Thế giới bên ngoài.
Là một khoảng lặng.
Trầm mặc trong nỗi kinh hãi cùng rung động.
Đột phá từ Đại Đế thượng vị tầng chín lên tới cảnh giới Tiên Nhân tầng sáu chỉ trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi?
Thật là thần kỳ!
Chỉ là…
Nhưng cho dù thần kỳ thì đã thế nào?
Khi rời khỏi bí cảnh cũng chỉ có một
con đường chết!
Dù có yêu nghiệt, huyền diệu đến đâu thì cũng phải quỳ gối khi đối mặt với một Tiên Hoàng tầng ba như Phù Thông Hải?
Hơn nữa còn có tổ khí trấn tộc giúp sức.
Thậm chí ngay cả những cường giả đến từ thế lực tiên quốc cũng được mời tới để vây gϊếŧ anh.
Căn bản không có bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Thật đáng tiếc.
Thời gian trôi qua.
Một ngày sau đó.
Bỗng nhiên.
Trên màn hình.
Tô Minh bất ngờ dừng lại!
Lúc đầu anh còn đang truy gϊếŧ oán thú.
Nhưng đột ngột dừng lại.
Khuôn mặt anh trở nên khó coi.
“Tô Minh, sao thế?”, Huyền Sơ Tình gặng hỏi.
Bên ngoài, những người vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Minh kia cũng chú ý tới sự thay đổi trong biểu cảm của anh.
“Tôi phải rời khỏi bí cảnh ngay bây giờ”, Tô Minh trầm giọng đáp.
Em gái truyền tới một tin tức cho anh.
Cô đang gặp nguy hiểm.
Hiện tại nhất định phải lập tức, ngay bây giờ ra khỏi bí cảnh.
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Hiện tại không thể rời khỏi bí cảnh! Còn chưa tới thời gian, cửa trận pháp của bí cảnh không thể mở ra!”, Huyền Sơ Tinh vội vàng nói.
“Có cách nào không?”, Tô Minh nhìn về hướng Ninh Khinh Khinh.
“Không có”, Ninh Khinh Khinh lắc đầu: “Điều này là không thể nào! Còn chưa tới thời gian, còn kém không ít ngày nữa, trừ phi… trừ phi anh có thể cưỡng ép phá vỡ ranh giới không gian của bí cảnh Mai Tiên! Nếu không là không thể nào! Trong lịch sử hơn một tỷ năm qua tại bí cảnh Mai Tiên, không ai thể đi ra ngoài khi chưa hết thời gian, chưa từng có”.
“Cưỡng chế đánh vỡ bí cảnh Mai Tiên sao? Vậy thì cứ mạnh mẽ phá vỡ là được rồi”, Tô Minh hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng nhưng đây không phải là lời nói đùa, anh đang vô cùng nghiêm túc.
“Khốn kiếp, anh có thể đừng…”, Ninh Khinh Khinh không còn gì để nói ngoài chửi thề một câu, sau đó còn không đợi cô ta mắng xong.
Tô Minh liền bước tới trước mặt cô
ta.
Một phát tóm chặt lấy cánh tay cô ta.
Sức lực rất lớn.
Vẻ mặt của anh càng trở nên ngưng trong, nghiêm túc nói: “Tôi không nói đùa, tôi thực sự thực sự có chuyện gấp, hiện tại phải ra ngoài, Khinh Khinh, cô là con gái của thành chủ Mai Tiên, cũng hiểu rõ bí cảnh Mai Tiên này, bởi vậy cô hẳn là biết vị trí nào trong bí cảnh là yếu nhất? Nơi nào thích hợp nhất để cưỡng chế phá tan? Đúng không? Dẫn tôi tới đó”.
Tuy rằng trong lòng Tô Minh lo lắng đến cực điểm.
Nhưng vẫn duy trì lý trí và mạch suy nghĩ thanh tỉnh.
Nếu nói bất kỳ nơi nào trong bí cảnh Mai Tiên cũng có thể dễ dàng cưỡng chế đánh tan vậy thì đó không phải là bí cảnh Mai Tiên nữa, bí cảnh không thể yếu ớt như vậy
Do đó, Ninh Khinh Khinh vô cùng quan trọng.
“Anh… anh kéo đau tôi đó”, Ninh Khi trừng mắt nhìn Tô Minh một cái: “Tôi quả thực biết nơi mỏng yếu nhất trong bí cảnh Mai Tiên này, nhưng cho dù làt vị trí yếu nhược nhất cũng tuyệt đối không thể dễ dàng dùng vũ lực đánh tan như vậy. Phải biết rằng trong bí cảnh Mai Tiên còn có oán thú cấp chín, nơi yếu ớt nhất chí ít cũng phải đương đầu với sự công kích của oán thú cấp chín, nếu không bí cảnh Mai Tiên sớm đã bị người khác cưỡng chế phá tan không biết bao nhiêu lần rồi, hơn nữa còn là oán thú cấp chín, Tô Minh, anh cảm thấy về phần thực lực phải mạnh đến mức nào? ”
Tô Minh không hé môi.
“Lực chiến đấu trên thực tế của oán thú cấp chín ít nhất cũng tương đương với cảnh giới Tiên Hoàng, hơn nữa có lẽ còn không phải là Tiên Hoàng tầng một tầng hai, mà là đẳng cấp ở tầng ba bốn thậm chí là tầng năm tầng sáu”, giọng điệu của Ninh Khinh Khinh cũng trở nên nghiêm túc: “Ngay cả oán thú cấp chín cũng chỉ có thể chịu cảnh bị vây hãm trong bí cảnh, anh nghĩ bản thân có thể cưỡng chết đánh vỡ nó sao?”
Căn bản là một chuyện vô căn cứ!