Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1769

Nhưng, nhìn kỹ thì sâu trong ánh mắt Tô Minh cũng rất nghiêm trọng, nghiêm trọng dị thường.

Quả thực Bất Diệt Hoả mạnh đến kinh người, so với Thái u Hoả của anh không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Vì vậy, Tô Minh hoàn toàn không trông cậy vào Thái u Hoả.

Thoạt nhìn, anh đứng ở nơi đó bình tĩnh tự tại, nhưng trên thực tế, trong cơ thể, tất thảy bản lĩnh và chiêu thức đều đang điên cuồng xoay chuyển, nhất là kho tàng huyết mạch và kiếm tâm.

Chỉ trong chớp nhoáng.

“Chém!”, Tô Minh quát lớn một tiếng, Ma La Kiếm đã đánh ra.

Ma La Kiếm vang lên tiếng.

Kiếm đạo thông thiên.

Với kiếm ý cửu đoạn đỉnh phong sử dụng kiếm ý dao động đến cực hạn được Tô Minh ngưng tụ đến cực điểm, một lượng lớn thoáng chốc đẵ đi vào Ma La Kiếm.

Ma La Kiếm nâng lên.

Kiếm quang dao động. Sắc bén nhanh nhẹn. Kiếm chém xuống.

Cùng lúc đó, ngay khi Tô Minh chém

ra một kiếm đó, quy luật không gian bát đoạn đỉnh phong cũng xoay chuyển đến cực điếm. Thân hình anh giật lùi mạnh về sau, không chỉ lùi mạnh, mà phía trước còn có không gian lưu đày bao vây do thuật Sinh Mạng Lưu Phóng ngưng tụ, dùng để phòng ngự.

Đối mặt với Bất Diệt Hoả, Tô Minh có đánh, có thủ, có tiến, có lùi.

Rất lưu loát.

Hơn nữa, điều khiến Huyền Diễm Thiên Lan với cả mấy ngàn thiên tài bị thương gần chết kia đều không dám tin chính là tuyến đường Tô Minh lùi lại là đường cong, gấp khúc. Tuyến đường rút lui chồng chất hơn mười loại thần thông không gian, giống như một cửa vận chuyển, khiến điếm mục tiêu của Tô Minh chính là ở phía trên Huyền Diễm Thiên Lan.

Trong chớp nhoáng…

“Xoẹt!”

Tô Minh dốc hết toàn lực chém mạnh, tập hợp kiếm pháp Thiên Vẫn, kiếm ý Thiên vẫn, kiếm tâm, một kiếm mạnh nhất của Ma La Kiếm đỡ lấy Bất Diệt Hoả.

Bất Diệt Hoả dồn dập tiến lên dễ dàng dứt khoát, thoáng chốc chợt dừng lại.

Bất Diệt Hoả như một vầng thái dương nóng rực, dừng lại trong không trung, đối diện với kiếm quang của Tô Minh, giằng co.

Thoạt nhìn, kiếm quang tĩnh lặng, thoạt nhìn, Bất Diệt Hoả cũng an tĩnh.

Nhưng thực tế thì cả hai đều đang âm thầm đối đầu.

Kiếm quang run lên.

Run rẩy dữ dội, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thế nứt vỡ.

Bất Diệt Hoả cũng run rẩy, hào quang lập tức loé lên, phóng về hướng tăm tối.

Chung quy lại, vẫn là Bất Diệt Hoả chiếm được một vài ưu thế, nhưng cũng không rõ rệt, ít nhất thì lúc này, Bất Diệt Hoả cũng bị một kiếm của Tô Minh chặn lại rồi!

“Không thể nào!”. Âm thanh của Huyền Diễm Thiên Lan có chút khàn, gương mặt xinh đẹp hung tợn run rẩy, cuối cùng cũng có chút hoảng sợ…

Bất Diệt Hoả cũng lấy ra rồi?

Còn không được?

Trong lúc cảm xúc dao động mạnh, Huyền Diễm Thiên Lan cảm nhận được đòn tấn công bất ngờ của Tô Minh.

Vội vàng gác lại suy nghĩ.

Mà lúc này…

“Tiên Tắc Trường Hà, trấn áp!”, Tô Minh sát khí bừng bừng, mạnh mẽ vô song, âm thanh ngút trời tựa như chiến thần, xuất hiện kỳ dị trước mặt Huyền Diễm Thiên Lan, tay trái nâng lên vẽ một đường.

Lập tức, hư không, thực không và cả thời gian giống như đều dừng lại.

Có thể thấy rõ, một luồng Tiên Tắc Thiên Hà đột nhiên xuất hiện, dài rộng hằng hà, che lấp cả trời…

Dao động mãnh liệt.

Phóng về phía Huyền Diễm Thiên Lan trấn áp.

Huyền Diễm Thiên Lan ngừng thở chốc lát, nhịp tim thoáng chốc như ngừng lại, một lần nữa lại kinh ngạc, hoảng sợ, Tô Minh vẫn còn có át chủ bài?