Cùng lúc đó.
Trong phút chốc Huyền Diễm Thiên Lan đã trôi dạt lui về sau, kéo ra khoảng cách với Tô Minh đến khi cách anh mấy trăm mét.
Huyền Diễm Thiên Lan chân bước trên không nhìn Tô Minh chằm chằm, đôi mắt cũng không còn lạnh lùng, cay nghiệt như nhìn đám kiến nhỏ nữa.
Mà là ánh mắt căng thẳng, nhìn Tô Minh chằm chằm đầy sâu xa, chăm chú mà lấp lóe tia sáng kỳ dị.
“Tôi đánh giá thấp anh rồi!”, Huyền Diễm Thiên Lan mở lời nói: “Đứa em trai thứ mười chín của tôi chết trong tay anh cũng không sai”.
Tô Minh khẽ cười.
Không nói gì…
Lúc này, hàng ngàn thiên tài yêu nghiệt khác ở trên sân đều cảm thấy nghẹt thở.
Quá chấn động.
Vừa nãy, khi Tô Minh và Huyền Diễm Thiên Lan giao đấu, quá đáng sợ, bất kỳ một chiêu thức nào đánh ra cũng đều có thể đánh được bọn họ ba ngàn trận.
Quả thực mạnh không giống người
nữa.
Quả thực mạnh đến mức phá vỡ võ đạo quan.
Huyền Diễm Thiên Lan mạnh như vậy còn có thể chấp nhận được, họ còn có tâm lý chuẩn bị, nhưng Tô Minh…
Còn chưa đến ba mươi nữa!
Hắn còn chẳng phải là cảnh giới
Tiên Tôn!
Thật sự muốn điên rồi…
“Tiểu sư đệ… Thật sự là người sao?”, Hữu Cầm Bảo Bảo lầm bầm tự nói, ngơ ngác sững sờ, chỉ muốn kích động mắng chửi, thật sự quá… Quá… Quá điên rồ.
Lại nhìn sang Huyền Tinh Bình, bà ta không ngừng rơi mồ hôi.
Thật đáng sợ!
Ngẫm nghĩ những lời bà ta đã từng chế nhạo Tô Minh… Đến giờ vẫn còn chưa chết, bà ta thật sự quá may mắn rồi.
Lúc này.
Huyền Diễm Thiên Lan lại lên tiếng: “Thật sự anh rất yêu nghiệt, cùng độ tuổi đó, tôi cũng không thể một chiêu đánh
địch như anh, thiên phú của anh vượt xa cả tôi”.
Tô Minh cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Huyền Diễm Thiên Lan.
Mặc cho cô ta nói thế nào.
“Vì vậy, tôi có chút tiếc tài, từ nay về sau anh đi theo tôi, bỏ qua thù gϊếŧ em trai, thế nào?”, Huyền Diễm Thiên Lan nghiêm túc nói.
“Còn tưởng cô yêu thương em trai mình lắm, mới vậy đã không báo thù nữa rồi?”, Tô Minh châm chộc một câu.
“Anh đồng ý không?”, Huyền Diễm Thiên Lan sâu xa nhìn Tô Minh chằm chằm: “Trong trận giao chiến vừa nãy, quả thực anh có thực lực chiến đấu với tôi, nhưng tôi cũng chưa hề sử dụng toàn bộ sức lực, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thực lực Huyền
Diễm Thiên Lan tôi đây mạnh đến thê’ nào? Bản thân tôi còn chưa biết rõ mà!”
Không cho Tô Minh có cơ hội lên tiếng, Huyền Diễm Thiên Lan lại nói lớn tiếng hơn: “Nếu anh lựa chọn tiếp tục đánh, thì tôi cam đoan, anh sẽ biết được cái gì là tuyệt vọng thật sự!”
Trong lúc nói, rõ ràng hơi thở Huyền Diễm Thiên Lan đã thay đổi rồi.
Trở nên mạnh mẽ lạ thường.
Nếu như nói lúc trước đã rất mạnh thì lúc này, sự mạnh mẽ này đã vượt ngoài sức tưởng tượng, đã khủng bố đến mức vừa liếc nhìn là bị tổn thương đến thần hồn và căn cơ võ đạo rồi. Thậm chí, ngay cả Nhật Nguyệt Tinh Thần, quy luật Vạn Đạo, Vô Thượng Tiên Nguyên cũng đều tránh né.
Hơn nữa, nếu nhìn kỹ, dường như hai
mắt Huyền Diễm Thiên Lan đã bắt đầu xuất hiện những dấu vết màu tím, lại tăng thêm vài phần quyến rũ chết chóc và lạnh lùng khó nói rõ.
Hiển nhiên, cô ta không nói dối, thực lực của cô ta còn mạnh hơn nữa.
Thoáng chốc, mấy ngàn thiên tài trong sân đều bắt đầu lại tháo lui, họ chấn động, họ kinh ngạc đến mức muốn phát điên, trời ạ! Huyền Diễm Thiên Lan còn có thực lực mạnh hơn mà chưa dùng đến?
Chuyện… Chuyện này…
ừng ực, rất nhiều người đều nuốt nước bọt, bị doạ sợ rồi.
Mà ba cô gái Mộng Li Khinh Đàn, Hữu Cầm Bảo Bảo, Huyền Sơ Tinh vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại thấp thỏm sắc mặt dần trở nên tái nhợt, tim đập
nhanh hơn, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy vô cùng lo lắng.