Sở Thích Của Sùng Ninh

Chương 30: ᒪàʍ Ŧìиɦ Qua Điện Thoại

Edit: Đậu Xanh

Thẩm Hoè An không nhớ mình đã rời khỏi nhà Đường Sùng Ninh bằng cách nào.

Đi trên đường, lúc bị gió quét gương mặt, trong đầu vẫn lờ mờ loé qua hình ảnh ban nãy cô liếʍ ngón tay, cho nên anh... bỗng nhiên đỏ mặt ở trên đường lớn.

Tiết học buổi chiều vẫn dạy như bình thường, nhưng một khi đầu óc anh nghỉ ngơi thì dáng vẻ da^ʍ mỹ của Đường Sùng Ninh lại hiện ra, khiến lòng bàn tay anh cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Một ngày trôi qua có chút khó khăn.

Sau khi học xong tiết tự học vào buổi, Thẩm Hoè An quay về nhà tắm rửa, anh lau khô mái tóc ướt đi vào trong phòng, ba mẹ đã đi nghỉ ngơi hết rồi.

Điện thoại đặt trên bàn sách bỗng sáng lên, anh ngồi trên giường, mở màn hình ra.

Là tin nhắn của Đường Sùng Ninh.

Một đoạn tin nhắn thoại.

Anh điều chỉnh âm lượng, mở phát đoạn thoại.

Hình như cô đã tắm rửa sạch sẽ đang nằm lên trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, giọng nói mềm mại lại có chút khàn khàn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi lỗ tai của anh bắt đầu ngứa ngáy. Lời cô nói càng khiến nhịp tim anh đập gia tốc.

Cô nói: "Em nhớ anh."

Khóe miệng Thẩm Hòe An cong lên, anh nở một nụ cười: "Anh cũng nhớ em."

Giây kế tiếp, Đường Sùng Ninh gọi điện thoại đến.

Anh lập tức nghe máy.

Giọng nói của cô truyền vào tai anh, nhẹ nhàng dịu dàng và mềm mại: "Người nhà anh ngủ hết rồi sao?"

"Ngủ rồi." Thẩm Hòe An trả lời.

"Vậy sao anh chưa ngủ?" Cô tiếp tục hỏi.

"Anh chuẩn bị đi ngủ đây." Thầm Hoè An tiếp tục lau khô mái tóc của mình. Âm giọng của cô rất trầm, vì thế anh cũng đè thấp giọng, tựa như đang thì thầm.

Qua một giây sau, giọng nói của cô càng thấp hơn nữa, cô ghé sát vào micro, giống như đang nói chuyện ở bên tai anh vậy. Lời nói thuận theo lỗ tai của anh một mực đi vào trong trái tim anh, gãi cho trái tim của anh cũng theo đó ngứa ngáy.

Cô nói: "Bây giờ cơ thể em đang trần trụi làm ổ ở trong chăn."

Động tác lau tóc của Thẩm Hoè An dừng lại, anh để khăn lông xuống, trong l*иg ngực cuộn trào từng cơn sóng, anh im lặng vài giây mới hỏi: "Cho nên vào lúc này em đang nhớ anh sao?"

Đường Sùng Ninh gần như không ngờ đến anh sẽ trả lời cô như thế, cô sững sờ một lúc, sau đó bật cười thành tiếng.

Hình như cô đang trở mình, ống nghe truyền đến tiếng vang sột soạt, là âm thanh của chăn ma sát với thân thể.

Hô hấp của Thẩm Hoè An vô thức trở nên nặng nề hơn, trong đầu anh không tự giác tưởng tượng lúc này cô có dáng vẻ thế nào, đang làm những gì.

"Đúng vậy, vào lúc thân thể trần trụi, em sẽ nhớ đến anh. Nhớ anh, rất rất nhớ anh." Đường Sùng Ninh cười nói.

Dường như Thẩm Hoè An có thể cảm nhận được hơi thở của cô phả ở bên tai, máu huyết chậm rãi sôi trào lên, anh nằm lên trên giường, rồi ngước mặt lên, nhìn chằm chằm ánh đèn trên trần nhà, hỏi: "Tại sao lại nhớ anh?"

"Bởi vì..." Đường Sùng Ninh kéo dài âm cuối.

Trái tim của Thẩm Hòe An theo đó nhấc cao lên, cuối cùng cũng được như ý nguyện nghe thấy đáp án mà bản thân mình muốn nghe.

"Bởi vì... em muốn để anh hôn em, sờ em."

Đường Sùng Ninh không bao giờ keo kiệt làm ra những việc có thể khơi gợi lên ham muốn của hai người. Anh muốn nghe cái gì, cô sẽ nói cái đó.

Âm giọng của Thẩm Hòe An trầm thấp khàn đặc, "Hôn ở đâu?" Một tay cầm điện thoại, một tay khác chậm rãi sờ xuống phía dưới của mình.

Vừa mới tắm rửa xong, da thịt vẫn còn chút ươn ướt, đầu ngón tay chạm phải vệt nước, tiếp tục hướng xuống dưới, đi vào trong quần, chạm vào gậy thịt đã ngẩng cao đầu của mình.

Đường Sùng Ninh cắn môi không chịu nói chuyện, cô nén nhịn một lúc sau mới nói: "...Ở đó." Trả lời một câu hai nghĩa, đến cả cô cũng cảm thấy bản thân mình trong phương diện câu dẫn có lẽ là một thiên tài.

"Vậy anh hôn... rồi em sẽ thế nào?" Thẩm Hòe An quen đường quen lối "an ủi" bản thân mình, vành tai dần nóng bừng, thân thể vừa mới tắm rửa xong lại toát mồ hôi.

Đường Sùng Ninh vùi bản thân mình trong lớp chăn, điện thoại đặt

ở một bên mở loa ngoài, một bàn tay sờ nắn nhào nặn bầu ngực, một tay khác đi xuống vùng giữa háng của bản thân.

Nơi đó dính nhớp ướŧ áŧ, đã lầy lội một mảng, cô khe khẽ kêu lên một tiếng, thấp giọng than thở: "Thật ướt."

Thẩm Hòe An cảm thấy bản thân mình dường như đang nằm bên cạnh cô, mỗi hành động của cô thông qua giọng nói đều hiện ra ra trước mắt anh.

Máu huyết trong cơ thể đang sôi trào, động tác trên tay dần dần nhanh hơn, hô hấp của anh cũng giống như bị nghẹn phải nước càng lúc càng nặng nề.

"Mở chân ra rộng hơn, anh muốn xem thử đã ướt hay chưa." Giọng anh khàn khàn, nói từng chữ một.

Đường Sùng Ninh giống như bị anh thi triển ma pháp, cô thế mà thật sự nghe lời mở rộng đùi ra, cho dù nơi này chỉ có mỗi mình cô.

Khi hai đùi tách ra, bàn tay thâm nhập vào sâu hơn, trong lòng bàn tay đâu đâu cũng là dịch mật.

"Thật sự rất ướt, trơn trượt dính dính..." Đường Sùng Ninh nhỏ giọng nói. Cô rút tay ra, mượn ánh trăng nhìn thử, năm ngón tay xòe ra, thậm chí còn kéo theo sợi chỉ bạc.

"Ừm, rất ướt, anh nhìn thấy rồi." Giọng Thẩm Hòe An trầm xuống.

Giọng nói của anh khàn khàn từ tính, lúc này mang theo ý vị có chút khó nhịn, Đường Sùng Ninh nghe thấy thì xương cốt cũng mềm nhũn đi. Cô yêu chết cái dáng vẻ này của anh, vì thế tiếp tục mê hoặc anh.

Đặt điện thoại xuống phía dưới, ngón tay tùy ý dạo chơi ở giữa hoa cốc lầy lội, sờ sờ chỗ này chọc chọc chỗ kia, tiếng nước và âm thanh dính nhớp triền miên đi vào trong tai của Thẩm Hòe An.

Ngay vào lúc Thẩm Hòe An cảm thấy gần như không thể nhẫn nhịn được nữa, lại nghe thấy Đường Sùng Ninh khẽ mở miệng nói: "Em... tìm không thấy... vẫn là anh sờ em thoải mái hơn."

Lý trí còn sót lại dần dần sụp đổ, gậy thịt của Thẩm Hòe An đã căng trướng đến cực hạn, chỉ dựa vào động tác của bản thân dường như không thể nào giải tỏa được, đôi mắt anh đỏ ửng, nặng nề thở dốc vài hơi, "Anh đang sờ em... sờ đến nơi có một thứ gì đó cưng cứng... em có cảm nhận được không?"

"Em... ưʍ... em đang run rẩy." Cơ thể Đường Sùng Ninh cuộn tròn lại, phía dưới cô không ngừng chảy nước.

Âm mũi của Đường Sùng Ninh có chút nặng, giống như đang khóc, bị anh cắm đến mức bật khóc.

"Đừng sợ... chậm rãi xoa xoa nó là được rồi." Thẩm Hòe An cắn răng thấp giọng nói.

"Em đang xoa... nước càng lúc càng nhiều... làm sao bây giờ..." Đường Sùng Ninh lắp ba lắp bắp hỏi.

"Anh sẽ nhận hết."

Sau cùng, Đường Sùng Ninh bỗng nhiên run rẩy, đùi nhỏ ở trên ga giường vô thức cọ cọ vài cái, tiếng hít thở dần dần chậm lại.

Cô biết bản thân mình đã cao trào.

Nhưng nghe thấy tiếng hít thở nóng rực nặng nề của Thẩm Hòe An, cô dùng âm giọng vừa đủ hỏi anh: "Anh xong chưa thế?"

Thẩm Hòe An bất lực nở nụ cười, "Vẫn chưa." Anh cúi đầu nhìn thoáng qua gậy thịt vẫn còn dựng đứng của bản thân, lòng bàn tay đã ướt đẫm, nhưng vẫn không có cách nào làm nó bắn ra.

"Thế phải làm sao đây?" Đường Sùng Ninh ở trên giường trở mình một cái, nằm sấp hỏi anh, giọng nói khàn khàn.

"Em đang nằm sấp à?" Thẩm Hòe An hỏi.

"Sao anh biết?" Đường Sùng Ninh cười hỏi, "Anh đang nhìn lén em sao?"

"Ừm." Giọng nói Thầm Hòe An chứa đầy ý cười.

"Vậy anh đã nhìn thấy bây giờ em đang làm gì chưa?" Đường Sùng Ninh hỏi.

"Bây giờ...đang làm gì?"

"Đang xoa ngực, đầṳ ѵú cũng cứng rồi." Đường Sùng Ninh lè lưỡi, "Anh nhìn thấy chưa?"

"Chưa." Thẩm Hòe An nặng nề nhắm mắt lại.

"Thật phiền, rất muốn lập tức bay đến trước mặt anh, như thế anh sẽ không còn khó chịu nữa." Đường Sùng Ninh lại trở mình qua, nằm ngửa trên giường.

Hai người im lặng, cô nhìn chăm chú ánh trăng ở bên ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng: "Cứng lên rất khó chịu nhỉ, muốn em giúp anh như thế nào?"

Thẩm Hòe An thật lâu không nói tiếng nào, qua một lúc sau, anh giống như đang thỏa hiệp, nói: "Em nằm sấp lại, chổng mông về phía anh."

"Được, em chổng cao mông rồi này." Đường Sùng Ninh vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn làm theo động tác anh yêu cầu, điện thoại nằm ngay bên mặt của bản thân, cô thở dốc hỏi anh: "Rồi sao nữa?"

"Sau đó... anh sẽ sờ mông của em..."

"Ừm...thật ngứa, em sẽ tránh đi."

"Anh bắt lấy chân của em, kéo em về lại..."

"Thế thì ngực của em sẽ bị cọ xát, sẽ đau..."

"Anh xoa xoa cho em."

"Em còn muốn anh hôn, muốn anh liếʍ ướt bọn chúng..."

"Anh sẽ làm thế." Thẩm Hòe An cảm thấy gậy thịt của mình sắp nổ tung.

"Sau đó thì sao?" Đường Sùng Ninh lại lần nữa hưng phấn lên, đầu gối hơi đau, nhưng cô vẫn vểnh mông mình lên thật cao, thậm chí còn rất rõ ràng cảm nhận được nơi riêng tư lại ướt đẫm.

"Sau đó, anh sẽ đặt dươиɠ ѵậŧ của mình lên trên mông của em..." Thẩm Hòe An như khó mở miệng, nhưng anh vẫn bộc lộ du͙© vọиɠ sâu nhất trong lòng của bản thân ra ngoài.

Đường Sùng Ninh nghe thế toàn thân tê dại mềm nhũn, đột nhiên cảm thấy mình không chống đỡ nổi nữa, huyệt nhỏ mãnh liệt chảy ra một cô dâʍ ŧᏂủy̠, thậm chí trong đầu cô đã tưởng tượng ra cảnh tượng này, "Ưm~"

"Gậy thịt trong khe mông em... cọ tới cọ lui... toàn là nước... rất trơn." Thẩm Hòe An gần như sắp mất tiếng.

"Anh muốn đi vào không?" Cô hỏi. Thẩm Hòe An nói: "Muốn, anh sẽ đi vào."

"Gậy thịt thuận theo khe mông trượt đến miệng huyệt, em thả lỏng một chút, anh muốn đi vào..."

"Được...em đã thả lỏng..." Cho dù lúc này Thẩm Hòe An không ở trước mặt cô, cô vẫn vô thức vâng lời anh, hạ thân thể mình xuống, đặc biệt là nơi phía dưới.

"Anh cho vào rồi... bên trong thật chặt." Thẩm Hòe An giống như một sợi dây đàn căng chặt, gần như sắp đứt đoạn.

Đường Sùng Ninh thật sự có ảo giác bị xỏ xuyên qua, tiểu huyệt căng trướng đau xót, cô rêи ɾỉ thành tiếng, "Làm em... Thẩm Hòe An... làm em..." Ngón tay cô đi xuống tìm kiếm âm đế của bản thân, nhanh chóng xoa nắn nơi đó, kɧoáı ©ảʍ mang đến khiến cô mất lý trí.

"Anh ở đây... anh ở đây, em cảm nhận được không?" Thẩm Hòe An cảm thấy mình như bị điên rồi, tốc độ thủ da^ʍ càng lúc càng nhanh, giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh căn bản không thể ngừng lại được.

"Ưʍ...a, nhanh quá." Đường Sùng Ninh cũng tăng nhanh tốc độ của mình.

Hai người đều đang thở dốc, tần suất sau cùng gần như đồng bộ.

Cuối cùng, Thẩm Hòe An cũng bắn ra. Tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng anh phát ra không đều nhau, sau đó chính là tiếng than thở dài đằng đẵng, cổ họng bị nín nghẹn lúc này cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Đường Sùng Ninh cũng giống như bị hư thoát, cô không còn chống đỡ được nữa, ngã phịch lên trên giường, sau đó khe khẽ thở dốc.

"Anh bắn rồi à?" Cô mệt mỏi hỏi anh.

"Ừm." Thẩm Hòe An trả lời.

"Có thoải mái không." Cô lại hỏi.

"Có." Anh cười nói.

"Em trai mềm rồi sao?" Cô lại hỏi.

"Ừm." Thẩm Hòe An vừa dọn dẹp vừa trả lời.

"Em muốn xem." Đường Sùng Ninh liếʍ liếʍ đôi môi của mình.

"Anh cũng muốn nhìn của em." Thẩm Hòe An nói như thế.

"Thế chúng ta nhìn lẫn nhau vậy." Đường Sùng Ninh nói.

"Nhìn thế nào đây?"

"Chụp ảnh?" Đường Sùng Ninh đề nghị.

"Không được." Thẩm Hòe An từ chối, anh cẩn trọng trả lời: "Không an toàn."

"Nhưng vừa rồi chúng ta vừa qua điện thoại..." Đường Sùng Ninh nhắc nhở anh.

"Đó là.. tình cảm bộc phát không thể kiềm chế." Thẩm Hòe An nhỏ giọng nói.

"Biết rồi." Đường Sùng Ninh bật cười.

"Vậy thì anh không được nhìn..." Cô tiếp tục tiếc nuối mà nói.

"Chắc sẽ có cơ hội thôi." Thẩm Hòe An ho khan, đáp lại.

Đường Sùng Ninh không nhịn được tiếp tục cười, cô nằm trên giường đạp đạp tấm chăn, cảm thán nói: "Em thật hạnh phúc."

Vào thời khắc Thẩm Hòe An nghe thấy câu nói này, trái tim giống như bị đánh trúng, liên tục run rẩy. So với sự sung sướиɠ xá© ŧᏂịŧ vừa nãy thân thể đạt được vốn không hề giống nhau, sự sung sướиɠ của anh ngay lúc này đơn giản chỉ bởi vì câu nói của Đường Sùng Ninh mà thôi.

Anh dè dặt hỏi cô: "Thật sao?" Anh khát vọng lại lần nữa nhận được câu trả lời khẳng định.

"Ừm, em rất hạnh phúc."

Đường Sùng Ninh say mê nói cho anh biết rốt cuộc cô thích anh đến cỡ nào.

"Anh cũng thế." Thẩm Hòe An nói.

Chương nào có miếng thịt thì chắc chắn dài, chị em thông cảm