Chỉ có điều, đúng lúc này…
Toàn thân Tô Minh run rẩy, sau đó sắc mặt trắng bệch.
Bởi vì nhờ Thần Khôi mà Tô Minh biết được tình hình ở Chiến Uyên, thê giới Tiểu Thiên ở nền văn minh xương.
Chiến Uyên bị phong tỏa hoàn toàn, chỉ có thể vào mà không thể ra.
Chiến Uyên đã rơi vào khủng hoảng ngút trời.
Trên không trung xuất hiện ba tàu con thoi tác chiến cỡ lớn.
Một là tàu con thoi tác chiến của điện Hoàng Tuyền.
Một của liên minh Hoang Thần.
Và một cái của học viện Tiên Lạc.
Trên tàu con thoi tác chiến có vô số cường giả.
Hơn nữa, ai nấy đều mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Bên dưới, hàng tỷ người ở Chiến Uyên đều rơi vào nỗi sợ hãi vô bờ.
Chiến Thành là nơi ở của nhà họ Tô, lúc này càng kinh hãi và tuyệt vọng.
Xung quanh Chiến Thành có một đám người nấp trong hư không quan sát.
Trong đó bao gồm cả đám người của Võ Tông.
Đột nhiên, trên tàu con thoi tác chiến của điện Hoàng Tuyền có một bóng hình tuấn tú xuất hiện trước mặt mọi người.
Người này cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ cần là người thân của Tô Minh đều gϊếŧ không tha”.
“Là người phụ nữ của Tô Minh… Gϊếŧ!”
“Là bạn bè của Tô Minh… Gϊếŧ!”
“Là người của Chiến Uyên… Cũng phải chết!”
Âm thanh vang vọng, truyền khắp Chiến Uyên, cũng truyền khắp thê giới Tiểu Thiên.
Bóng hình đó chính là Thân Đồ Qua- đại điện tử điện Hoàng tuyền.
Cấp bậc Bán Đế.
Thân Đồ Qua bê quan nhiều năm, cuối cùng cũng xuất thế.
Khiến Thân Đồ Qua tiếc nuối là lúc hắn ta xuất thế thì Tô Minh đã chết ở chiến trường Thần Ma.
Vì vậy hắn ta không thể tìm Tô Minh để trả lại nỗi sỉ nhục mà điện Hoàng Tuyền phải chịu.
Vậy thì, chỉ có thể tính lên đầu bạn bè thân thích của Tô Minh thôi.
“Bán Bán Bán Đế”, bên dưới, vô số người ở Chiến Uyên gần như đều bị dọa cho nói không nên lời, đứng không vững.
Hiện tại người mạnh nhất của thế giới Tiểu Thiên cũng mới chỉ đạt đến cảnh giới Văn Đạo, hoặc là cảnh giới Hằng Đạo nhỉ? Còn chưa vượt qua cảnh giới Dung Đạo nữa!
Ngay đến vực chủ e là cũng không.
Mà Bán Đê? Một vị Bán Đê ước chừng có thể hủy diệt cả thế giới Tiểu Thiên ấy chứ?
Đây là một dạng tuyệt vọng cỡ nào?
Ngay sau đó.
Chợt thấy, trong Chiến Uyên vô số người dân liền quỳ xuống.
Cầu xin.
“Thượng tiên, xin tha mạng! Tôi và Tô Minh không có bất cứ liên quan nào!”
“Thượng tiên, tên tiểu tạp chủng Tô Minh đó khi còn ở thế giới Tiểu Thiên đã tác oai tác quái, sớm đáng chết từ lâu, hiện giờ chết ở thế giới Đại Thiên cũng là chết đúng chỗ, không liên quan gì đến chúng tôi cả!”
“Thượng tiên, chúng tôi chỉ là vì sự phồn hoa của Chiến Uyên cho nên mới tới Chiến Uyên làm ăn, không phải người nhà họ Tô, mong thượng tiên tha mạng!”
“Thượng tiên, xin tha mạng!”
Tiếng kêu rên cầu khẩn xin tha vang vọng.
Những tiếc khóc lóc chửi bới kết thành một mảng.
Tựa như địa ngục.
“Tại sao ngươi không quỳ xuống xin tha?”, Thân Đồ Qua có chút hứng thú, đứng từ trên cao nhìn xuống nhà họ Tô ở Chiến Thành, toàn bộ người nhà họ Tô đều đã tụ tập tại sân võ đạo của nhà họ Tô, dẫn đầu chính là mấy người Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên và cả Quý Thanh Hòa, Tiêu Nguyệt.
“Quỳ xuống? Lúc con trai tôi chưa chết thì hạng xấu xa như các người nào dám xuống thê giới Tiểu Thiên, tới nhà họ Tô tôi chứ?”, Tô Chấn Trầm cực kỳ khinh bỉ: “Giờ con trai tôi chết rồi mới dám diễu võ dương oai, đến đây báo thù, nực cười!”
Tô Chấn Trầm ngẩng đầu ưỡn ngực.
Không có bất cứ sợ hãi nào.
“Vớ vẩn! Con trai ông, Tô Minh, chỉ là một tên vô dụng, nếu hắn không chết ở chiến trường Thần Ma thì cũng
không cần đến Thân Đồ huynh ra tay, chỉ cần tôi đây cũng có thể dễ dàng gϊếŧ chết con trai ông!”, chưa đợi cho Thân Đồ Qua lên tiếng, trên tàu chiến đấu con thoi của học viện Tiên Lạc có một người thanh niên đột nhiên lớn tiếng quát lên.
Chính là Thẩm Thương Khung!