Lần này mặt hồ kia vẫn tỏa sáng lấp lánh, vô cùng chói mắt, vẫn như cũ không bị đánh vỡ nhưng lại có chút run rẩy…
Tốt xấu cũng có chút động tĩnh.
Tô Minh trong lòng càng thêm tin tưởng, xem ra mặt hồ này không hẳn không thể bị phá vỡ.
Ninh Khinh Khinh bên cạnh hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tô Minh mang theo chút kinh hoàng.
Tô Minh vậy mà có thể làm mặt hồ
chấn động? Mặc dù muốn thành công đánh vỡ mặt hồ vẫn còn một khoảng cách xa.
Có thể làm mặt hồ chấn động cũng đã rất đáng sợ rồi.
Thế giới bên ngoài.
Có phần im lặng, trong im lặng còn mang theo một vài hơi thở nóng cháy.
Nhưng phàm là những tu giả võ đạo có chút mắt nhìn, đều có thể thông qua màn hình cảm nhận được sức mạnh phát ra từ một quyền vừa rồi của Tô Minh rốt cuộc đáng sợ như thế nào.
“Sức mạnh thuần túy của cậu ta dường như đã tiến bộ hơn rất nhiều so với trước kia, trước đó đã cực kỳ biếи ŧɦái rồi, hiện tại…”, người nào đó vẻ mặt phức tạp thốt lên, không khỏi cảm thán.
Sợ rằng sức mạnh thuần túy trước mắt của Tô Minh có lẽ có thể so sánh với Tiên Hoàng!
Xem ra Phù Thông Hải vẫn là một người thông minh.
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường trước đó đều không không hiểu cho dù Phù Thông Hải muốn gϊếŧ chết Tô Minh, một cường giả cảnh giới Tiên Hoàng tầng ba như ông ta còn không đủ sao? Tại sao vẫn cần phải trở về lấy bảo bối trấn tộc như Sinh Tử Đồ tới? Thậm chí còn liên lạc với Huyền Diễm Tiên quốc? Đây chẳng phải là làm điều thừa, gϊếŧ gà dùng đến dao mổ trâu sao?
Nhưng bây giờ xem ra, Phù Thông Hải là một người nhanh trí, nhìn nhận chính xác tình thế.
Tô Minh quả thực rất đáng được coi trọng.
Tại thời điểm này.
“Bùm!”, Tô Minh một lần nữa vung nắm đấm.
Quyền ấn tung ra.
Hơn nữa lần này không còn là một quyền nữa mà là liên tiếp không ngừng, trong nháy mắt vài chục quyền không nghỉ.
Điên cuồng cực điểm.
Hiệu ứng thị giác rung động không
thôi.
Cảnh tượng này đã khiến rất nhiều người phải kinh ngạc tới phát ngốc, vung vẩy nắm đấm không cần tiêu hao gì sao?
Cứ đều đặn không ngừng như vậy, không lẽ tiên nguyên trong cơ thể là vô
tận sao?
Ngoài ra, sự sắc bén tím đỏ được bao phủ bên trên từng quyền ấn là gì?
Là ngọn lửa sao?
Ninh Khinh Khinh cùng Huyền Sơ Tinh lúc này đã lùi về phía sau, cho dù quyền ấn của Tô Minh không nhằm vào bọn họ nhưng vẫn nguy hiểm đến nghẹt thở, đặc biệt là sự bén nhọn màu tím đỏ vờn quanh quyền ấn kia tràn ngập hơi thở diệt vong cùng mùi vị thiêu đốt vạn vật, quá khủng bố.
Ngọn… ngọn lửa kia, tàn bạo không nói nên lời.
Hơn nữa làm sao Tô Minh có thể dung hòa ngọn lửa và quyền ấn cùng nhau?
Ngọn lửa đương nhiên là Thái u Hỏa.
Thái u Hỏa lấy công phạt cùng ăn mòn làm chủ.
Muốn mạnh mẽ phá vỡ thứ gì đó, sức mạnh là một khía cạnh, khí tức công phá cùng các thuộc tính như gặm nhấm, ăn mòn…cũng rất quan trọng.
Thái u Hỏa hợp lại cùng quyền ấn càng tăng thêm sức mạnh.
“Cái… cái… cái này thực sự muốn đánh vỡ sao?”, Ninh Khinh Khinh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cô ta khẽ mấp máy môi, có chút đờ đẫn, nhìn mặt hồ chăm chú.
Mặt hồ liên tiếp không ngừng rung rung, hơn nữa, biên độ dao động càng ngày càng lớn hơn.
Sau một vài nhịp thở.
Tô Minh đã liên tục vung hơn một trăm nắm đấm!
Thực sự điên rồ.
Ánh sáng trên mặt hồ rõ ràng đã có chút ảm đảm.
Thậm chí ba tầng không gian xếp chồng đã lờ mờ lộ ra trên mặt hồ, ba tầng không gian đó đã bị chấn động xé nát có chút bất ổn rối loạn.
“Mở cho ta!”, thân hình Tô Minh bỗng nhiên chuyển động, cả người tức thời xuất hiện lơ lửng trên mặt hồ, quát lên một tiếng.
Lại một lần nữa vung múa nắm đấm.
Lần này mật độ các quyền ấn xếp chồng lên nhau càng dày đặc vẫn có sự góp mặt của Thái u Hỏa.
Cộng thêm quy luật không gian giai đoạn tám đỉnh phong.
Hiệu quả của quy luật không gian đối với không gian xếp chồng bất quy tắc càng tốt hơn, không phải sao?
Vì vậy, lần này …
“Ong!
Mặt hồ bắt đầu dao động với biên độ lớn hơn.
Không thể kiên trì nổi nữa.
“Mở ra cho ta!”, Tô Minh lại một lần nữa tung quyền.