Nhưng trước mắt…
Tô Minh chỉ là lùi vài bước.
Sau đó.
Không có sau đó!
Nguyên vẹn không chút tổn hại.
Ngược lại là Hồn Triếp, bí pháp “Vu Thần Bất Diệt Thân” mà hắn ta thi triển kia nhìn có vẻ là hoàn toàn vô địch, thân thể phòng ngự tuyệt đối, nhưng… không ngờ lại bắt đầu bị xé rách!
Đặc biệt là trên bàn tay vừa đấu quyền kia, khe hở rạn nứt, toác ra.
Độ khuếch đại bỏng mắt rướm máu.
Hiệu quả thị giác, thực sự bùng nổ.
“Cái gì!”, Đạm Đài Chân Thương bỗng nhiên gầm lên, gần như bị sốc, huống chi là
những người khác đang có mặt ở hiện trường chứ.
Nhìn Đạm Đài Vô Tinh xem, khuôn mặt xinh đẹp kia đỏ bừng như trái anh đào vì quá phấn khích.
Chỉ có Chu Kình là lắc đầu, đầu sắp bị lắc đến rơi ra rồi!
Có chết cũng không tin rằng cảnh trước mắt này là sự thật.
Trong không gian yên tĩnh, thấy Chu Kình dùng tay dụi mắt mãnh liệt, thiếu chút nữa đem hai con mắt vò nát luôn rồi.
“A a a a…”, lúc này, Hồn
Triếp lùi nhanh về phía sau, toàn thân bắt đầu bị nứt toác, kêu lên đau đớn, khuôn mặt xấu xí đáng sợ bắt đầu biến sắc, cùng lúc hét lên, những đường nứt đẫm máu trên cơ thể hắn ta như đang cố gắng chữa lành, nhưng lại không thể, bởi vì, giữa những đường nứt đẫm máu đó, có Lưu Hỏa…
Đó là bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa đã tràn ngập trong cơ thể Hồn Triếp.
“Mày… mày…”, Hồn Triếp nhìn Tô Minh chằm chằm trong tuyệt vọng và kinh hãi, bộ mặt dữ tợn đang muốn nói gì đó.
Tô Minh lại yên lặng nhìn chằm chằm Hồn Triếp, trong lòng có chút mong chờ.
Mong chờ xem thử Hồn Triếp còn thủ đoạn và loại bí pháp thần thông gì mà có thể loại trừ bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa trong cơ thể, sau đó khôi phục thương thế, tiếp tục cho mình một chút bất ngờ đáng kinh ngạc nào không.
Làm không ổn thì vẫn có thể qua hai chiêu nữa.
Song…
Tô Minh nghĩ nhiều rồi!
Sau đó, trong vòng một phút đồng hồ, Hồn Triếp giống như phát điên vậy, dùng sức đấm vào l*иg ngực của chính mình, hòng thông qua loại phương thức này cố ép bản thân nôn ra máu, dẫn bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa ra.
Hiệu quả không tốt!
Sau đó lại uống rất nhiều dược hoàn to lớn chưa từng thấy qua, vẫn không có tác dụng.
Bức đến cuối cùng, trong tay Hồn Triếp xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, cầm thanh kiếm sắc bén hướng về phía sâu trong người mình, tựa hồ như
muốn thông qua loại phương pháp thô bạo này chặt đứt bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa trong cơ thể mình, đương nhiên hắn ta cũng là nghĩ nhiều rồi.
“Ahhhhh…”, tiếng hét đau đớn của Hồn Triếp, sợ hãi giãy giụa, càng lúc trở nên dữ dội hơn.
Người xem đều thấy mà kinh hãi!
“Loài người tạp chủng, rốt cuộc mày đã rót loại lửa gì vào trong người của bổn tọa?”, Hồn Triếp cuối cùng cũng sợ hãi đến cực điểm, bởi vì hắn ta cảm nhân đươc thần chết rất nhanh sẽ giáng lâm, giống như đã nhìn thấy cánh cửa của địa ngục, toàn thân hắn ta nhúc nhích, máu me đầm đìa, nhìn chằm chằm Tô Minh, rống lên: “Cứu tôi! Cứu tôi!”
Tô Minh lại dửng dưng.
Vốn là trận đấu sinh tử.
Vốn là ngươi chết ta sống.
Cứu anh?
Nếu bây giờ đổi lại người có thế cứu là Hồn Triếp, hắn ta sẽ cứu mình sao?
Tô Minh trầm ngâm rồi lạnh lùng quan sát.
“Thằng khốn! Cùng chết đi! A…”, một lát sau nhìn thấy Tô Minh không nhúc nhích, cũng biết là mình chắc chắn phải chết nên Hồn Triếp tuyệt vọng rống lên, sau đó đột nhiên xông về phía Tô Minh.
Lúc xông lại, khí tức hủy diệt toát ra khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Đây là dấu hiệu của sự tự hủy diệt.
Cảnh tượng này lại một lần nữa khiến đám người Đạm Đài Chân Thương, Đạm Đài Vô Tình tim đập loạn nhịp, dường như nín thở.
Hồn Triếp tự hủy diệt, uy lực đó không nói cũng rõ.
Nhưng tại sao Tô Minh lại bất động?
Đúng vậy! Lúc này dường như Tô Minh không cảm nhận được gì Hồn Triếp sắp tự hủy diệt, hơn nữa còn đang xông lại phía anh nhưng anh vẫn yên lặng đứng đó.