạn Tự tấn công trên diện rộng và cưỡng ép sáp nhập, cũng không phải là không có khả năng”.

“Và điều quan trọng nhất là sẽ có một cuộc thi lớn tại tổng viện bên kia vào 10.000 năm sau, tất cả các học viên từ các phân viện đều có thể cạnh tranh để tư cách đế tham gia”.

“Làm sao để chứng minh tư cách này? Lần cọ xát giao lưu này, tổng viện bên kia sẽ có phương tiện để xem và ghi lại toàn bộ quá trình, đây là một chỉ số tham khảo quan trọng”.

“Nói ra thì, cuộc thi lớn tại tổng viện bên kia cách hàng chục triệu năm sẽ được tổ chức một lần, nhưng đến nay đã 6,5 tỷ năm, Hạp Tự của chúng ta vẫn chưa có một học viên nào đủ tư cách tham gia. Thật là đáng tiếc”.

Cố Hoàng Sí nói rành mạch từng điểm.

Càng nói, hơn chục vị trưởng lão nội viện càng không khỏi hưng phấn!

Vô cùng hào hứng.

Vô cùng khao khát.

“Viện trưởng, chúng tôi nhất định sẽ dốc cạn toàn lực”, hơn mười vị trưởng lão từng người đều xoa tay vén áo, thân là trưởng lão nội viện, họ cũng có đệ tử của riêng mình, hơn nữa, những đệ tử này đều là những học viên xuất sắc trong ưu tú, căn bản đều có thể chiếm được top đầu trong nội viện, bọn họ đương nhiên hy vọng đồ đệ của mình có thể giành được vinh quang.

Đột nhiên.

Tam trưởng lão, cũng chính là sư tôn của Bàng Hoành thu hết can đảm hỏi: “Viện trưởng, đệ tử của ngài là Tô Minh cũng tham gia sao?”

“Hẳn là sẽ tham gia, nhưng nó rốt cuộc vẫn còn quá nhỏ, còn chưa tới 30 tuổi, nếu tham gia có lẽ cũng chỉ là mở mang kiến thức một trận. Muốn giành lấy vinh quang cho học viện ở giai đoạn này là rất gian khó”, Cố Hoàng Sí đáp.

Không thể nói ông không có chút kỳ vọng nào đối với Tô Minh.

Nhưng tuổi của Tô Minh…

Khó.

Quá khó.

Tô Minh lúc này đã như đã chìm đắm vào một miền quê ấm áp.

Đã nhiều năm không được gặp ba người Tống Cẩm Phồn, sự tưởng niệm chực trào, hôm nay, tại lầu các như chốn tiên cảnh này, lại không có người khác quầy rấy, có thể tưởng tượng được.

Trong lầu các có rất nhiều gian phòng, mỗi một gian đều mang phong vị cổ xưa, cực kỳ xa hoa, tâm trạng của mỗi người đều vô cùng tốt, tự mình lựa chọn phòng cho riêng mình.

Những ngày sau đó, Tô Minh đều dạo chơi trong sự dịu dàng từ ba người phụ nữ của mình, anh có một loại xúc động từ nay quân vương không lên triều sớm nữa. Tống Cẩm Phồn đáng yêu, Lam Tuyết quyến rũ xinh tươi, Tiêu Nhược Dư sắc lạnh rực rỡ, mỗi người một vẻ.

Tròn thời gian nửa tháng.

Tô Minh lần đầu tiên không tu luyện trong nửa tháng.

Chỉ toàn tâm ‘mài giũa’ bên ba người phụ nữ của mình.