Sắc mặt của Tô Minh ngưng trọng.
Vô cùng vô cùng vô cùng ngưng trọng.
Hiếm khi, anh cảm nhận được mùi vị của cái chết.
“Không gian bị biến dạng!”
“Không gian bị chấn động!”
“Không gian bị xé toạc!”
“Không gian bão táp!”
“Không gian trùng hợp!”
“Không gian dịch chuyển!”
Có điều, Tô Minh lúc này lại rất bình tĩnh.
Trong mắt, trước là sự ngưng trọng.
Sau là ý chí chiến đấu!
Từng tiếng từng tiếng thốt ra.
Có thể thấy rõ ràng, khoảng không gian trước mặt Tô Minh kia bắt đầu nhu động, rung chuyển…
Các loại huyền kĩ không gian khác nhau đang tác dụng một kiểu kỹ pháp khó mà tưởng tượng nổi.
Được sử dụng để ngăn chặn một kiếm kia, ngăn chặn kiếm quang màu xanh lục kia của Túy Kiếm Ma.
Nhưng…
Tác dụng không lớn.
Cho dù Tô Minh liên tục vận dụng quy luật không gian, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, kiếm quang màu lục kia, vẫn đang tiến về phía trước, tốc độ dường như có giảm đi một chút, nhưng không quá rõ.
Có điều, Tô Minh lại rất hài lòng, anh có thể cảm nhận được vận dụng đa dạng quy luật không gian quả thực là có hiệu quả, có một chút xíu hiệu quả.
Thế cũng đủ rồi!
Anh cũng không hy vọng chỉ dùng quy luật không gian, thì có thể chặn được một kiếm này của Túy Kiếm Ma.
“Quy luật Trường Hà! Hiện!”, Tô Minh đột nhiên quát, giơ hai tay lên, như thể đang chống đỡ một khoảng trời, quy luật Trường Hà ngưng tụ lại hàng trăm loại cùng nhau, từ trong hư không triệu hôi ra.
Màu tím dập dờn…
Trời tạnh ráo…
Đối diện niết bàn…
Không chút sợ hãi…
Trong chớp mắt đã ngăn ở phía trước kiếm quang màu xanh lục kia.
‘ Khí khì…”
Tiếng than khóc chói tai, chấn động từ trong quy luật Trường Hà.
Từng đường quy luật bị chém đứt.
Tựa như vô số dây đàn bị chém đứt.
Tựa như chỉ mất nửa hơi thở, sức ngăn chặn của quy luật Trường Hà, cũng bị đánh bại rồi.
Nhưng, Tô Minh vẫn không có chút sợ hãi hay hoảng hốt gì, cũng không có gì thất vọng.
Bởi vì, mọi thứ vẫn nằm trong dự liệu.
Quy luật Trường Hà cũng đã tiêu hao một phần kiếm quang màu xanh lục kia.
Đủ rồi!
“Ngừng!”, sau đó, ở trong mắt hàng triệu người, Tô Minh hét lên một tiếng.
Đột nhiên…
Đất trời hiên màu máu.
Hào quang chảy thành dòng.
Trên bầu trời, một chữ “Ngừng” nằm ngang, rơi xuống như giọt máu, tựa như một ngôi sao băng màu máu.
Sức mạnh hủy diệt đáng sợ sắp hiện thực hóa, khóa chặt lấy kiếm quang màu xanh lục.
Trong chớp mắt.
Chữ “Ngừng” kia rơi xuống kiếm quang màu xanh lục kia.
vẫn là chữ “Ngừng” kia
trong chớp mắt bùng nổ, hóa thành hư vô, không phải là đối thủ.
Nhưng, kiếm quang màu xanh lục kia cũng từ từ bị mờ nhạt một chút.
Túy Kiếm Ma đang đứng xem kịch ở phía xa kia, như thế cũng có chút dao động.
Bởi vì, quân át chủ bài của Tô Minh rất nhiều.
Ông ta tưởng rằng có thể gϊếŧ chết Tô Minh chỉ trong chớp mắt, nhưng lại không thành công.
“Có điều, chỉ dựa vào ba chiêu kia của cậu thôi, thì chưa đủ, vẫn chưa đủ!”, Túy Kiếm Ma thầm nhủ trong lòng, trong lòng ông ta lại đã có chút hoảng loạn rồi, tâm cảnh kiếm đạo vô địch, tựa hồ có chút run rẩy.