Nếu như Huyền Diễm Thiên Lan đồng ý để anh giải quyết Hình Tê trước, anh sẽ có điều cảm kích, dù sau đó có chiến đấu sống chết với Huyền Diễm Thiên Lan, nếu như tâm trạng tốt thì không biết chừng còn có thể cho Huyền Diễm Thiên Lan chết nhẹ nhàng chút.
Không ngờ…
“Mời, không chết không xong”, Tô Minh hít sâu một hơi, giơ tay lên bày ra dáng vẻ xin mời.
Xung quanh một mảng náo động hít ngược khí lạnh.
Trời ơi.
Tô Minh thật sự dám mời Huyền Diễm Thiên Lan đánh một trận ư?
Mọi người đều cho rằng, bị Huyền Diễm Thiên Lan nhắm trúng, bị một vị bán bộ Tiên Đế nhắm trúng nghĩa là bản thân trực tiếp từ bỏ, tự sát cho xong, đây lại… lại… lại thật sự có dũng khí khiêu chiến?
Huyền Diễm Thiên Lan nhìn sâu về phía Tô Minh.
Cũng khá kinh ngạc và kính phục.
Bởi vì, có lẽ Tô Minh là người trẻ tuổi đầu tiên đối mặt với cô ta mà không có bất cứ sự sợ hãi nào thậm chí còn dám khiêu chiến mà cô ta gặp trong mấy năm nay, huống hồ, còn chưa tới 30 tuổi.
Trong lòng cô ta có chút tán thưởng. Nhưng, nên gϊếŧ thì vẫn phải gϊếŧ, suy cho cùng, đối phương đã gϊếŧ chết em trai ruột của cô ta, thù này không đội trời chung.
Ngay sau đó.
Dù sao đã hạ sát tâm, đột nhiên, khí tức trên người Huyền Diễm Thiên Lan được phóng thích ra!
Trong nháy mắt.
Bầu trời đảo ngược.
Hư không xé vỡ.
Vạn vật hòn độn.
Hết thảy chân không.
Lấy Huyền Diễm Thiên Lan làm điểm bắt đầu, phạm vi xung quanh hàng trăm ngàn mét gần như không có một ngọn cỏ, chỉ có băng hàn lạnh thấu xương, chỉ có ý cảnh sát đạo.
Vỏn vẻn khí tức của Huyền Diễm Thiên Lan thôi đã khủng bố đến mức khó có thể tưởng tượng rồi…
Những người có mặt ở đây đều là những thiên tài yêu nghiệt đỉnh cấp, hơn nữa gần như ai ai cũng nắm trong tay chí bảo, thậm chí còn có người bảo vệ bên cạnh, bằng không vào khoảnh khắc mà Huyền Diễm Thiên Lan phóng thích
khí tức vừa nãy áng chừng đã có thể gϊếŧ chết 90 phần trăm võ giả có mặt ở đó rồi.
Vì vậy mà lúc này, hàng ngàn thiên tài yêu nghiệt có người thì trọng thương, có người thì bay ngược về sau, có người thổ huyết, thậm chí còn có người căn cơ võ đạo đã hơi chút nứt vỡ!
Nhưng không một ai dám có bất cứ nửa lời oán thán.
Chỉ có sự sợ hãi đến cực hạn.
Chỉ có sự kính sợ đến cực hạn.
Chỉ có run rẩy lẩy bẩy.
Cũng may, Huyền Sơ Tinh, Mộng Li Khinh Đàn, Hữu Cầm Bảo Bảo đều được Tô Minh đặc biệt quan tâm, cho nên ba người con gái đều không bị chút thương tổn nào.
“Không tệ”, giọng nói thanh thúy đó của Huyền Diễm Thiên Lan lại trầm bổng, khen ngợi Tô Minh một câu.
Vừa nãy, khi cô ta phóng thích khí tức, mặc dù dao động hướng về bốn phương tám hướng, nhưng trên thực tế thì chỉ chủ yếu nhằm vào Tô Minh, một mình Tô Minh đã gánh vác khoảng trên dưới 7 phần khí tức trấn áp vừa nãy của cô ta.
Toàn diện trấn áp.
Hơn nữa, ý cảnh sát đạo trong khí tức còn đã đạt đến cấp bậc cửu Đoạn trung kỳ.
Dưới tình huống này, đổi lại là một Tiên Hoàng tầng ba tầng bốn bình thường thì có thể đã bị trọng thương thậm chí còn đã trực tiếp tử vong.
Tô Minh lại mảy may không chút sứt
mẻ, đến lông mày cũng không hề nhíu lại.
Quả thực không tệ.
Đúng lúc này, thân hình Tô Minh chợt biến mất! Bốc cháy biến mất.
Vô thanh vô tức, chỉ có mảnh nhỏ không gian đang bập bềnh, nhanh đến cực điểm, anh nhào về phía Huyền Diễm Thiên Lan.
Anh muốn cận chiến.
Trong một phần một vạn hơi thở, anh gần như đã đứng trước mặt Huyền Diễm Thiên Lan.
Thế nhưng.
Cũng đúng khoảnh khắc này…
Cơ thể Tô Minh lập tức khựng lại.
Dường như bị một sức mạnh vô thượng nào đó trói buộc kéo lại.
Có thể thấy rõ, xung quanh cả người Tô Minh giống như có thêm một dải đai không gian màu bạc lượn lờ tràn ngập, linh động, nhộn nhạo.
“Ánh mắt không tệ, cận chiến thực sự là điểm yếu của tôi. Nhưng tiếc quá, anh đã tới gần rồi sao? Quy luật không gian? Thế gian này cũng đâu phải chỉ có một mình anh nắm giữ quy luật không gian!”, Huyền Diêm Thiên Lan nhàn nhạt nói.